Sắc mặt hai tên thủ lĩnh đối diện thì biến ảo liên tục, ánh mắt nhìn kỹ Mục Trần lẫn Tô Huyên, đều tỏ ra kiêng dè.
Tô Huyên rõ ràng mạnh mẽ hơn xa bọn hắn. Nếu như động thủ, e rằng cả hai có liên thủ cũng khó mà thắng được, huống gì trước mặt còn một tên thiếu niên gương mặt thì có vẻ ôn hòa, nhưng đôi mắt lại tàn nhẫn ác độc. Giao chiến thật sự có lẽ họ sẽ phải trả giá đắt.
Hiện tại linh tàng Chí Tôn sắp xuất thế, tiêu hao khí lực ở đây không phải là việc khôn ngoan.
Dù có muốn phanh thây xẻ thịt đám người này, họ cũng phải tìm một đoàn thám hiểm nổi danh khắc ở Bạch Long Khâu mới đủ sức.
Hai tên thủ lĩnh Sư Hổ đoàn liếc nhìn nhau, ánh mắt âm trầm. Một tên nói:
- Núi đổi sông dời, Sư Hổ đoàn cũng không bỏ qua. Đi!
Lời vừa dứt, hai người dẫn đám người Sư Hổ đoàn đằng đằng sát khí bỏ đi, nhanh chóng mất hút khỏi tầm mắt Mục Trần.
Tô Linh Nhi thấy bọn kia bỏ chạy, tức tối hừ giọng. Rồi quay qua nhìn Mục Trần cười mỉm chi:
- Không ngờ lúc ngươi phát nộ lại anh tuấn khí phách đẹp trai thế...
Mục Trần chưng hửng nhướng mày, Tô Huyên phía sau cũng thu lại viên ngọc châu kia, đôi mắt tinh nhạy nhìn Mục Trần, cười nói:
- Linh Lộ Huyết Họa giả, danh bất hư truyền!
Nghe mấy từ đó, dường như cũng có biết nhiều thứ về Mục Trần, bất quá hắn cũng không tỏ ra ngạc nhiên. Cường giả như Tô Huyên chọn hắn làm đồng đội, hẳn nhiên phải điều tra thân phận của hắn.
- Chúng ta cũng đi thôi, có vẻ sắp đến nơi rồi.
Mục Trần cũng không muốn ở lại đây lâu, hắn cũng đang rất háo hức mong chờ được thể nghiệm cái gì gọi là linh tàng Chí Tôn.
Tô Huyên không phản đối, nàng nhanh chóng dẫn đầu đi trước.
Chặng đường tiếp theo không gặp phải bất trắc gì, thỉnh thoảng cũng có linh thú xuất hiện khá mạnh mẽ, nhưng năm người liên thủ liền nhanh chóng giải quyết, chừng nửa giờ sau, bọn họ tiến đến một địa điểm rộng rãi trong sơn mạch.
Nơi đó mây mù lượn lờ, một ngọn núi cao lớn sừng sững, những ngọn thác từ trên cao ầm ầm trút dòng nước bạc xuống, cảnh tượng thật kỳ vĩ.
Mục Trần sơ lược quan sát ngọn núi xanh rờn, rồi nhìn ra xung quanh, khắp nơi đều có đầy người đứng chờ đợi, phía xa xa lại có vô số bóng ảnh đang bay đến như rừng, trận hình cực kỳ đồ sộ.
- Sao nhiều người như vậy....
Quách Hung nhịn được than thở, xem cái kiểu này chắc mọi cường giả và thế lực hơi có chút năng lực trong phạm vi mấy nghìn dặm quanh Bạch Long Khâu đều tề tựu ở đây mất rồi. Lực hấp dẫn của linh tàng Chí Tôn quả thực quá lớn a.
- Đây là nơi năm xưa Bạch Long Chí Tôn nằm xuống.
Tô Huyên chỉ về phía trước, phía trên núi, năm ngọn thác bạc tuôn nước tung tóe xuống một cái hồ lớn rộng vô cùng, mặt hồ trong suốt như gương, phản chiếu bóng ảnh mọi người đang lăng không đứng trên đó.
- Ồ?
Mục Trần tò mò nhìn qua, nhưng không thấy có điểm gì đặc biệt.
- Nhìn không ra phải không? Mấy trăm năm qua, không biết có bao nhiêu cường giả tới đây dò xét, nhưng chẳng ai có thu hoạch. Có lẽ vì thì giờ chưa tới, cường giả thực lực cao cường như thế, đã có tâm che giấu bảo vật, thì khó mà gọi linh tàng ra trước thời gian.
Mục Trần khẽ gật đầu, cường giả cấp bậc đó đã là bá chủ một phương, kinh sợ tứ phía, lãnh đạo triệu dân. Linh tàng mà họ để lại dĩ nhiên cũng không đơn giản.
- Bây giờ cứ ngồi chờ linh tàng xuất thế đi, ta nghĩ cũng sẽ nhanh thôi.
Tô Huyên đăm đăm nhìn vào năm vách núi dựng đứng với năm dòng thác bạc đỗ xuống lộng lẫy.
Nhóm năm người yên lặng ngồi xuống tu luyện nơi thanh sơn. Thời gian dần trôi, cường giả và thế lực góp mặt đến nơi đây càng ngày càng đông, tiếng ồn ào râm ran khắp nơi khiến cho rừng núi vốn tịch mịch lại trở nên huyên náo.
Mục Trần đang tĩnh tọa trên đỉnh núi, đôi mắt khẽ động mở ra, nhìn về một nơi có tiếng xé gió vang lên. Bên đó có một luồng linh lực mạnh mẽ dao động.
Hai đoàn người nhân số đến cả trăm đang tiến đến, hạ xuống một ngọn núi.
Hai toán nhân mã cũng không lạ mặt với Mục Trần, chính là Thiên Cương kiếm phái và Địa Hành tông. Lúc này đội hình của họ hùng hậu hơn nhiều, đã gọi thêm viện binh tới.
Hai đám người đông đúc lại có năng lực mạnh mẽ lập tức gây chú ý cho đám đông đã ở sẵn đây. Có vài thủ lĩnh các thế lực nhíu mày khó chịu, xem ra Thiên Cương kiếm phái và Địa Hành tông đều bỏ vốn lớn liều mạng chuyến này.
- Thiên Cương kiếm phái và Địa Hành tông, đều phái ra hai gã trưởng lão Hóa Thiên cảnh sơ kỳ...
Lê Thanh nhìn qua, đôi mắt vẫn lãnh ngạo như cũ. Thiên Cương kiếm phái và Địa Hành tông trong Bắc Thương đại lục vẫn chưa được xem là thế lực nhất lưu, nhưng dù sao họ cũng có số má ở Bạch Long Khâu, lúc vội vàng vẫn có thể điều động lực lượng. Đến lúc linh tàng Chí Tôn tung ra bảo bối, họ là một trong những đội ngũ dễ dàng cướp lấy nhất.
Tô Huyên cũng gật gù, nàng cũng cảm thấy hơi lo lắng. Vốn thông tin nói rằng chuyến thi hành nhiệm vụ này chỉ là linh tàng Thông Thiên, do đó đội hình cũng chỉ được tổ chức theo quy định linh tàng Thông Thiên, cuối cùng lại thành ra linh tàng Chí Tôn...
- Làm hết sức thôi. Chỉ cần chúng ta lấy được một món bảo bối nào đó trong linh tàng thì đủ chứng minh chúng ta đã đến đây, vậy là hoàn thành nhiệm vụ. Những bảo bối khác thì tùy tình hình mà quyết định.
Cả nhóm đều đồng tình. Tình hình hiện tại cũng đành phải thế thôi, thực lực của họ ở chỗ này, ngoài Tô Huyên thì chẳng ai xuất chúng.
"Véo véo!"
Những tiếng xé gió lại vang lên, linh lực dao động hùng hậu khiến mọi người lại chú ý đến đoàn người vừa tới, nhân số cũng cả trăm, hạ xuống phủ hết một đỉnh núi.
- Là người của Bạch Long thành.
Mục Trần nhìn về phía kia, đi đầu là vị thiếu chủ Bạch Long Thành, Bạch Động. Bên cạnh là lão nô bộc áo xám, cả trăm người đi theo ai ai cũng áo trắng mang long văn phi thăng, yên lặng chỉnh tề đứng sau lưng Bạch Động, quét mắt quan sát xung quanh, sát khí lượn lờ.
Mục Trần nhìn toán lâu la áo trắng kia, mày nhíu lại khó chịu. Linh lực dao động của họ cũng không phải mạnh, nhưng lại khiến hắn có một cảm giác không thoải mái cho lắm.
- Là cái tên đáng khinh kia.
Tô Linh Nhi thấy Bạch Động, ánh mắt liền tỏ rõ sự chán ghét.
Tô Huyên đảo mắt lướt qua đám người. Bạch Long thành cử tới lực lượng cũng khác đông, nhưng mạnh nhất cũng chỉ là lão nhân áo xám, Hóa Thiên cảnh sơ kỳ. So với Thiên Cương kiếm phái và Địa Hành tông vẫn yếu hơn một chút. Thế nhưng không hiểu sao nàng cảm thấy Bạch Long thành dường như còn nguy hiểm hơn.
- Hê hê!
Bạch Động cũng đã thấy mọi người, hắn nhoẻn miệng cười quỷ dị, nhưng vẫn không buông lời khiêu khích.
Mục Trần cũng không mấy chú ý họ nữa, tập trung tinh thần vào hồ nước kia, chờ đợi linh tàng xuất thế.
Thời gian chờ đợi nhanh chóng trôi qua, chỉ thoáng chốc mà bóng đêm lại bao phủ, một vầng trăng tròn vành vạnh treo trên bầu trời, ánh trăng buốt giá tràn ngập vùng hồ.
Mọi người đều tĩnh khí, ngay cả nói chuyện cũng ít, mọi ánh mắt đều quét nhìn khắp nơi, pha một chút chờ mong.
Cái lạnh ban đêm càng lúc càng lạnh, nhưng khu vực này vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Một vài người thiếu kiên nhẫn tức giận lên tiếng mắng chửi, thỉnh thoảng vang lên trong đêm tối.
Mục Trần yên lặng nhìn bóng trăng trong hồ nước, đột ngột hắn trợn mắt, vầng trăng trên mặt hồ đột nhiên xuất hiện hào quang kỳ lạ.
Dường như nó thẩm thấy ra từ trong hồ nước, hình thành sương mù nhàn nhạt trên mặt hồ.
- Có động tĩnh!
Vô số người cũng phát hiện ra động tĩnh, những tiếng hô mừng rỡ vang lên, dị tượng lại xuất hiện!
Vô số bóng ảnh kích động lấy tốc độ nhanh nhất tụ hội trên mặt hồ.
Bóng trăng trong hồ càng lúc càng sáng rực, hào quang hội tụ, ngưng hình thành một quang ảnh nhàn nhạt.
Bóng ảnh mơ hồ, thân bào phục màu trắng, trên áo bào của hắn cũng có một con bạch long sống động chiếm cứ, uy áp đáng sợ lan tỏa khắp thiên địa.
"Grào!"
Tiếng long ngâm theo đó xuất hiện, vang vọng trên hồ. Mặt hồ ầm ầm chấn động, sương mù mờ mịt hình thành một con bạch long uốn lượn quanh thân thể quang ảnh.
- Đó là...
Những người ở đây nhìn quang ảnh kia và bạch long mà mừng rỡ như điên.
- Bạch Long Chí Tôn!
Tô Huyên siết chặt tay, đôi mắt cũng tỏ ra sợ hãi, cả vui sướng, cả thở dài.
Lần này linh tàng xuất thế, quả nhiên là linh tàng Chí Tôn!