Thấy Tiêu Thần ra tay ác như vậy, vẻ mặt của mười bảy người còn lại kia đều xanh mét, Trương Tinh Minh đứng ở một bên sợ đến run rẩy cả hai chân, sắc mặt trắng bệch.
Má ơi! Một chiêu kia nếu dùng trên người mình, vậy năm chi của mình còn không bị gã này loại bỏ sao? Gã này căn bản không phải là người, hắn là ác ma, hắn là ác ma trong truyền thuyết.
- Hô.
Không chỉ là doạ một số vệ sĩ kia và Trương Tinh Minh sợ hãi, mà ngay cả Tạ Tiểu Như cũng là sợ tới mức thân thể run rẩy, từ trước đến giờ chưa từng thấy qua người hung ác như vậy.
Vặn cánh tay của người khác như vặn lạp xưởng hun khói, vặn một cái chuẩn xác, thoáng cái đã đứt một đoạn, không biết Tiêu Thần có phải là cố ý hay không, vặn đứt cánh tay phải của người ta, còn liếc nhìn Trương Tinh Minh, cố tình mỉm cười, làm cho Trương Tinh Minh khiếp đảm, may mà hôm nay không có uống nhiều nước, bằng không thế nào cũng đái tháo ra quần ngay tại chỗ.
Góc Tây Bắc của bãi đỗ xe, có bảy người đàn ông đang nằm, ba người đã bị đứt cánh tay trái, bốn người bị chặt đứt cánh tay phải. May mà sau khi Tiêu Thần chặt đứt cánh tay của bọn họ còn bổ một quyền vào bọn họ, làm cho bọn họ hôn mê bất tỉnh, bằng không tiếng kêu thảm thiết của bọn họ, khiến cho hệ thống cảnh cáo của một số xe tốt tại bãi đỗ xe sẽ vang lên.
Còn mười bảy tên vệ sĩ còn lại, làm sao dám xông lên, nhao nhao bắt đầu thoái lui ra bên ngoài, bọn chúng chỉ biết nhìn nhau.
- Kế tiếp là bốn người các ngươi muốn chặt chân trái của tôi à, ha hả.
Tiêu Thần cười nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng phếu, ngoắc ngón tay về phía bốn gã vệ sĩ sắc mặt xanh mét phía trước.
- Không muốn, không muốn.
- Chạy mau.
Tiêu Thần mỉm cười, trong mắt bốn gã vệ sĩ này đã biến thành nụ cười tử thần, mười bảy tên vệ sĩ còn lại đã chịu đựng không nổi áp lực như vậy, cũng bắt đầu vung chân chạy ra bên ngoài, làm sao còn quản tiền gì, bảo toàn sinh mạng là quan trọng hơn.
Mười mấy gã ngã lộn nhào bò ra phía bên ngoài bãi đậu xe, Trương Tinh Minh bị thương, hiện tại còn chưa khỏe nên không nhanh nhẹn, chạy không nhanh, y vội kéo lấy âu phục của một gã vệ sĩ, mắng:
- Địt mẹ, cõng bố mày trốn với.
- Mày cút đi.
Gã vệ sĩ trẻ tuổi nổi giận, thầm nghĩ sự nghiệp tán gái của lão tử còn có mười mấy cái chưa hoàn thành, y vừa mới đụng phải bộ hạ của Tiêu Thần, cái này nếu như bị Tiêu Thần bắt được, y phải bỏ đời trai của mình hay sao.
Gã vệ sĩ trẻ tuổi một tay đẩy Trương Tinh Minh ra, Trương Tinh Minh vốn bị thương thêm vào đó sức khoẻ yếu bị một tay đẩy ra đã té nhào xuống đất, mấy tên vệ sĩ phía sau chạy tới, căn bản không chú ý đến y. Đôi giày da đã giẫm đạp lên, còn trực tiếp giẫm đạp lên mặt của y, không biết bên trên đôi giày da kia là tơ tằm hay bọc thép, khiến cho mặt của Trương Tinh Minh mở ra một lỗ hỏng lớn, bạn học Trương Tinh Minh bị phá tướng. Nhưng sự tình còn chưa có xong, hai gã phía sau hấp tấp chạy tới, đá một cước vào Trương Tinh Minh, hơn nữa thân thể của gã vệ sĩ kia vấp phải Trương Tinh Minh mà ngã, càng thú vị chính là, khi vệ sĩ ngã xuống, đúng lúc đem hạ bộ kia của y chĩa ngay vào miệng của bạn học Trương Tinh Minh.
- U-a..aaa U-a..aaa.
Bạn học Trương Tinh Minh thống khổ la lên, miệng của y bị một đồ vật dơ bẩn gì đó đút vào, muốn nhúc nhích cũng không được, vết thương trên mặt trào ra máu tươi che đi ánh mắt, y tạm thời không nhìn thấy rõ cái gì trước mắt.
- Ghớm, quả là xui xẻo.
Vệ sĩ nhanh chóng bò lên, huynh đệ của y đã bị gã đàn ông này ngậm phải, bất chấp tất cả, y đá tới tấp mấy cái vào người Trương Tinh Minh.
- Hả.
- Má nó, mày đám đánh bố mày hả.
Bạn học Trương Tinh Minh mắng to hai câu, liền ngã chổng vó trên mặt đất.
Vận rủi của bạn học Trương Tinh Minh đáng thương còn chưa kết thúc, gã vệ sĩ này vừa đá y xong, một tên vệ sĩ cuối cùng từ đằng sau chạy tới, không biết có phải là y bị động kinh hay không, hay là hoóc-môn mất cân đối, y đã bị hù sợ đến nỗi rơi cả nước tiểu ra ngoài, khi đi ngang qua phía trước mặt Trương Tinh Minh, một hàng nước trực tiếp nhỏ vào miệng của Trương Tinh Minh.
- Phì phì phì.
Nước tiểu rơi vào miệng, bạn học Trương Tinh Minh cũng cảm thấy khó chịu, còn tưởng rằng máu loãng trên mặt chảy ra, tuy nhiên lại có một chút mùi vị , thật sự là khó chịu, vội vàng không ngừng phun ra ngoài.
- Ô ô. . Phụt.
Y không biết mình không may gặp phải tội gì, khi nhổ nước miếng, làm thương tổn thần kinh, đột nhiên từ trong miệng phun ra máu tươi, hôn mê bất tỉnh.
. . .
Thấy cảnh ngộ của gã bạn học Trương Tinh Minh gặp phải, Tiêu Thần rất đồng cảm, hắn còn chưa ra tay với y, gã này đã tự ngã trong vũng máu, chẳng những là phá tướng, còn bị tàn tật, bị thương hạ bộ của người đàn ông, còn uống một ngụm nước tiểu, thật sự là xứng với một danh hiệu.
Người đàn ông xui nhất trong lịch sử
- Ừ, khó ngửi quá.
Tạ Tiểu Như cũng bị mùi vị của gã kia làm cho chịu không nổi, đưa cái tay bé nhỏ của cô ra bưng kín mũi, chạy nhanh đến bên cạnh Tiêu Thần.
- Sao anh ra tay nặng như vậy. Tuy rằng tôi biết anh không phải là người bình thường, nhưng nước Cộng hoà là xã hội pháp chế, anh làm cho nhiều người bị thương như vậy, nếu chẳng may cảnh sát tới bắt anh, vậy phải làm sao bây giờ.
Tạ Tiểu Như vừa nãy còn rất sảng khoái, giờ lại cảm thấy rất kinh ngạc.
Nhưng nước Cộng hoà dù sao cũng là xã hội pháp chế, cho dù Tiêu Thần là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết kia, hoặc là một trong những người dị năng, vẫn phải chịu sự trói buộc của luật pháp quốc gia. Liên tiếp làm cho bảy người bị thương, chặt đứt cánh tay của bọn họ, vụ án đầy bạo lực đẫm máu như vậy, cũng không phải là chuyện nhỏ. Nếu làm cho huyên náo lên thì không tốt, cho dù bị xử mười mấy năm hay bị bắn chết cũng chưa đủ.
- Đúng vậy, Tiêu huynh đệ, anh đã ra tay quá nặng.
Lưu Hằng Khôn cũng đã đi tới, kiểm tra một chút cánh tay của bảy người kia, tất cả đã sai chỗ, có lẽ đã bị đứt.