Cõng theo một phụ nữ, tốc độ của Tiêu Thần cũng không giảm xuống bao nhiêu. Ngược lại dồn hết sức lực điên cuồng chạy nhanh trong lầu nghệ thuật.
Mà ngay cả các học sinh trong lầu nghệ thuật cũng chỉ cảm giác được một luồng gió lạnh vèo thổi qua, cũng không thấy rõ bóng người Tiêu Thần…
Muốn đưa Trần Viện đến phòng 809 khách sạn Quang Huy rõ ràng là không thích hợp, đưa tới ký túc xá của Uông Tiểu Kỳ càng không thích hợp. Không còn cách nào, Tiêu Thần ngay tại con phố trước cửa trường đại học BJ tìm một khách sạn, bỏ ra năm mươi tệ thuê một gian phòng, vứt Trần Viện lên giường.
- Tôi nói rồi, tôi sẽ không chiều ý anh, chẳng lẽ còn không rõ ràng sao? Nếu anh muốn làm nhục tôi, anh hiện tại có thể giết tôi!
Bị Tiêu Thần thô lỗ ném lên giường, bạn học Trần Viện tức giận.
Người này chẳng lẽ thật sự muốn xxoo mình ngay trong khách sạn này sao? Đây so với địa điểm cùng hoàng tử triền miên, tình cảnh đều kém quá xa?
Năm mươi tệ, ở thế kỷ 21 này, xem như quá ít rồi. Một gian phòng năm mươi tệ, chắc chắn không phải nơi gì xa hoa.
Diện tích căn phòng chỉ khoảng 10 mét vuông, bên trong còn có một nhà vệ sinh nhỏ khoảng 3 mét vuông, 7 mét vuông còn lại thì đặt một cái giường nhỏ.
Trên vách tường trước giường nhỏ có treo một cái TV 15inch, nhìn không ra là đen trắng hay là màu. Trong phòng không có điều hòa, trên vách tường chỉ có một cái quạt điện đã sinh ra rỉ sét, Tiêu Thần lấy tay bật quạt ở tốc độ lớn nhất, nhưng sức gió thật sự quá nhỏ.
May mà thời tiết hôm nay chỉ hơi nóng một chút, mình cũng không có ý định qua đêm trong này, trước hết chấp nhận đi.
- Tôi nói này Đại tiểu thư, cô cũng đừng quá tự đề cao mình, tôi mà làm nhục cô? Cô lăng nhục tôi còn tạm được, tôi cũng là một trai tân ngây thơ trong thế kỷ 21, mầm non thanh niên trẻ tuổi…
Tiêu Thần vừa cởi cúc áo sơ mi đầu tiên xuống vừa nói,
- Nhìn cô như này, cũng coi như là cao thủ tình thường, đã duyệt qua vô số đàn ông nhỉ?
Trần Viện không chỉ ăn mặc thời thượng, trang điểm tinh tế, dáng người và khuôn mặt đều thuộc loại vô cùng xinh đẹp, phụ nữ như vậy đàn ông theo đuổi nhất định không ít, không đến một ngàn cũng có tám trăm. Có một tài nguyên hùng mạnh sau lưng, Tiêu Thần không tin cô không trộm chút thịt, ăn chút canh…
- Anh nói láo!
Trần Viện đã khôi phục một chút thể lực, muốn từ trên giường đứng lên đối chất với Tiêu Thần.
Tiêu Thần nói mình như vậy, thật sự rất đáng hận, chẳng lẽ mình trong mắt hắn lại là một phụ nữ phóng đãng như vậy?
- Anh không phải rất thích Lăng Điệp Hi sao? Cần gì phải giả bộ cao cao tại thượng!
Trận Viện nửa ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch, bất mãn hừ nói,
- Tôi làm hại cô ta, hơn nữa còn chuẩn bị hủy dung mạo cô ta, nhưng đều là theo lệnh của tổ chức, tôi cũng là thân bất do kỷ!
- Đừng tưởng anh hiện tại cứu tôi thì tôi sẽ cảm kích anh, tôi càng sẽ không chiều ý anh! Thân thể là của mình, tôi cho tới giờ cũng sẽ không lấy thân thể mình để trao đổi với người khác, tôi trân trọng bản thân mình!
Đôi mắt đẹp của Trần Viện tràn đầy nước mắt, có lẽ cô nói đúng, cuộc đời cô vẫn luôn là màu xám, chưa từng có ánh sáng chiếu vào.
Tiêu Thần bị phản ứng kịch liệt của Trần Viện dọa lặng vài giây, ánh mắt hắn cũng trở nên nghiêm túc, ngồi trước mặt Trần Viện lạnh lùng quát:
- Cô yêu quý bản thân mình nhưng đó là dựa trên cơ sở hủy diệt người khác! Cô có biết dung mạo của một phụ nữ quan trọng như nào không? Cô hủy dung mạo của Lăng Điệp Hi, còn không bằng trực tiếp giết cô ấy!
Thân thể mềm mại của Trần Viện chấn động, cũng không trả lời!
- Ngoài ra tôi muốn nói với cô ba việc, thứ nhất, hôm nay tôi cứu Lăng Điệp Hi không phải vì tôi thích cô ấy, bởi vì lúc trước tôi căn bản chưa từng gặp cô ấy, thậm chí không biết tên và dung mạo cô ấy, tôi chỉ là đi ngang qua Đại học BJ thôi. Thứ hai, hôm nay tôi ra tay cứu cô, cũng không phải là bởi vì muốn có được thân thể cô, đối với thân thể cô tôi không có hứng thú, chỉ có điều cô phải giải thích rõ ràng cho tôi về Tuệ nhãn dị năng của cô. Thứ ba, hôm nay tôi sẽ không giết cô, còn có thể thả cô, sau này cô tự giải quyết cho tốt đi…
Tiêu Thần cũng không tính thương hương tiếc ngọc, cũng không có ý định giao lưu lâu với người phụ nữ này, sớm biết rõ về Tuệ nhãn dị năng là được rồi, về phần sống chết của cô ta thì phải xem vào vận mệnh cô ta như nào.
- Anh biết dị năng của tôi?
Sắc mặt Trần Viện thoáng không còn chút máu, Tuệ nhãn dị năng của mình ngoài trừ người trong tổ chức biết, bên ngoài không ai biết được, người kia rốt cuộc làm sao mà biết…
Trên người hắn có quá nhiều bí ẩn, đáng để người ta tìm tòi nghiên cứu.
Tiêu Thần lắc lắc đầu, vừa nói vừa cởi mấy cúc áo sơmi còn sót lại,
- Cô không cần quan tâm tôi vì sao mà biết, cô cho là mấy trò vặt đó tôi còn không rõ sao, chỉ là công phu của cô chưa đến đâu, nhìn không thấu thực lực của tôi thôi… bây giờ thì giải thích rõ ràng Tuệ nhãn dị năng của cô cho tôi biết, từ tình hình sinh ra, nguyên lý sinh ra, phương pháp sử dụng, hiệu quả sử dụng… Giới thiệu cho rõ ràng, chỉ cần tôi cảm thấy hài lòng, hôm nay cô có thể đi…
Nói xong lời này, cúc áo sơmi của Tiêu Thần cũng cởi xong toàn bộ, hắn dứt khoát cởi áo sơmi xuống vứt trên giường, lộ ra đường cong cơ thể và thân hình cường tráng.