Chương 1257:
Lục Tư Tước khẽ nói với bà, không giống với những lời ngon tiếng ngọt tầm thường kia, ông đã giải quyết hét tất cả vướng bận trong lòng bà về cuộc hôn nhân này, ông sẽ trở thành núi cao của bà, trở thành vách tường vững chãi nhất để bà bà dựa vào trong cuộc đời này, bà không cần làm gì, chỉ cần… trong mắt trong lòng đều là ông, gả cho ông, yêu ông và để ông yêu.
Đổi thành bất kỳ một người phụ nữ nào trên thế gian này, đều sẽ động tâm với Lục Tư Tước.
Khi đó Liễu Anh Lạc chậm rãi ngắng đầu lên, đôi mắt hạnh sóng sánh nước nhìn khuôn mặt tuần tú của Lục Tư Tước, long lanh nhìn ông.
Lục Tư Tước cúi đầu, muốn hôn bà.
Thế nhưng nụ hôn này bị cắt ngang, bởi vì chiếc Rolls- Royce sang trọng lái tới.
Lục Tư Tước dừng động tác, khuôn mặt bé nhỏ của Liễu Anh Lạc lại đỏ bừng, lại cúi đầu xuống thật thấp.
“Vậy… anh đi trước.”
Liễu Anh Lạc gật đầu: “Dạ.”
Rồi Lục Tư Tước lên xe, rời đi.
Tô Thành ở phía sau nhìn Liễu Anh Lạc, Liễu Anh Lạc cũng không lập tức trở về, bà chỉ đứng tại chỗ, nhìn hướng Lục Tư Tước rời đi.
Bà đứng ở đó, nhìn thật lâu.
Tô Thành nhắm hai mắt, ép buộc chính mình từ trong ký ức xa xôi tỉnh lại, ông ta còn đang không ngừng gõ cửa, chỉ cần nghĩ đến Liễu Anh Lạc bây giờ đang ở bên trong, với hành vi cầm thú của Lục Tư Tước, không biết sẽ làm gì với Liễu Anh Lạc, lòng ông ta liền nóng như lửa đốt.
Tô Thành cảm giác lòng mình như có ngàn vạn con kiến đang bò, đang gặm nhắm, loại cảm giác này quá dằn vặt người.
Lúc này “cạch” một tiếng, cổng lớn biệt thự đột nhiên bị mở ra, có người mở cửa.
“Tiên sinh, xin hỏi ông là?”
Tô Thành liền đẩy người làm nữ ra, trực tiếp xông vào: “Anh Lạc! Anh Lạc em đang ở đâu?”
Ông lớn tiếng kêu to, tìm kiếm thân ảnh Liễu Anh Lạc khắp nơi.
Lúc này Diệp quản gia đã đi tới, Diệp quản gia không hề bất ngờ Tô Thành sẽ đến: “Tô tiên sinh, mời ngồi một chút, tiên sinh và phu nhân nhà tôi đã nghỉ ngơi, nếu như anh có việc gấp, vậy tôi đi xin phép thử.”
Tô Thành ngẳng đầu nhìn căn phòng trên lầu, lúc này cửa phòng đóng chặt, Lục Tư Tước và Anh Lạc ở bên trong nghỉ ngơi…
Tô Thành nhanh chóng níu chặt nắm tay: “Lục Tư Tước đâu, tôi muốn gặp Lục Tư Tước ngay!”
Vừa dứt lời, trên lầu liền truyền đến tiếng nói trầm thấp từ tính: “Tô Thành, mày tìm tao?”
Lần thứ hai nghe được giọng nói như ma quỷ đó, Tô Thành cả người cứng đờ, ông ta nhanh chóng ngắng đầu.
Chỉ thấy Lục Tư Tước từ trong phòng đi ra, trên người ông mặc đồ ngủ lụa màu đen, độ tuổi này của ông cực kỳ hợp với màu sắc đó, bởi vì… loại màu này càng làm ông thêm thâm trầm mà thần bí, nội liễm mà cường đại.
Hiện tại Lục Tư Tước đứng ở lan can lầu hai, đôi mắt sâu thẳm từ trên cao nhìn xuống Tô Thành.
Tư thế bây giờ, Tô Thành phải ngắng đầu mới nhìn được Lục Tư Tước, quần áo trên người ông ta đã bị nước mưa xối ướt nhẹp, bây giờ còn đang nhỏ nước, ướt hết thảm lông của ngôi biệt thự xa hoa, ban nãy Tô Thành cũng không cảm thấy chật vật, nhưng một khắc nhìn đến Lục Tư Tước này trở đi, ông ta cảm giác mình chật vật không chỗ che giấu.
Hơn hai mươi năm quá khứ, Lục Tư Tước dĩ nhiên tựa như một chút cũng không thay đi.
Tô Thành siết chặc quyền: “Lục Tư Tước, Anh Lạc đâu, mày giấu Anh Lạc đâu rồi?”
Lục Tư Tước nhìn Tô Thành, như có như không câu đôi môi mỏng lạnh: “Tao vừa rồi đã nói qua, Anh Lạc ngủ ở bên cạnh tao, đã ngủ rồi, làm sao, mày nghe không hiểu tiếng người?”