"Rầm rầm."
Linh lực trong khu vực này trở nên cuồng bạo, như hồng thủy ào ào đổ tới, không ngừng chui vào linh trận.
Linh Vương đột nhiên nhìn về linh trận to lớn bên này, nó vốn hình thành từ linh lực thiên địa, cảm giác đối với linh lực cực kỳ nhạy bén, nó cũng đã nhận ra áp lực kinh người đe dọa sự tồn tại của, bất giác cảm thấy bất an.
"Graooo!"
Nó gào thét vơ lấy một quả núi to lớn, dùng linh lực bọc lại rồi hung hăng ném về phía linh trận đang thành hình, định phá hoại uy hiếp đáng sợ kia.
"Xoẹt!"
Nhưng một luồng kiếm khí xanh thẳm cắt ngang không khí, chém nát khối núi thành đá vụn rơi lả tả như mưa.
Linh Vương rống lên, tay khổng lồ tức giận vỗ xuống người con gái luôn ngăn cản nó kia.
Dưới công kích điên cuồng của Linh Vương, kiếm quang quanh thân Lạc Li càng lúc càng mỏng đi, bị áp chế đến khốn đốn. Cổ tay cầm kiếm cũng đã nhiễm máu, nhưng nàng vẫn kiên cường không lui một bước.
Một mình ngăn cản công kích của Linh Vương nào phải chuyện dễ, dù sao Lạc Thần Kiếm trong tay vẫn đang bị phong ấn.
Nhưng vì Mục Trần đang bố trí linh trận, nàng không thể để hắn bị quấy nhiễu rồi ngắt quãng, hiện tại nàng không thể lui.
"Graooo!"
Linh Vương điên cuồng gào thét và công kích, kiếm quang đang sắp phải tan nát.
Không trung phía xa, quang trận càng lúc càng sáng, trận đồ dần thành hình, có dáng vẻ một bông sen màu đen thật lớn.
- Là Yêu Liên Đồ trận ư?
Từ Hoang nhìn linh trận kia cũng không mấy lạ lẫm, vì hắn đã từng thấy Mục Trần sử dụng linh trận này đối chiến với Lý Huyền Thông. Tuy thứ này rất lợi hại, nhưng dường như cũng chỉ là linh trận cấp 4, sao lại có thanh thế kinh người như vậy? Vả lại linh trận cấp 4 đem ra đối phó với con Linh Vương kia, đầu óc Mục Trần có vấn đề rồi sao.
- Không đúng...
Từ Hoang đột nhiên trừng mắt, vì hắn nhìn thấy bên cạnh đóa sen kia, lại có thêm một đóa sen nữa.
Linh trận này lại có đến hai đóa hắc liên?
Dù chỉ thêm một đóa hắc liên, nhưng uy thế lại tăng lên gấp bội. Từ Hoang không phải là Linh Trận sư nhưng có thể nhận thấy rõ linh trận hiện tại hơn xa Yêu Liên Đồ trận khi trước.
- Thì ra linh trận mà hắn thi triển lúc trước vẫn chưa phải là toàn bộ...
Từ Hoang đăm chiêu suy nghĩ. Linh trận này không thể nào có khả năng do Mục Trần sáng tạo ra, vì hắn biết rõ năng lực tên kia hiện tại vẫn chưa đủ đẳng cấp thực hiện viện đó. Vậy thì cảnh tượng trước mặt chỉ có thể giải thích là Mục Trần thi triển linh trận lúc trước, là bản không đầy đủ.
Hai đóa hắc liên chuyển động trên không, thiên địa như trở nên u ám hơn, cuồng phong bạo khởi.
Mục Trần nhìn lên Yêu Liên Đồ trận vừa thành hình, thở ra một hơi. Thành tựu của hắn đã tinh thâm hơn, đối với việc mày mò Yêu Liên Đồ trận cũng lĩnh hội sâu sắc hơn, nên mới cả gan thử làm việc này.
Linh trận thần bí này hắn đã nắm đại khái được một chút tổng thể. Theo hắn đoán, Yêu Liên Đồ trận phải có bốn phần, đầy đủ sẽ xuất hiện bốn đóa hắc liên. Và đẳng cấp Yêu Liên Đồ trận đầy đủ có lẽ đủ so được với linh trận cấp 7, uy lực kinh thiên khủng bố, cường giả Thông Thiên cảnh đứng trước linh trận đó cũng chỉ có thể tan thành bụi đất.
Dù bây giờ Mục Trần còn chưa đủ năng lực, chỉ là ngưng tụ đóa hắc liên thứ hai cũng nhờ may mắn ngẫu nhiên chạm vào trạng thái Tâm Nhãn mới được.
- Lạc Li!
Mục Trần cất tiếng khẽ gọi Lạc Li.
Nghe thấy hắn, Lạc Li khẽ gật đầu rồi nhanh chóng lướt ra, nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh hắn, tay cầm trường kiếm luôn giữ vững đề phòng với Linh Vương.
"Graooo!"
Không còn ai ngăn cản, đôi mắt sáng rực của Linh Vương lóe hào quang nhìn thẳng Mục Trần, không hề ngập ngừng lập tức nện bước, chợt nhảy lên không trung, cuộn mình lại như một khối thiên thạch rực sáng, mang theo lực trùng kích đáng sợ hướng thẳng đến nơi Mục Trần đang đứng.
"ầm ầm!"
Đỉnh núi nơi Mục Trần đứng sụp đổ, vùng đất xung quanh tạo thành những hố sâu kinh hoàng.
Mục Trần mặt không đổi sắc, ấn pháp thay đổi, hai đóa hắc liên cùng hướng về mục tiêu, linh khí hội tụ kinh người ở tim sen, đột ngột bắn ra.
"Bùm!"
Hai cột linh lực đối nhau, nhưng không nổ vì bài xích lẫn nhau, mà trong tiếng nổ lại dung hợp với nhau. Chỉ ngắn ngủi vài cái chớp mắt, hào quang tan đi, ngay cả quang trận cũng tiêu tán.
Thình lình một đóa quang liên chỉ tầm một trượng hiện ra, nhỏ xinh nhưng mang theo dao động cực kỳ khủng bố, chuyển động co rút bình bịch như một trái tim vô cùng yêu dị.
Mục Trần búng tay, quang liên bắn ra để lại một cái đuôi sáng trưng hướng lên cao nhắm đến khối thiên thạch khổng lồ mà công kích.
Tốc độ cực nhanh, chỉ chớp mắt nó đã sắp va chạm với khối thiên thạch khổng lồ kia.
Bất chợt chính lúc sắp va chạm đó, gương mặt Mục Trần hiện lên một nét cười nguy hiểm, bàn tay hắn siết lại.
"Đùng!"
Khối thiên thạc Linh Vương đột nhiên run rẩy kịch liệt, trong cở thể nó dường như có một luồng hắc hỏa bốc lên.
Luồng hắc viêm không nhiều, nhưng trong cơ thể Linh Vương tràn ngập linh lực lại tạo thành động tĩnh không nhỏ, hắc viêm thiêu đốt không ngừng phá hoại linh lực trong đó.
Đó chính là một mồi lửa mà Mục Trần khi chụp vào tinh thể đã lén đưa vào. Linh Vương trực tiếp nuốt tinh thể vào trong người, thành ra cũng đem theo luôn mồi hắc viêm vào cơ thể. Linh Vương có linh lực hùng hậu, lượng hắc viêm kia không tạo thành thương tổn gì, nhưng khi chiến đấu gay cấn, thắng bại lại quyết định bởi một tia lửa nhỏ bé mong manh kia.
Đạo hắc viêm đúng như Mục Trần dự tính, nhanh chóng bị linh lực cuồn cuộn không ngừng vùi lấp, nhưng ánh sáng trên khối thiên thạch Linh Vương đã nhạt đi một chút ít.
Và chính nháy mắt đó, đóa sen yêu dị nện vào ngực Linh Vương.
"UUỳnnnh!"
Một tiếng vang cực to trên không trung vọng ra, linh lực trùng kích thổi tán xung quanh, khiến chi cuồng phong bạo vũ xuất hiện, cự thạch bị đánh bay đi, rồi tan nát thành bụi cám.
Con Linh Vương khổng lồ văng ngược đi trong đôi mắt hoảng sợ của mọi người quan sát, nện xuống mặt đất, khiến cho nhiều đỉnh núi trong sơn mạch bị chấn động đổ nát, một cái hố to xuất hiện nuốt lấy thân hình khổng lồ.
Từ Hoang, Triệu Thanh Sam, Mộ Phong Dương lập tức phóng đi. Linh trận lợi hại như thế đánh trúng, có lẽ cả Linh Vương cũng không thể nào không có thương tổn.
Dãy núi lần nữa rung chuyển, bụi mù tràn ngập, một cái bóng khổng lồ hơi lảo đảo đứng dậy.
- Quả nhiên còn sống!
Bọn họ chấn động, trong lòng lại cảm thấy chút may mắn.
Mục Trần đứng trên núi, gương mặt không chút sợ hãi, chỉ yên lặng nhìn con khổng lồ đứng đằng xa.
Bụi mù chậm rãi tan đi, con Linh Vương lại xuất hiện, nhưng vẻ uy mãnh đã hoàn toàn mất đi. Nơi lồng ngực có một vết lõm trống rỗng, những khe nứt lan trên cơ thể linh lực của nó, thậm chí leo lên đến gần viên tinh thạch chói mắt trên trán.
Đám người theo đuôi kinh hoảng run rẩy, Mộ Phong Dương hoảng sợ thấy rõ. Hắn không ngờ Mục Trần lại có thể đả thương Linh Vương đến mức độ này.
"Graoóo."
Linh Vương gầm lên, nó nhận biết thân thể đã trọng thương, linh khí nhanh chóng thất thoát, dù không có cảm giác đau đớn nhưng linh khí mất đi cũng khiến cho bản năng của nó trổi dậy cơn phẫn nộ.
Mặt đất rung chuyển, nó điên cuồng xông tới, mục tiêu trực chỉ Mục Trần.
Mục Trần thấy Linh Vương hùng hổ lao tới, mày cũng nhíu lại. Tuy nó đã trọng thương, nhưng lão hổ gầy vẫn còn uy, bất kể thế nào thì Linh Vương cũng sánh ngang với cường giả Thông Thiên cảnh, trước đó nếu không phải hắn mưu kế đa đoan giấu sẵn một tia hắc viêm thình lình đột kích, thì khó mà trọng thương nó đến như vậy.
Tay siết chặt, linh lực hắc viêm dũng mãnh tuôn ra, bất chợt một bàn tay mát lạnh nắm lấy tay hắn, Lạc Li mỉm cười trìu mến cất tiếng:
- Chuyện kết thúc, để cho ta được chứ?
Nàng thấy Mục Trần lúc này tiêu hao rất lớn, Linh Vương trong thương nhưng hồi quang phản chiếu phản kích trước khi chết cũng rất khủng bố, với thực lực của nàng thì thích hợp hơn Mục Trần rất nhiều.
Mục Trần giật mình, chợt cười gật đầu.
Lạc Li chậm rãi tiến tới, Lạc Thần Kiếm giơ cao, chỉ thẳng đến con Linh Vương kia, đôi mắt trở nên sắc bén dị thường.
Linh khí thiên địa như sợ hãi gì đó mà chạy tứ tán, dường như đang tìm cách trốn tránh kiếm khí phát ra từ Lạc Li.
Ngay cả chính Mục Trần cũng cảm thấy hoảng hốt, ánh mắt nhìn nàng cũng nghiêm trọng hơn nhiều.
Nàng ta định một chiêu giải quyết triệt để con Linh Vương này đây mà.