Thái hậu đã được a hoàn Mộc Trản báo trước về căn nguồn sự hôn mê của Hoàng Dương công chúa. Nên khi nghe thấy những lời nói đầy khẩn thiết của Lư thái y, bà cũng chỉ đành bất lực ôm trán không nói gì cả và cũng không trách cứ lão ta. Thay vào đó, bà lại hỏi: "Lư lão, ngươi xem xem. Trên mặt con bé bỗng xuất hiện một vết sẹo trông không bình thường tí nào." Đoạn, Phạm thị tỏ ra thật đau lòng giơ tay vuốt ngực: "Nữ nhân mà hủy đi dung mạo rồi, thì có khác gì là một cực hình đầy đau đớn đâu chứ!"
"Thái hậu nương nương, mong người bảo toàn ngọc thể." Phùng ma ma lo lắng đến gần khuyên nhủ một câu. Phạm thị chỉ gật đầu nhẹ một cái, không nói thêm câu nào nữa. Lư thái y vừa nãy mới chỉ nhìn được một bên sườn mặt xinh đẹp của Hoàng Dương công chúa qua màn trướng thôi. Giờ được đích thân Thái hậu cho phép cùng sự hỗ trợ của Phùng Xuyến, cuối cùng lão cũng nhìn thấy vết "sẹo" đó. Căng thẳng khám xét thật tỉ mỉ cẩn thận một lần nữa, cuối cùng lão cũng thở phào nhẹ nhõm: "Thái hậu nương nương, lão thần nghĩ mẩm đây có lẽ là một vết bớt trên mặt điện hạ. Bớt này do trong máu có độc lên mới tụ thành. Khi nào đào thải hết độc dược rồi thìn vết bớt cũng sẽ tự động biến mất."
Nhưng thuốc giải độc còn chưa làm được, thì sao có thể đào thải độc đây...
Cái này, Lư thái y cũng chịu thôi. Lão tuổi già rồi, cũng không dám mạo hiểm nữa. Đây là tính mạng của một con người đó. Đâu chỉ vì làm vừa lòng Thái hậu mà tùy tiện chữa bệnh được, không khéo lại lỡ tay chữa lợn què thành lợn què hơn thì toi!
Đại điện chỉ là một mảnh tĩnh mịch. Sắp quá giờ nghỉ trưa rồi, mặt trời đã cheo leo giữa đỉnh đầu. Mọi chuyện vẫn như mọi ngày, ánh nắng ban trưa rực rỡ chói loá chiếu sáng vạn vật. Tiếng ve kêu râm ran thật vui tai người nghe. Cửa chính điện Thọ Hy cung dần mở rộng, hai bóng hình một nam một nữ chậm rãi bước qua. Thái giám canh cửa đồng thời khụy gối hành lễ với bọn họ.
Tận tình đưa Lư lão ra khỏi cổng của Thọ Hy cung, Phùng Xuyến cũng hành nốt cái lễ cuối cùng coi như chào tạm biệt lão.
Sân vườn Thọ Hy cung vốn luôn vắng vẻ, nay lại càng thêm hiu quạnh, cô liêu. Thái hậu thường rất khắt khe với mọi quy củ trong hậu cung, không cho phép các cung nữ nô đùa trong sân. Đã vậy hai hôm nay thông tin giả Thái hậu lâm trọng bệnh bỗng lan truyền ra ngoài, miễn cho các chư vị phi tần đến hành lễ sáng canh năm...Sân vườn giờ chỉ toàn cỏ với hoa, chắc đám nô tì khác đã đi làm những công việc được giao phó rồi.
Hình như buổi thiết triều ban sáng kết thúc rồi ấy nhỉ?
...
Thái hậu thả mình trên ghế quý phi, để cho một vị ma ma khác ngồi xoa lưng đấm vai dùm. Lực đạo của ma ma này rất hợp ý bà, cộng thêm những bài mát xa bên cạnh của đám a hoàn đã khiến Phạm thị cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, bao phiền não mấy ngày qua liền bay đi đâu mất.
Phùng Xuyến lẳng lặng bước đến gần, Thái hậu nương nương khẽ he hé cặp mắt. Nghe thấy nô tì nhà mình nhẹ giọng bẩm báo: "Nương nương, Mộc Trản vừa trở về. Hiện đang đứng ngoài thiên điện chờ Người."
"Được rồi, các ngươi lui đi." Thẳng lưng ngồi dậy, khoác lại áo trung y. Thái hậu hạ lệnh đuổi người. Phùng ma ma cầm phượng bào lên mặc lại cho nương nương. Chưa đầy một khắc sau, thái giám đứng cửa chợt cao giọng xướng: "Hoàng thượng giá lâm."
Thái hậu vẫn rất ung dung chỉnh lại kiểu tóc của mình, lết cái thân xác già nua bò lên phượng toạ ngồi. Phùng ma ma cầm cây quạt lông vũ mềm mềm mát mát đứng bên cạnh, quạt gió cho Thái hậu. Đến lúc này, Người mới hô: "Vào đi."
Cánh cửa chính điện lại được kéo ra một lần nữa, lần này là một bóng dáng cao lớn màu vàng sáng bước vào. Tư thái nam nhân thập phần oai vệ, hào sảng. Tuy đang khoác trên mình bộ hoàng bào song cũng không giấu được khí chất đó. Hoàng thượng chân đi long ủng dần dần tới gần phượng toạ. Cả cơ thể hắn ta dường như được thắp sáng bởi màu sắc của hoàng kim. Đây là tiêu chuẩn đúng của một kim cương vương lão ngũ: "Nhi thần tham kiến mẫu hậu."
"Ây da, bình thân đi! Chờ cả ngày hôm nay mới thấy con đến thăm ai gia một lần. Nào, hoàng nhi mau lại đây ngồi cùng ta." Hoàng thượng gật gật đầu đến gần ngồi chung bàn trà với mẫu hậu mình. Hai mẫu tử bọn họ chỉ bàn về dăm ba chuyện linh tinh như hiện trong hậu cung giờ như thế nào, rồi vấn đề sinh con đẻ cái nối dõi hoàng tự ra sao, hay việc tổ chức lễ thành thân của các vương gia, công chúa khác. Nhưng cho dù nói lái tới đâu, Thái hậu sẽ không đụng chạm một câu một chữ nào của việc triều chính.
Ở thời đại này, đàn bà thì chớ có dại mà đòi quan tâm đến sự vụ của đàn ông.
Sau khi ra lệnh Phùng ma ma cùng Tiền đại tổng quản ra đứng ngoài cửa điện. Khi trong chính điện còn mỗi hai người bọn họ, hoàng thượng mới đặt chung trà Tuyết Liên Sơn đang uống dở lên mặt bàn. Vẻ mặt hắn biến chuyển, lo lắng hỏi Thái hậu: "Mẫu hậu, tình trạng của Hề nhi có tiến triển nào không?"
Chương 196: kẻ thù từng giết ta sao lại là nam phụ chứ? ()
Cập nhật 3 năm trước