Bất kể ai cũng cảm thấy được, sau sự tĩnh lặng bình yên chính là bão táp phong ba hủy diệt.
Cửu U Tước vỗ cánh, hắc viêm ngập trời lại bùng cháy mãnh liệt, những tia tử diễm nhỏ lặng lẽ phiêu du, phát ra một sức mạnh thần bí.
Dưới mặt đấy, Mục Trần cực kỳ hồi hộp, cảm giác linh lực trong cơ thể đã ngưng vận chuyển. Hắn biết một kích tiếp theo với Hắc Thần Lôi Kiếp, nếu Cửu U Tước có thể bình an vượt qua, vậy thì độ kiếp thành công, lột xác hóa thần, chân chính trở thành thần thú, tiền đồ vô lượng.
Còn nếu không thể chịu nổi, dù cho Cửu U Tước có huyết mạch Bất Tử Điểu, nhưng cũng khó mà lần nào cũng chạy thoát, chỉ một sai lầm sẽ lập tức tan tành tro bụi.
Mà khi đó, Mục Trần đã ký khế ước huyết mạch tương liên tất nhiên cũng sẽ táng thân theo nó.
Tình huống đó chính là kết cục bi thảm nhất của cả Mục Trần lẫn Cửu U Tước.
Nhưng thời điểm này Mục Trần cũng hoàn toàn bất lực, lôi kiếp rất khủng bố, ngay cả Chí Tôn cũng không dám phạm thần uy, chứ đừng nói đến chuẩn Hóa Thiên cảnh nho nhỏ như hắn, cho dù có dùng hết thủ đoạn trong tay cũng chẳng ích lợi gì.
- Cửu U Tước, cố lên!
Mục Trần siết chặt hai tay, lẩm bẩm.
Áp lực không khí bao phủ thiên địa, Hắc Thần Lôi Vân bao phủ cả vạn trượng lúc này thu nhỏ lại chỉ còn trăm trượng, nhưng màu sắc thì càng thâm thúy hơn, từ xa nhìn lại như một cái lỗ đen không gian đang thong thả lượn lờ.
Chính giữa Hắc Thần Lôi Vân đột nhiên chớp nhoáng, lôi vân xoay tròn, lõm vào. Hắc thần lôi hội tụ lại, hắc lôi dữ tợn như hắc long uốn lượn trong đó.
"Ầm!"
Hắc thần lôi đột nhiên dũng mãnh bắn ra một tia thần quang xuyên qua thiên không, sức mạnh hủy diệt tràn ngập, hào quang hắc ám lướt qua, dường như thiên địa linh khí đều bị phân giải....
"Kwooork!"
Đôi mắt hừng hực thiêu đốt, Cửu U Tước rít lên, hắc viêm ngập trời cũng được nó nén lại, rồi hóa thành một cái lông chim màu đen khổng lồ.
Trên thân lông chim dường như có hoa văn huyền ảo khắc vào, hắc viêm bốc cháy, thần bí dị thường.
Đối mặt một kích khủng bố của Hắc Thần Lôi Kiếp, Cửu U Tước cũng dốc toàn lực sử ra bản lĩnh cường đại nhất của nó.
"Viu!"
Hắc vũ bắn ra, hướng thẳng đến hắc thần lôi đang hung hăng chiếu xuống.
Ngay lúc chúng chạm vào nhau, mọi ánh sáng trong trời đất đều bị khu vực đó hấp thu, một cái lỗ đen cuồng dã điên loạn tham lam hút lấy tất cả, bao phủ cả một phạm vi lớn.
"Đùng! Đùng!"
Mấy ngọn núi bị quét ngang, nháy mắt tan biến. Từ không trung nhìn xuống, trong vòng trăm dặm đều thành bình địa hoang tàn, cả một vùng sơn mạch bị nó tàn phá tan hoang.
Sức mạnh hủy diệt khiến người ta kinh hãi.
Mục Trần chẳng có tâm tư nào than thở, hắn chết trân nhìn nơi chân trời xa xăm, hắc thần lôi đè xuống nghiền nát, khiến cho hắc vũ xuất hiện rạn nứt.
Hắc Thần Lôi Kiếp uy lực quá mạnh mẽ!
Mục Trần thấp thỏm lo âu, trái tim nhảy dựng liên hồi, hắc vũ sau một hồi chịu đựng rốt cuộc đã vỡ tan trong một tiếng nổ tung giòn giã.
Hắc vũ vỡ nát, hắc thần lôi không còn gì cản trở, gào thét bổ xuống, đánh lên cơ thể khổng lồ căm phẫn của Cửu U Tước.
"Kwooork!"
Tiếng kêu thê lương vang vong, thân thể khổng lồ của Cửu U Tước rơi xuống như sung rụng, đập vào sơn mạch tan hoang.
"Uỳnh!"
Đất đai rung chuyển như động đất, khu vực nó rơi xuống bị sụp đổ lún xuống, những khe nút lan ra khắp đại địa.
Sơn mạch mênh mông bị tổn hại nghiêm trọng!
Mục Trần cấp tốc bay lên trời, tránh đi lực trùng kích chấn động.
Trong một cái hố sâu vô cùng to lớn, Cửu U Tước thê thảm nằm sấp mình xuống đất, lông chim tơi tả cháy khét, không còn dáng vẻ thanh tao xinh đẹp, những vết thương lớn chằng chịt trên thân thể máu thịt của nó, máu tươi cuồn cuộn đổ ra, nhuốm đỏ một vùng đất.
Mục Trần gắt gao nhìn Cửu U Tước không nhúc nhích nằm trong vũng máu, mặt tái mét vội bay qua, hạ xuống chỗ nó, thúc đẩy linh lực trong cơ thể rót vào Cửu U Tước.
Được linh lực quán chú, Cửu U Tước rốt cục run nhè nhẹ một chút, đôi mắt hé mở, một ý niệm yếu ớt phát ra:
- Ta vượt qua chưa?
Mục Trần thấy nó còn có chút khí lực mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng lên nhìn trời, sắc mặt lại kịch biến. Trên bầu trời, Hắc Thần Lôi Vân gần như tiêu tán nhưng vẫn còn một chút hắc quang nhấp nhoáng.
Ở đó còn sót lại một chút dao động hủy diệt.
"Ầm!"
Tiếng sét tàng nhẫn của Hắc Thần Lôi Vân lại vang lên, một tia hắc thần lôi bạo ngược bổ xuống. Dù vậy tia thần lôi này chỉ là dư lực còn sót lại, yếu đi rất nhiều.
Cửu U Tước lúc này đã như đèn dầu sắp tắt, lúc nào cũng có thể ngã xuống, chỉ cần một tia thần lôi đó cũng đã đủ để cho nó không còn cơ hội tái sinh!
Cửu U Tước dường như cũng nhận ra tình hình hiện tại, nó giãy giụa đứng lên, nhưng không còn chút sức lực nào, thân thể bị máu nhiễm đỏ, ánh mắt buồn bã tuyệt vọng.
Cố gắng nhiều năm rồi, vẫn là phí công sao?
Chiến đấu sinh tử liên miên, vẫn phải thất bại sao?
Mục Trần thấy rõ sự tuyệt vọng trong mắt Cửu U Tước, hắn cũng không cam lòng nắ chặt tay, cắn răng lắc mình lao lên không, chắn giữa tia thần lôi và Cửu U Tước. Hắn quát lên, đôi tay biến ảo ấn pháp liên tục, linh lực hùng hồn ngưng tụ, hóa thành một con bạch hổ to lớn sau lưng. Bạch hổ lập tức lao đi, mang theo khí thế vô tận hướng thẳng đến chống chọi tia hắc thần lôi cuối cùng.
"Uỳnh!"
Thế nhưng công kích quá mức cường đại, vừa tiếp xúc với hắc thần lôi, hắc lôi rít gào xé tan xác bạch hổ.
"Ầm!"
Hắc thần lôi tốc độ cực nhanh, vừa xé toang bạch hổ lập tức bắn đến sát người Mục Trần, không chút lưu tình nện vào thân thể hắn.
Trên người Mục Trần, nó cảm giác được một dao động giống như Cửu U Tước.
"Đùng!"
Mục Trần bị sét đánh, máu tươi phun ra như suối, thân thể tràn ngập hắc lôi, như một hỏa tiễn bắn thẳng xuống đất, cách Cửu U Tước một khoảng không xa, đất đá chỗ đó cũng bị đánh sụp thành một cái hố nhỏ.
"Kwooork!"
Cửu U Tước thống khổ kêu lên, giơ cánh chim tơi tả đầy vết thương muốn vươn ra giúp đỡ Mục Trần bị hắc thần lôi giật cho đen nhẻm.
Nhưng thương thế nó quá nặng, vừa cử động thân hình đã đau nhức kinh hoàng, suýt nữa là hôn mê.
Tia hắc thần lôi cuối cùng đã đánh xuống, Hắc Thần Lôi Vân đã hoàn toàn tan biến. Chính ngay lúc đó, thân thể Cửu U Tước đột nhiên sáng rực chói lóa.
Hào quang thần dị bao phủ Cửu U Tước, những vết thương nghiêm trọng trên thân thể nó đang cấp tốc khép lại.
- Độ kiếp thành công?
Cửu U Tước thì thào lẩm bẩm, một cảm giác xúc động khôn tả xiết dâng lên trong tim, nó cảm nhận rõ từng bộ phận trong cơ thể đang bắt đầu biến hóa.
Đây chân chính là lột xác.
Từ thân hình cho đến huyết mạch!
Cảm giác lột xác khiến nó hưng phấn vui mừng tột độ, thế nhưng nó giật mình nhìn lại bóng người đang nằm bất động trong cái hố cách đó không xa, Mục Trần thực lực quá yếu, căn bản không thể chịu nổi hắc thần lôi, mặc dù chỉ là một tia hắc lôi còn sót lạ!
Thế nhưng nó nhanh chóng bình tĩnh lại, người kia khẽ run rẩy nhúc nhích, hắc thần lôi từ từ tan đi, hắn gian nan đứng dậy, thân hình lảo đảo, lại phun máu lắc lư, hẳn nhiên trọng thương vô cùng nặng.
- Chết tiệt, suýt nữa bị sét đánh chết!
Mục Trần mặt xanh mặt trắng, không thể đứng vững nên quỳ trên đất, cố gắng xóa đi những vết máu trên mặt, cúi nhìn bàn tay của mình, lầm bầm:
- Còn may nhờ có Lôi Thần Thể, bằng không thật sự là sống không nổi.
Đang lẩm bẩm, hắn chợt nhận thấy hào quang chói mắt bắn qua.
- Cửu U Tước?
Ngẩng lên chỉ thấy thân hình Cửu U Tước được hào quang bao phủ đang dần thu nhỏ lại.
Một lát sau, ánh sáng càng lúc càng mạnh, bừng sáng đến mức Mục Trần phải nhắm chặt hai mắt, không còn có thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong hào quang nữa.
Sau đó hào quang dần yếu bớt, đôi mắt Mục Trần lợi trợn trừng.
Trong hào quang rực rỡ là một thân hình mềm mại trắng nõn mà trần trụi, đôi chân ngọc thon thả xinh đẹp, cực kỳ gợi cảm, cái eo thon thả vòng qua cái bụng phẳng lì, lên cao chút nữa, đó là bộ ngực đầy đặn tròn trĩnh và cái cổ thiên nga tao nhã.
Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, cặp mắt tím sắc bén mang theo dã tính hấp dẫn nam nhân.
Mục Trần trợn mắt há mồm, lẩm bẩm:
- Quả nhiên là chim mái!...