- Tôi bị gì thế này? Đã chết hay là bị đẩy ngã?
- Đau quá! Toàn thân đều đau!
Tiêu Thần mơ mơ màng màng khôi phục một ít ý thức, cảm giác tựa như vừa nằm mơ. Tiêu Thần cho là mình ở dưới âm uy của quái vật đáng ghét kia, nhất định là không sống nổi, không riêng gì bị nuốt sạch Cầm long chân khí, còn bị hủy đi đan điền mà hắn cực khổ tu luyện được, quan trọng nhất là ngay cả lực lượng thiên nhiên trong cơ thể cũng bị hút khô rồi, ý thức thể cũng bị hút đi, có thể không chết sao? Đáp án dĩ nhiên là phủ định, nhất định sẽ bị chết rất thảm.
- Thượng Đế phù hộ, Quan Thế Âm Bồ Tát phù hộ, Như Lai Phật Tổ phù hộ!
- Hy vọng sau khi mở mắt ra nơi này là một Địa ngục mà khắp nơi đều có nữ quỷ diễm lệ, để cho mình cũng có thể thích một chút!
Tiêu Thần trong lòng đang cầu nguyện, hắn chưa bao giờ tin Thượng Đế, tin quỷ thần, nhưng lúc này chỉ có thể cầu khấn thần linh Bồ Tát và Thượng Đế.
Tên nhãi này đã chết còn muốn làm anh hùng, còn muốn giết hại nữ quỷ xinh đẹp dưới Địa phủ…
Mang tâm tình bất an, Tiêu Thần mở hai mắt ra, hắn lúc này đang phiêu du giữa không trung, mở mắt ra thấy trần nhà của tầng ngầm thứ mười tám. Kỳ thật nơi này không có trần nhà gì, tầng ngầm thứ mười tám, chính là trực tiếp đào rỗng trong lòng đất đấy, Tiêu Thần thấy dĩ nhiên là chỉ có bùn đất rồi.
- Ách, điều kiện dừng chân ở Địa phủ cũng quá kém!
Tiêu Thần rất bất mãn, mặt trên bùn đất còn có một ít mạng nhện và các loại đồ vật bẩn này nọ, hiển nhiên chốn Địa phủ không quá chú ý vệ sinh…
- Tôi sao lại ở trên không trung?
Phát hiện mình đang phiêu du ở giữa không trung, Tiêu Thần rất kinh ngạc, hắn bản năng muốn lật người, nhưng một bản năng này khiến cho hắn bay về phía trước mấy chục mét, thiếu chút đụng vào vách tường phía trước.
- Hô, tốc độ nhanh như vậy rồi!
Tiêu Thần bị tốc độ của mình làm cho hoảng sợ, chỉ là một ý thức, chân cũng chưa dang ra, nhưng cũng đã bay xa hơn mười mét rồi.
Mà khi hắn vừa cúi đầu, lại ngạc nhiên phát hiện nơi này chính là cái tầng ngầm thứ mười tám kia, bức tranh lớn kia còn dựng tại nơi đó, có chút kỳ quái duy nhất chính là, hình như trên mặt đất còn có một tên lạ mặt.
- Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ tôi không chết?
Tiêu Thần dùng sức véo mình một cái, vẫn có chút đau, lúc này mới tin mình còn sống.
- Trời! Đại pháo ca tôi lại sống đến giờ!
Tiêu Thần hưng phấn ngất trời rống lên, "Ầm" bùn đất phía trên bị thanh âm của Tiêu Thần chấn động, tro bụi trực tiếp ào ào rớt xuống.
"Ách." Tiêu Thần cũng không muốn quần áo quý báu của hắn nhúng bẩn, ý niệm chợt lóe lên, cả người đã vọt về phía trước hơn mười mét, lập tức vuông góc xuống phía dưới.
"Ầm" một tiếng, Tiêu Thần bây giờ còn chưa khống chế tốt lực lượng của mình, hung hăng ngồi ở trên mặt đất, bắn lên người Trần Tiểu Phương đang hôn mê.
- Trần Tiểu Phương!
Nhìn thấy người kia, Tiêu Thần trong mắt đã hiện lên một tia linh hoạt, sát ý sắc bén, đúng là tên đáng chết này đánh lén mình, mới làm hại mình thiếu chút nữa là chết. Tuy rằng không biết mình vì sao sống lại, hơn nữa năng lực có vẻ cũng đã được nâng cao, nhưng đối với tên tiểu nhân đánh lén mình, Tiêu Thần chưa bao giờ nương tay, đều trực tiếp chém giết, hoặc là làm cho bọn họ sống không bằng chết.
- Tao giết chết ngươi!
Tiêu Thần giơ bàn tay lên, đang muốn vỗ xuống cổ anh ta, đã thấy ánh mắt Trần Tiểu Phương rung động vài cái, mở ra.
Tiêu Thần thu hồi bàn tay, cũng không muốn hiện tại sẽ giết y, còn muốn từ trong miệng của y ép hỏi ra thủ phạm chân chính!
- Ách. . chuyện gì xảy ra vậy…
Trần Tiểu Phương cảm giác đầu muốn nổ tung, giống như trong nháy mắt y đã bị một đạo ánh sáng đánh bại, sau đó liền ngất đi.
Vừa mở mắt ra, Trần Tiểu Phương liền phát hiện ra Tiêu Thần đang đứng trước mặt mình, lập tức thấp giọng hỏi:
- Tiêu Thần tiên sinh, ngài không sao chứ?
- Tôi có thể có chuyện gì! Tôi rất ổn!
Tiêu Thần hừ nói, trên mặt sát ý nhìn Trần Tiểu Phương, mày đấy, tiểu tử nhà ngươi còn muốn cùng bố giả bộ hồ đồ, để cho bố đùa chết ngươi!
- Vậy là tốt rồi… Ngài không có chuyện gì là tốt rồi…
Trần Tiểu Phương trên mặt lộ ra vẻ tươi cười khó khăn, lập tức hai tay chống đất muốn đứng lên, nhưng hai tay lại không có sức lực, vừa mới đứng dậy được một nửa đã ngã xuống.
- Tôi, tôi bị sao vậy? Tại sao một chút khí lực cũng không có?
Trần Tiểu Phương trên mặt lộ ra vẻ mặt thống khổ, một thanh niên trai tráng cao gần hai mét, ngay cả sức lực đứng lên cũng không có, đúng là rất buồn.
Phải biết rằng bình thường Trần Tiểu Phương, không chỉ là thư ký của Ngụy Trung Quốc, y còn là vệ sĩ kiêm lái xe. Trần Tiểu Phương cũng xuất thân từ trường quân đội, sau lại ở trong căn cứ quân sự chịu sự huấn luyện đặc chủng, là một quân gia. Hiện tại làm nhân vật trọng yếu bên người Ngụy Trung Quốc, giá trị con người tăng gấp bội. Nhưng y cũng là một người giỏi võ, thân mình vẫn rất tốt, chưa từng giống như bây giờ, mệt không dậy nổi.
- Làm sao vậy?
Tiêu Thần làm ra một bộ dạng nực cười, cúi đầu nhìn Trần Tiểu Phương cười nói,
- Tôi nào biết được ngươi làm sao? Không chừng vừa mới chơi với vị bác gái ấy quá sức, hiện tại liệt không dậy được?
Mày đấy, ta phải đùa chết ngươi!