Chiếm được Bạch Long ngọc trụ, có lẽ sẽ tăng thêm tỷ lệ tiến vào linh tàng Chí Tôn....
Không ít người tỏ ra tham lam. Linh tàng Chí Tôn mà đoạt được, không biết sẽ có thứ gì khiến con đường tu luyện của họ một bước lên trời. Nếu may mắn có cả truyền thừa của Bạch Long Chí Tôn, chỉ trong thời gian ngắn họ sẽ ở trên tầm cao mới của Bắc Thương đại lục!
- Ha ha, Bạch Long ngọc trụ tất không tránh khỏi có quan hệ tới Bạch Long Chí Tôn. Nhưng mà nó chân chính có tác dụng gì, chúng ta cũng không rõ, chỉ có thể nhờ người mua nghiên cứu giúp mà thôi.
Tất Thắng cười tủm tỉm nói.
- Hiện tại bắt đầu bán đấu giá, khởi điểm 300v linh tệ.
Tất Thắng giơ cao Bạch Long ngọc trụ, hào quang phóng ra bao phủ cả phòng đấu giá, uy áp mơ hồ ẩn hiện khiến không khí cũng cô đặc lại.
- 350v.
Bạch Động áo trắng kia la lên trước tiên, biểu hiện quyết tâm giành lấy bảo vật của Bạch Long thành.
- 400v.
Bất quá Bạch Long thành đâu dễ đắc thủ, Bạch Động vừa nói xong, vị trung niên của Thiên Cương kiếm phái lên tiếng lập tức.
Bạch Động sừng sỏ hung tợn liếc người nọ, nhưng vị trung niên kia chẳng coi vào đâu, nhìn chằm chăm Bạch Long ngọc trụ. Bạch Long thành thế lớn, nhưng Thiên Cương kiếm phái cũng không nhỏ.
- 450v.
Vị lão nhân áo vàng của Địa Hành tông cũng nhếch mép khoe hàm răng vàng ra giá.
Ba thế lực ra trận, đám người khác liền tiu nghỉu thất vọng. Họ hiểu rõ, với cái túi tiền còm nhom của mình muốn tranh chấp với ba thế lực kia hẳn nhiên là không có khả năng.
Tô Linh Nhi dường như cũng hiếu kỳ, định ra nâng giá, bất quá Mục Trần kịp ngăn lại.
- Làm gì vậy? Nếu chúng ta có Bạch Long ngọc trụ kia không chừng có thể thuận lợi lấy được linh tàng Chí Tôn.
Tô Linh Nhi chu miệng hỏi.
- Cái cục đó là khoai lang nóng, không được!
Mục Trần khẽ lắc đầu.
Bao nhiêu người đỏ mắt nhìn theo Bạch Long ngọc trụ, nếu bọn họ mà đấu giá thành công, thì e rằng vừa bước chân ra khỏi phòng đấu giá sẽ bị phanh thâu vạn mảnh. Hẳn nhiên với chiến lực năm người không thể nào ứng phó nổi biển người tham lam vô tận kia, dù cho Tô Huyên có thực lực Hóa Thiên cảnh cũng không có nghĩa là kinh sợ được hết tất cả mọi người.
- Ừm, Mục Trần nói đúng. Đừng quậy nữa, không thì lần sau không cho ngươi đi theo.
Tô Huyên quay qua trách mắng Tô Linh Nhi.
Bị Tô Huyên đe dọa, nàng liền rụt cổ lui lại.
- Ngươi thấy sao?
Tô Huyên hỏi Mục Trần, có vẻ nàng thấy hắn tuy tuổi xấp xỉ Tô Linh Nhi, nhưng làm việc cẩn thận lão luyện, không hề dưới cơ lão sinh bọn họ chút nào.
- Yên lặng xem kỳ biến. Nếu Bạch Long ngọc trụ có quan hệ với linh tàng sắp xuất thế, tất nhiên sẽ có tranh đoạt kịch liệt, chúng ta thế đơn lực bạc, chỉ có thể âm thầm chờ thời cơ. Chứ nếu trở thành mục tiêu cho thiên hạ, có lẽ đành phải bỏ nhiệm vụ này thôi.
Mục Trần trầm ngâm.
Quách Hung bên cạnh cũng tán thành, Lê Thanh thì chú ý nhìn Mục Trần hơn một chút, tỏ vẻ khá ngạc nhiên trước bản lĩnh và điềm tĩnh của một tân sinh.
Tô Huyên cũng gật. Ba thế lực tranh đoạt Bạch Long ngọc trụ, nàng cười nhạt:
- Vậy bây giờ chúng ta cứ xem trò vui một chút đi.
Mục Trần chỉ cười, ánh mắt nhìn lên, chỉ ngắn ngủi trò chuyện một chút mà giá cả Bạch Long ngọc trụ đã bị thiếu chủ Bạch Long thành nâng lên 600v linh tệ. Cái giá này không thấp chút nào, ở Bắc Linh cảnh mà nói, Mục vực của hắn vét hết gia sản cũng không có được tài chính như vậy.
- 700 vạn.
Thiên Cương kiếm phái cũng chẳng chút nể nang lên tiếng, nháy mắt tăng thêm 100v.
Đám người líu lưỡi, không ngờ Thiên Cương kiếm phái chuẩn bị chu đáo đến thế.
700v, cái giá khiến cho cả Bạch Long thành lẫn Địa Hành tông cũng phải im tiếng. Chợt thiếu chủ Bạch Long thành và vị lão nhân kia liếc nhau, cười nói:
- Trưởng lão Trần Khôn thật quyết đoán nha.
- Không dám sánh với Bạch Long thành giàu có vô song.
Vị trung niên được gọi là Trần Khôn cười nhạt lên tiếng.
- Bạch Long ngọc trụ, Bạch Long thành chúng ta bắt buộc phải có, nếu các ngươi dám tranh, Bạch Long thành nhất định phụng bồi tới cùng.
Bạch Động đứng bật dậy cười lớn, vung tay quát:
- 800 vạn!
Nghe cái giá khí thế đó, Trần Khôn cũng nhíu mày.
- Ha ha, nếu Bạch Long thành lo lắng đến thế, vậy thì Địa Hành tông cũng gia nhập một phen. 900 vạn! Cái giá này nếu Bạch Long thành vẫn có thể vượt qua, thì Bạch Long ngọc trụ này chúng ta liền từ bỏ.
- 900 vạn a...
Phòng đấu giá cảm thán không thôi, không hổ là ba thế lực đỉnh cấp của mấy nghìn dặm Bạch Long Khâu. Cái giá này cũng chỉ có họ mới đủ sức đưa ra.
Bọn họ nhớ rõ một năm trước nơi đây từng xuất hiện một bộ linh quyết chuẩn thần cấp, cái giá cũng chỉ mới hơn 1000v. Thế nhưng mà cái Bạch Long ngọc trụ kia chưa biết tính chất như thế nào cũng đạt tới cái giá gần 1000v.
- Hoàng thổ lão quái đáng chết!
Bạch Động hung hăng trừng mắt nhìn lão già áo vào, nghiến răng căm tức. Dù Bạch Long thành có nội tình hùng hậu, nhưng cái giá cả ngàn vạn cũng không phải là tùy tay vứt ra được. Nhưng vì Bạch Long ngọc trụ, cha hắn đã hạ tử lệnh, bất kể giá nào cũng phải đoạt tới tay.
- 1000 vạn!
Bạch Động đứng dậy, quát lớn. Nhất thời khiến mọi người hít hà kinh thán. Bạch Long thành có cần phải liều mạng thế không? 1000v linh tệ bỏ ra mua một vật chưa biết giá trị ra sao?
1000v linh tệ, ước chừng cũng là doanh thu nửa năm của cả Bạch Long thành rồi?
- Thật là cao tay.
Quách Hung cũng tặc lưỡi, đối với việc Bạch Long thành bỏ ra số tiền lớn như thế cũng kinh ngạc.
Mục Trần gật gù. 1000v linh tệ, một năm thu nhập của Mục vực cũng không được con số này.
Cái giá trên trời 1000v của Bạch Động đè xuống, khiến cả Thiên Cương kiếm phái lẫn Địa Hành tông đều tá hỏa. Cái giá này đã vượt khỏi cực hạn của họ. Nhưng cũng đồng thời cho họ biết rõ quyết tâm của Bạch Long thành, có dây vào cũng vô ích.
Trên đài đấu giá, Tất Thắng cười tươi như hoa trước diễn biến khó ngờ này, thấy không ai tăng giá nữa, mới gõ ba tiếng chùy thật mạnh.
Bạch Long ngọc trụ đã chính thức rơi vào tay Bạch Long thành.
- Ha ha, thiếu thành chủ thật quyết đoán, hy vọng linh tàng này thật sự là linh tàng Chí Tôn, bằng không thì cũng tiếc cho các ngươi.
Trần Khôn đứng dậy, giả khách khí cười chào Bạch Động, rồi dẫn người bỏ đi.
- Khặc khặc, Bạch Long thành lần này xem ra đánh cược khá lớn. Hi vọng Địa Hành tông cũng có thể đi theo húp chén canh, cáo từ.
Lão già áo vàng của Địa Hành tông cũng tủm tỉm châm chọc Bạch Động liếc, vẫy tay dẫn người của mình đi mất.
Bạch Động hung dữ nhìn cả hai rời đi, nghiến răng tức tối:
- Các ngươi cứ tỏ vẻ đi, đến lúc ta sẽ cho các ngươi khóc không ra tiếng.
- Chúng ta cũng đi thôi.
Tô Huyên lạnh nhạt đứng dậy, dẫn mọi người đi ra ngoài. Sau lưng, Bạch Động nhìn dáng vẻ yểu điệu lả lướt của nàng cũng cảm thấy bốc hỏa. Cái vẻ dịu dàng của nàng thật động lòng người, không biết cái lúc mà đè nàng xuống, có hoa dung thất sắc hay không đây?
Đôi mắt tham lam đang chuyển động trên người Tô Huyên chợt khựng lại, hắn cảm thấy một ánh mắt sắc như đao phóng tới, chuyển ánh mắt một chút thì thấy ngay Mục Trần, tên kia đang nhìn hắn chằm chằm, vẻ lạnh lẽo trong đôi mắt đen làm hắn rét run.
Bạch Động bị Mục Trần dành cho ánh mắt đó khiến hắn mất tự nhiên, sắc mặt trở nên âm lãnh độc ác, khóe môi lộ ra một nét cười tàn khốc, vươn tay ra kiểu bẻ cổ Mục Trần.
Cái động tác đó của hắn vẫn không khiến Mục Trần biến sắc, mặt lạnh lùng bỏ đi.
Bạch Động thấy Mục Trần chẳng hề e ngại uy hiếp của mình thì cũng tức đến xanh mặt, quay lại bảo với lão áo xám:
- Khâu lão, điều tra cái lũ kia xem là người ở đâu? Dám đối nghịch với Bạch Long thành ta sao.
Lão nhân áo xám khẽ gật đầu, đám người lạ này không giống những đội thám hiểm bình thường, thực lực lại mạnh như thế, nhất định phải điều tra rõ lai lịch.
Bạch Động vung tay lên, dẫn theo đoàn người của hắn rời khỏi phòng đấu giá. Gương mặt âm u khó chịu, hắn phải cho bọn người kia biết, dám ở Bạch Long thành này khiêu khích Bạch Động là một chuyện ngu xuẩn như thế nào.