Quen biết vài ngày liền phát sinh quan hệ, đây ở thế kỷ 21 chưa tính là tin tức gì lớn, rất nhiều người vừa mới gặp mặt đã có thể "này nọ í é í é". Nhưng sau khi phát sinh quan hệ, ngày hôm sau phải đi gặp cha mẹ, đoán chừng không nhiều, bạn học Tiêu Thần thành đứa nhỏ vừa hạnh phúc vừa đau khổ như vậy.
Dưới tòa 2, tiểu khu Hồng Ngọc, khu Hải Điển thành phố BJ.
Tiêu Thần một thân tây trang phẳng phiu mang theo túi lớn túi nhỏ đứng dưới tòa nhà, có chút sợ, giống như ngửi thấy mùi thuốc súng. Mà Tạ Tiểu Như bên cạnh một thân váy màu hồng nhạt, kéo Tiêu Thần đứng ở dưới tòa nhà, cười đến ngọt ngào. Thấy hàng xóm gửi lời hỏi thăm, phải giới thiệu đối tượng của bản thân một chút.
- Tiểu Như… em nhìn lại lần nữa… Nhìn trên người… trên mặt… có cái gì bẩn không…
Tiêu Thần khó có lúc căng thăng, thúc dục Tạ Tiểu Như kiểm tra đi kiểm tra lại chính mình mấy lượt.
Tạ Tiểu Như bị bạn học Tiêu Thần chọc cười, lôi kéo cánh tay Tiêu Thần:
- Được rồi, em trai đẹp trai à… ông xã tốt à… theo em lên nhà…
…
- Lão Tạ… tôi nói cho ông biết, chút nữa nhất định không được nể mặt lưu tình thằng bé kia…
Hà Đan hung hăng trợn mắt nhìn chồng mình vài lần, quát,
- Tôi cho tới giờ chưa từng nghe qua Tiểu Như có đối tượng… Lúc này chúng ta bức hôn nó lại nói nó có đối tượng… tôi thấy nhất định là nó gọi bạn mình đến để góp đủ số lượng…
Tạ Nhuận Sinh lại không nói nhiều như vậy, vểnh lên một đôi chân bắt chéo, ngồi trên sô pha đọc báo, hàm hàm hồ hồ gật đầu.
- Ai nha! Lão bất tử kia!
Hà Đan nổi giận, tay phải chống nạnh, tay trái liền vặn chặt lỗ tay Tạ Nhuận Sinh, quát,
- Tôi gấp thành như vậy rồi, ông một chút phản ứng cũng không có sao!
- Được rồi! Còn muốn phản ứng gì chứ!
Tạ Nhuận Sinh vuốt ve tay vợ nói,
- Lát nữa bà muốn làm sao thì làm, tôi đây cho dù có ý kiến thì bà cũng không nghe.
- Được! Lát nữa cứ để tôi! Tôi nhất định sẽ chỉnh chết nó, dám giả mạo làm con rể chúng ta, đúng là ăn tim gấu gan báo rồi!
Một vị đứng ở ngoài cửa hắt xì thật to!
…
Đinh đong…
Chuông cửa vang lên.
- Tới rồi!
Hà Đan muốn xông qua cửa nhưng nghĩ lại.
Muốn vào nhà ta, phải kiểm tra người trước!
Hà Đan không lập tức mở cửa mà ra mắt cửa nhìn ra phía ngoài. Tạ Tiểu Như ở ngoài cửa một tay kéo một người đẹp trai cao cao mặc tây trang, đứa con trai này nhìn qua khí chất cũng được, có vẻ phong nhã đấy.
- Ơ, lão Tạ, đứa nhỏ Tiểu Như này mời được ở đâu một chàng trai bộ dạng phong nhã này!
Hà Đan hưng phấn quát.
Tạ Nhuận Sinh ngược lại không có phản ứng nhiều lắm, vẫn ngồi trên sô pha như cũ, nhưng lúc này đã thu mắt lại, đưa hai chân đang đặt trên bàn trà lại, giả dạng là một người làm công tác văn hóa nho nhã đang ngồi nhìn tờ báo nghệ thuật kia, về phần ông ta nhìn có hiểu hay không, thì không ai biết được.
Đinh đong…
Chuông cửa lại tiếp tục vang lên vài lần, nhưng Hà Đan một lần cũng không mở cửa, thông qua mắt cửa bà đưa ra kết luận chính mình mười phần tức giận.
Đứa con trai này không chừng là Tiểu Như dùng tiền mời tới ứng phó mình!
- Thế này cũng dám!
Hà Đan nổi giận, mạnh mẽ mở cửa ra, một trận tà gió phất qua khuôn mặt Tiêu Thần.
- Bác…
Tiêu Thần còn chưa nói ra miệng đã bị Hà Đan phất tay cắt đứt.
Hà Đan hừ lạnh nói:
- Tiểu Như, mẹ biết đây là người con dùng tiền mời đấy, nhưng điều này không gạt được mẹ đâu, nếu con muốn dùng thủ đoạn để tránh cuộc hôn nhân lần này, vậy mẹ nói cho con biết, con khiến mẹ quá thất vọng rồi!
- Mẹ! Mẹ nói cái gì đó!
Tạ Tiểu Như thất thần, không ngờ mẹ mình lại nói như vậy.
Hà Đan không để mình bị đẩy vòng vòng, cười ha hả nói:
- Tiểu Như còn muốn gạt mẹ sao, mẹ còn không biết con sao? Lúc đi làm nhìn qua khá thành thật, nhưng ở nhà luôn có ý đồ xấu. Nói, tiểu tử này con dùng bao nhiêu tiền để mời tới, hiện tại trên xã hội có rất nhiều loại chuyện hư hỏng cho thuê bạn trai, cho thuê chồng như vậy, như bọn họ là theo giờ hay thu phí hả…
- Con thành thật nói cho mẹ, nếu như là thu phí theo giờ, con nhanh chóng bảo nó quay về, trả tiền lương một giờ có thể, nhưng chúng ta không giàu có, sao có thể mời nổi loại công tử bột này!
Hà Đan kéo bàn tay nhỏ bé của Tiểu Như, tận tình khuyên nhủ.
…
- Cháu nhìn giống công tử bột sao?
Tiêu Thần sắc mặt trắng bệch, ở trước cửa nửa ngày không dám bỏ qua một câu. Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, lại cảm thấy bà mẹ vợ này coi như là để ý đến mình, cho rằng mình làm loại công việc cho thuê bạn trai hoặc là chồng kia, ít nhất đây đối với diện mạo của mình cũng là một loại khẳng định.
Ừm, sau này thất nghiệp phải đi làm nghề này, không chừng vẫn có thể kiếm được không ít tiền…
- Mẹ, mẹ cũng đừng tiếp tục nghi ngờ nữa, anh ấy thật sự là bạn trai con, cái gì mà thuê tới chứ! Đừng nói bừa nữa!
Tạ Tiểu Như tỏ vẻ với mẹ, kéo Tiêu Thần qua, trên mặt cũng lộ ra nụ cười hạnh phúc.
- A? Sao mình lại cảm giác con gái có chút thay đổi?
Hà Đan cẩn thận quan sát Tạ Tiểu Như, con gái một ngày không gặp đã thay đổi thành có chút tư vị phụ nữ rồi.
Hà Đan đột nhiên nghĩ đến tính quan trọng gì đó, tiến lên nắm chặt đầu Tạ Tiểu Như, nhìn kỹ mũi cô.
- A! Sao lại biến thành xuôi như vậy! Trời ạ! Ông trời của tôi ơi!
Hà Đan kinh hãi kêu lên một tiếng, lập tức bịch một cái té xỉu!
Tạ Tiểu Như thấy mẹ ngất đi, sợ tới mức mặt không còn giọt máu, mẹ đây là làm sao, không phải là đột nhiên phát bệnh tim, sau đó chết…
- Tiểu Như, không cần lo lắng, em thay anh cầm đồ, anh dìu bác gái vào, bác gái chỉ là kích động quá thôi.
Tiêu Thần lắc lắc đầu thở dài một tiếng.
Mũi của phụ nữ, chính là nhân tố mấu chốt để phán đoán có phải là xử nữ hay không!
Tạ Tiểu Như có thể không để ý biến hóa rất nhỏ ở phương diện này, nhưng Hà Đan làm mẹ cô hơn hai mươi năm, tự nhiên có thể phân biệt ra trạng thái bây giờ của cô. Mũi sở dĩ trở nên mềm mại không mang theo phân nhánh, chủ yếu là vì hóc môn bài tiết ra bình thường, mà sở dĩ hóc môn bài tiết ra bình thường, chính là vì người phụ nữ ấy đã không là xử nữ…
Hà Đan là người rất bảo thủ, con gái còn chưa kết hôn đã phát sinh quan hệ với đàn ông, bà làm sao có thể tiếp nhận, lúc này mới đột nhiên ngất đi.
Tiêu Thần vội vàng đỡ Hà Đan vào phòng, Tạ Nhuận Sinh cũng nghe thấy tiếng hét thảm của vợ, vứt lại tờ báo đuổi tới cạnh cửa, gặp một người đẹp trai đang giúp vợ mình bị ngất vào nhà.
- Ô, sao vậy?
Tạ Nhuận Sinh tiến nhận công việc của Tiêu Thần, đưa Hà Đan tới nằm trên sô pha.
Tiêu Thần vội vàng nói với Tạ Nhuận Sinh:
- Bác trai, vừa rồi bác gái có thể là kích động quá, nghỉ ngơi một chút hẳn là không sao.
Tạ Nhuận Sinh lúc này đang chăm sóc vợ, làm sao còn tâm tư chú ý Tiêu Thần, thuận miệng nói:
- Tiểu Như, mau mang nước nóng tới đây, sau đó lấy hộp thuốc đến đây cho cha.
- Ồ, con làm ngay đây.
Tạ Tiểu Như nhanh chóng vọt vào phòng ngủ của hai vợ chồng.
- Cháu…
Tiêu Thần đang định nói gì đó, Hà Đan đây chỉ là kích động mà bất tỉnh, chỉ cần dùng Cầm long chân khí của mình, bà ấy sẽ lập tức tỉnh lại, nhưng lời đến miệng, Tiêu Thần vẫn là ngừng lại.
Đều là thế kỷ 21 rồi, người thường chưa chắc sẽ tin loại huyễn hoặc khó hiểu gì đó.
Tạ Nhuận Sinh đặt vợ lên sô pha, lập tức dùng hai ngón tay nhéo vào nhân trung và ấn đường, cũng dùng bàn tay nâng cằm bà.
- Bác trai đây là đang làm gì?
Tiêu Thần rất không rõ ràng cách làm của Tạ Nhuận Sinh, ấn huyệt nhân trung và miệng hắn từng thấy qua, nhưng chưa từng thấy ấn cả ấn đường!
Người này không phải là khi tuyệt vọng cái gì cũng thử chứ, đừng có cuối cùng bóp chết vợ mình nhé. Ách, đây cũng là mẹ vợ mình!
Tạ Nhuận Sinh nhìn Tiêu Thần, khẽ cười nói:
- Ha ha, ta là đang hoạt lạc và bảo vệ kinh mạch bà ấy. Ấn huyệt nhân trung và miệng là để kích thích hệ thống cảm quan, xem bà ấy có thể tỉnh lại trong thời gian ngắn hay không, ấn huyệt ấn đường là bảo vệ tâm mạch của bà ấy, bởi vì nếu bà đã tỉnh, ấn đường trong khoảng thời gian ngắn sẽ có cảm giác đau đớn mãnh liệt.
- Ồ, còn có thể như vậy sao, cháu cũng không rõ lắm.
Tiêu Thần cười nhạt nói, hắn cũng không biết Tạ Nhuận Sinh nói đúng hay sai, nhưng xem thủ pháp chuyên nghiệp này của Tạ Nhuận Sinh, hẳn là không phải làm bậy.
- Nhưng lá gan của tiểu tử cháu cũng rất lớn nha! Còn chưa kết hôn với khuê nữ bảo bối nhà ta, đã làm chuyện này…
Tạ Nhuận Sinh đang giữ vợ đột nhiên nói một câu như vậy, Tiêu Thần sợ tới mức thân mình run lên.
Người này còn thần hơn vợ ông ta, ngay cả mũi cũng chưa nhìn đã nhìn ra khác thường của con gái mình.
- Ách… cái đó… cháu…
Bạn học Tiêu Thần vốn từ nghèo, trong đầu lầu bầu, chính là con gái bác đêm qua tự mình đưa tới cửa, nếu không đẩy ngã thì thật xin lỗi bạn đại lang, pháo đoàn pháo doanh còn có bao nhiêu người chờ mình từng bước từng bước đẩy ngã… Nhận trọng trách lớn …
- Cha, hòm thuốc của cha!
May mà lúc này Tạ Tiểu Như bưng một cái hòm sắt nhỏ vội vã từ trong phòng ngủ chạy tới, hóa giải xấu hổ của bạn học Tiêu Thần.
Tạ Nhuận Sinh nhận lấy hòm sắt nhỏ, bên trong có vài thứ vụn vặt gì đó, cái nhíp, băng gạc… Hòm sắt nhỏ chia làm hai tầng, ở giữa là một tấm ngăn nhỏ, Tạ Nhuận Sinh mở tấm ngăn đó ra, bên trong có cái bao và ít đồ này nọ, mở cái bao đó ra, bên trong không ngờ là một ít châm, chừng gần trăm cái.
Người bình thường nhìn, đây chẳng qua là cây châm đơn giản, nhưng châm này lại khiến bạn học Tiêu Thần kinh hãi.
- Ngân Sa châm
Tiêu Thần hô lên.
Tạ Nhuận Sinh kinh ngạc nhìn Tiêu Thần, vội hỏi:
- Cháu biết tên loại châm này? Mau nói xem cháu làm sao mà biết!
- Ách… cái này…
Tiêu Thần lại lần nữa nghèo từ, cũng không thể nói Ngân Sa châm là bảo bối trên bảng xếp hạng ba loại vũ khí sát thủ, đây còn không phải để cha vợ tương lai đá mình ra khỏi cửa sao.
- Cha, cha cứu mẹ tỉnh lại trước đã, châm cái gì đó nói sau!
Tạ Tiểu Như cũng không khách khí với Tạ Nhuận Sinh, hung hăng vỗ trên đầu cha mình một cái.
Rất hiển nhiên, trong nhà này, Hà Đan là lão Đạo, Tạ Tiểu Như là lão Nhị, Tạ Nhuận Sinh đáng thương chỉ có thể làm lão tam.