Trời vừa rạng sáng, trong một con hẻm cạnh quán bar Mưa Thịt, Kỳ Lão Tam đã trải qua thời khắc đen tối nhất của cuộc đời mình.
- Hai… đại ca… có gì căn dặn… cứ nói ạ… đừng có nhổ lông của em nữa!
Kỳ Lão Tam khóc như mưa, nước mắt tuôn như suối không gì ngăn nổi.
Cái tên họ Lý tên Hán này quả thực quá thâm độc, sau khi dẫn Kỳ Lão Tam và bốn tên thuộc hạ vào trong con hẻm, tiếp đó là một tên có thân hình cao lớn, khuôn mặt xấu xí xuất hiện chỉ trong vài giây đã hạ gục cả năm người.
Đáng sợ nhất không phải là tên có tướng mạo xấu xí kia, mà là cái tên ban nãy còn xưng anh em với mình, bây giờ lại lấy ra kìm và bật lửa, mục tiêu chính là hạ bộ… của chính mình.
Trong tay Lý Hán cầm bật lửa, quần của Kỳ Lão Tam đã bị Lý Hán lột xuống, mồm mắng:
- Móa! Còn tưởng của quý của tên súc sinh ngươi lớn cỡ nào, hóa ra cũng chỉ cỡ của bọn côn trùng, lại còn dám đi khắp nơi chơi gái, giết hại trẻ vị thành niên.
- Chết tiệt! Chết tiệt! Hôm nay tao sẽ thay mặt Đảng, thay mặt nhân dân cho mày biết thế nào là xử phạt về thể xác nhé!
Lý Hán cười nham hiểm nhìn Kỳ Lão Tam, tên này sợ đến nỗi sắc mặt xanh lét, Lý Hán lấy kìm, kèm mấy sợi lông, sau đấy giật mạnh ra, cả một mảng thịt cũng bị giật tung ra theo.
- Á!!!
Một tiếng lợn kêu rống lên, nhưng chưa kịp thoát ra hết đã bị Lý Hán dùng một cục giấy vệ sinh nhét vào mồm, Kỳ Lão Tam đau đớn tột độ, nhưng đến hét cũng không hét được, chỉ biết khóc rống lên…
- Ha ha, mày mà cũng biết đau à?
Lý Hán cười lớn, ngồi xổm xuống trước mặt Kỳ Lão Tam, tóm mạnh cằm của Kỳ Lão Tam nói:
- Tiếp đến tao muốn hỏi mày mấy câu, mong rằng mày sẽ ngoan ngoãn hợp tác, nếu không thì, lần sau, thứ mà tao kẹp không phải là lông đâu, rõ chưa?
- Vâng… vâng…
Kỳ Lão Tam gật mạnh đầu, Lý Hán lấy cục giấy vệ sinh ra khỏi mồm gã ta, để cho gã ta dễ dàng hít thở.
- Không cần phải để ý nhiều như vậy làm gì, uống miếng trà trước đi!
Tiêu Thần cũng đeo một chiếc mặt nạ của người đàn ông trung niên, đưa chén trà cho Lý Hán, bảo Lý Hán cho gã ta uống chén trà.
- Không cần… anh hùng sẽ không giết tôi chứ… tôi trên có mẹ già 80 tuổi, dưới…
Kỳ Lão Tam còn chưa nói xong đã bị Lý Hán bóp mũi, thô bạo rót trà cho gã ta.
Chén trà này, chính là huyết trà mà trước đây băng đảng Tàn Lang thành phố Lĩnh Hải thẩm vấn người sử dụng. Trước khi tới đây, Tiêu Thần đã cẩn thận điều chế một chén huyết trà, xem ra giờ đã phát huy tác dụng rồi.
…
Năm tiếng sau thì trời sáng, cảnh sát phát hiện ra năm thi thể giữa dòng sông cách trấn Trát Mã khoảng 10km, đấy chính là Kỳ Lão Tam và bốn tên thuộc hạ.
…
Nữ Nhân Hương
Tại một căn phòng trong một hộp đêm, bốn người của đội Đẫm Máu cùng tụ họp, bàn bạc về kế hoạch tiếp theo.
- Theo những gì Kỳ Lão Tam nói, bốn ngày trước Vương Thiết Lâm dẫn theo trăm người, mua sắm đồ lên đến cả triệu, do một người dị năng không gian cấp bốn dẫn vào sa mạc…
Lý Hán kể lại quá trình thẩm vấn Kỳ Lão Tam cho mọi người cùng biết, nhưng trong lòng gã ta vẫn còn nỗi băn khoăn không yên, gã ta và Tiêu Thần không hề ra tay kết liễu Kỳ Lão Tam và đám thuộc hạ của lão, nhưng bọn chúng lại chết trong khe nước.
Tả Hàn lạnh lùng nói:
- Nếu bọn chúng đã vào sa mạc, vậy thì chúng ta cũng đi theo vào đấy, một ngày chuẩn bị, chiều tối mai chúng ta cùng tiến vào sa mạc.
- Vội thế sao?
Tiêu Thần nhíu mày:
- Tôi thấy chúng ta nên đi thu thập thêm càng nhiều tin tình báo càng tốt, sáng nay Kỳ Lão Tam và đám thuộc hạ của hắn ta chết rồi, đây là một câu đố, tôi cảm thấy đằng sau nó có một âm mưu nào đấy.
- Đúng vậy, năm tên đó chết rất kỳ lạ. Theo lý mà nói lúc đó chúng ta dùng huyết trà thẩm vấn chúng, sau đấy lại dùng thuốc tẩy não chúng, căn bản là hoàn toàn không có ai xuất hiện tại đó, nhưng chúng vẫn chết.
Lý Hán là kẻ thô lỗ, còn cảm thấy chuyện này khá kỳ lạ, nên làm rõ trước.
Tả Hàn không quan tâm đến những chuyện này, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, khoát tay:
- Đấy chỉ là suy đoán của mấy người, hoặc cũng có thể là kẻ thù của chúng đúng lúc ra tay hạ sát chúng. Mục tiêu của chúng ta là Vương Thiết Lâm, những chuyện trong trấn Trát Mã chúng ta không nên quan tâm làm gì.
- Cứ như vậy đi, mọi người đều hóa trang đi mua chút vật dụng đi! 6 giờ tối mai sẽ có xe đưa chúng ta tới trấn Hạ Hà bên ngoài sa mạc.
Tả Hàn hống hách hừ một tiếng, dứt câu lập tức đi ra cửa.
- Mẹ nó! Đúng là đồ kiêu căng!
Lý Hán lạnh lùng quát:
- Có bản lĩnh thì đừng có mặc cái bộ đồ đặc chế chết tiệt ấy, ông đây chắc chắn có thể xuyên thủng cả người mày!
…
Sáu giờ tối ngày hôm sau tại bãi xe ngầm của hộp đêm Nữ Nhân Hương, bốn người của đội Đẫm Máu đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chiếc xe đưa họ đi là chiếc xe Hummer quân dụng do Bát Lượng tìm đến, kính và thân xe đều làm bằng vật liệu chống đạn.
Tiêu Thần và mấy người đã ngồi yên vị vào ghế sau xe, ngoài xe, Tả Hàn và Bát Lượng đang nói chuyện về nhiệm vụ nào đó.
- Đội trưởng Tả, đây là máy truyền tin cự ly ngắn, có thể truyền tín hiệu trong phạm vi 800 m, sóng điện phát ra siêu nhỏ, là thiết bị tiên tiến nhất hiện nay, cô giữ lấy đi, trong nhiệm vụ lần này có lẽ sẽ dùng tới.
Bát Lượng móc từ túi quần ra một chiếc hộp nhỏ, trong hộp là máy chủ phát tín hiệu bằng bàn tay và vài chiếc tai nghe mini, đều là các thiết bị quân đội tiên tiến nhất.
Tả Hàn nhận chiếc hộp, bỏ vào trong ngực áo, thản nhiên nói:
- Phía trấn Trát Mã cậu phải cẩn thận, đám người Kỳ Lão Tam chết quả thực rất kỳ lạ, có lẽ sẽ dấy lên một trận thanh tẩy. Nếu có nguy hiểm, cậu hãy rút về tổng bộ BJ, không cần phải ở lại đây.
- Cảm ơn cô đã quan tâm, tôi sẽ hết sức cẩn thận, cô đi đường bảo trọng.
Bát Lượng có chút cảm kích nhìn Tả Hàn, ánh mắt lộ vẻ ái mộ.
Đây chính là nữ thần mà ông ta luôn thầm ái mộ!
“Ha ha, hóa ra anh Bát Lượng luôn thầm yêu mến Tả Hàn!”
Tiêu Thần ngồi sau xe nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cũng nghe thấy câu chuyện của hai người họ.
Tiêu Thần có năng lực cảm nhận được mọi vật cách hắn trong vòng 10km, muốn nghe lén bọn họ nói gì quả thực là điều quá dễ dàng.
…
Chiếc xe quân dụng không ngừng lắc lư trên đường, lái xe mà Bát Lượng phái đi đã xuống xe sau khi đi được nửa tiếng, giờ người cầm lái là Tiêu Thần.
Bát Lượng làm cho cả bốn người chứng minh thư giả, Tiêu Thần đổi tên thành Trác Mã, Lưu Kiệt là Nghi Đạt, Lý Hán là Hà Á Đồ, Tả Hàn thì đổi tên thành tên một nữ vương Ba Lợi Á, ở sa mạc cái tên này còn có ý nghĩa là nữ thần mặt trăng.
- Em gái Ba Lợi Á à nghe nói gần đây em có bạn trai rồi đúng không… dù thế nào thì cũng phải giới thiệu cho ông anh này biết với đấy!
Lý Hán ngồi phía sau bắt đầu trêu trọc Tả Hàn, anh ta và Lưu Kiệt ngồi ghế sau, Tả Hàn ngồi ở ghế lái phụ.
Tiêu Thần giật mình nói:
- Có bạn trai? Không phải chứ! Đây là vợ của tôi mà.
Thân phận mới của bốn người, Trác Mã, Nghị Đạt và Hà Á Đồ là ba anh em, trong đó Lý Hán cũng tức là Hà Á Đồ là lão nhị, Tiêu Thần cũng tức là Trát Mã là lão tam, còn Ba Lợi Á là vợ của Trác Mã…
- Đừng có lôi tôi ra làm trò cười!
Tả Hàn hừ lạnh, nghiêng đầu, hung dữ lườm Lý Hán:
- Nếu không tôi móc hai mắt chó của anh ra đấy!
- Ặc!!!
Tiêu Thần vờ như không hiểu cười nói:
- Anh bảo vợ này, người ta dùng mồm trêu vợ, có trả thù thì trả thù cái mồm của anh ta, chứ sao lại móc mắt anh ta?
- Còn dám gọi tôi là vợ, tôi sẽ đuổi anh ra khỏi đội ngay lập tức!
Tả Hàn hừ lạnh một câu, dứt khoát lấy ra chiếc máy nghe nhạc MP4, đeo tai nghe không quan tâm tới chuyện của ba người còn lại, xem họ còn nói được gì.
- Hô hô… Kịch Hoàng Mai cô cũng nghe?
Tiêu Thần cười hỏi.
Ca khúc mà MP4 của Tả Hàn vừa phát Tiêu Thần có thể nghe được tiếng từ bên trong, mặc dù rất nhỏ, nhưng vẫn có thể nghe ra cô đang nghe kịch Hoàng Mai.
- Kịch Hoàng Mai thì làm sao? Đây dù sao cũng là tinh hoa của dân tộc!
Tả Hàn bỏ một bên tai xuống, mắng:
- Loại người chỉ biết dùng tứ chi làm việc như anh, làm sao có thể hiểu được thứ thâm thúy như kịch Hoàng Mai cơ chứ!
- Ặc…Cái thứ vợ thúi như cô đúng là không biết giữ thể diện cho đàn ông mà…
Tiêu Thần mắng:
- Lão tử sẽ hát cho cô nghe một đoạn, chẳng qua cũng chỉ là kịch Hoàng Mai thôi mà, người đàn ông của cô dù sao cũng có chút tài thiên bẩm, coi như là chút lòng thành!
- Anh cũng biết hát kịch Hoàng Mai?
Tả Hàn khinh bỉ hừ một tiếng:
- Anh đang dọa con nít ba tuổi à!
- Đấy… cô vẫn không tin bảnh lĩnh người đàn ông của cô hay sao?
Tiêu Thần mắng:
- Thôi đi, hôm nay coi như để cho người vợ xấu xa như cô mở rộng tầm mắt, nếu tôi có thể hát được thì cô phải gọi tôi là “chồng yêu”, thế nào?
Nếu đã biểu diễn thì cũng nên thêm chút gì đó cho thêm phần hấp dẫn chứ, để cho mỹ nhân núi băng gọi tôi một tiếng “chồng yêu” quả nhiên không tồi chút nào.
- Hay… hay… Đội trưởng Tả và hắn cá cược đi. Tôi thật không quen nhìn tên tiểu tử này ra vẻ kiêu căng!
Lý Hán ở một bên phụ họa, đây quả là một tiết mục đặc sắc có một không hai.
Ha ha, quả nhiên là Tiêu Thần, lại có thể ép vị đội trưởng này gọi một tiếng “chồng yêu” nhất định phải cho lão tử thưởng thức một màn trình diễn thật đặc sắc.
Áp chế vẻ kiêu căng của Tả đội trưởng.
Lý Hán ước được nhìn thấy hai người này rút đao so tài một trận, Lưu Kiệt thì tỏ thái độ như không liên quan tới mình.
Tả Hàn đeo mặt nạ của một phụ nữ ngoài 30, Tiêu Thần cũng đeo mặt nạ của một người đàn ông trung niên ngoài 30 tuổi, người ngoài nhìn vào trông rất giống một cặp vợ chồng.
- Hừ! Chỉ cần anh có thể hát nghe lọt tai, tôi gọi anh mấy tiếng “chồng yêu” cũng không vấn đề gì! Chỉ sợ đến lúc đấy có kẻ lại nuốt lời!
Giọng Tả Hàn lạnh lùng.
Trong lúc ấy tâm trạng của cô cũng rất phức tạp, bản thân cô hàng ngày đều tỏ ra lạnh như băng, cho dù người khác có nhục mạ cô, cô cũng không dễ bị kích động, bất quá thì vung một đao kết liễu đối phương. Nhưng Tiêu Thần – con người này, chỉ nói chuyện với cô thôi đã khiến bao cảm xúc trong lòng cô trở nên hỗn loạn.
- Được… vợ nghe nhé… để chồng hát cho vợ nghe mấy câu kinh điển trong kịch Hoàng Mai!
Tiêu Thần vừa lái xe, vừa cười lớn.
Đợi đấy, xem cô có tâm phục khẩu phục hay không!
- Vì cứu Lý lang mà rời quê hương… ai ngờ lại trúng bảng vàng… trúng Trạng Nguyên áo bào hồng… mũ cắm cung hoa… thật mới mẻ…
Một đoạn kịch cổ trang ‘Nữ phò mã’ được cất lên từ Tiêu Thần, mặc dù hát không bằng nghệ sĩ chuyên nghiệp, nhưng hát lại rất có nhịp điệu, có ngân nga, có âm điệu.
Ba người trong xe như hóa ngốc, không thể ngờ người anh em này lại có tài lẻ như vậy.
- Thêm một đoạn nữa! Ha ha! Hay!
Lý Hán hưng phấn vỗ tay khen ngợi, ha ha! Lần này Tả đội trưởng thua chắc rồi.
- Rồng về biển rộng… chim về rừng… Đổng Vĩnh hôm nay về nhà chưa… lúc đầu ta là người đàn ông độc thân… hôm nay về nhà có hai người… vợ chồng cùng nhau về nhà… sớm sớm tối tối có nhau…
Lại một đoạn kinh điển trong kịch Hoàng Mai ‘Thiên Tiên phối’.
…
- Vợ… mau gọi “chồng yêu” đi nào… gọi càng ngọt càng tốt… ha ha ha!
Tiếng cười đắc ý vang lên giòn giã trong xe.
- Á!
Không ngờ thứ nhận được lại là móng vuốt của một ma nữ, nhéo mạnh bên hông một cái, đay nghiến mấy câu:
- Chồng yêuuu! Chồng yêuuu! Chồng yêuuuu!
- Được lắm! Đồ mắc dịch!