Chương 7: Sen ốm

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Anh Sên hẹn Sen 8 giờ hai đứa cùng đi, Sen đã nói rõ ràng cho đại thiếu gia rồi, vậy mà cậu cứ nhất mực đòi đi lúc 6 giờ. Sen nào có dám cãi.

Cậu chủ tuy gầy, nhưng mà Sen mới biết đi xe đạp, thành ra lúc đèo có chút khó khăn. Tuy nhiên không sao cả, Sen là Sen rất kiên trì.

Bù lại, cậu chủ có rất nhiều tiền nhé, Sen thích mua bao nhiêu đèn thì mua, Sen mua nhiều lắm, người ta bảo mỗi cái đèn mang một điều ước, Sen thì có rất nhiều điều ước.



-“Mày đi đâu?”

Cậu chủ hỏi con hầu.

-“Em đi thả đèn…”

-“Thôi để tao thả cho!”

-“Thôi em thả cũng được…”

-“Ra đấy ma sông nó bắt đi đấy?”

Sen bĩu môi.

-“Em chả tin, cậu đừng có nghĩ em là trẻ con đi! Sao nó bắt em mà không bắt cậu?”

-“Tao nói đùa mày làm gì, ma là nó chỉ thích bắt những con béo quay như mày thôi, chứ tao gầy nó bắt làm gì? Với lại tao thông minh, chúng nó sợ tao là đằng khác… còn mày vừa ngu vừa dốt…”

Con bé nghe dọa, bắt đầu thấy hơi sợ.

-“Thôi mày không tin thì mày tự đi đi, đến lúc nó thò bàn tay máu lên nó tóm chân mày xuống sông thì mày đừng có kêu tao cứu…”

-“AAAAAAA….”

Có đứa sợ, đưa từng chiếc đèn cho đứa bên cạnh.

Đứa bên cạnh mỗi lần thả đèn, đều mở giấy ra trước, đứa kia cáu nhặng:

-“Sao cậu cứ đọc điều ước của em thế?”

-“Tao kiểm tra xem mày có viết sai chính tả không? Gửi cho thần linh mà viết sai thì xấu hổ lắm, rồi ai thèm để ý lời cầu nguyện của mày…”

Cậu nói có lý ghê, Sen gật gù.

-“Vâng, vậy cậu xem hộ em hết đi, xem cẩn thận vào đấy!”

-“Biết rồi…”

…..

-“Mày ước giảm cân? Con điên!”

-“Tại cậu cứ chê em béo chứ.”

Đại thiếu gia phì cười.

-“Ước học giỏi? Con ngu, học giỏi mà cũng phải ước, phải chăm mới giỏi được…”

-“Em vẫn chăm mà!”

-“Ừ nhỉ, thế thôi, sửa thành ước cho thông minh thêm nhé!”

-“Vâng…”

-“Ước có nhiều búp bê, đúng là, thích thì bảo ba mẹ tao mua cho!”

-“Em ngại!”

-“Dở hơi, thôi được, mai tao bảo quản gia mua cho mày!”

-“Thật á?”

-“Ừ!”

…..

-“Sen, mày ước gặp ba mẹ mày hả?”

-“Vâng!”

-“Nhưng ba mẹ mày đi làm ăn ở xa lắm, bao giờ mày lớn họ mới về cơ!”

-“Em cũng biết, nên tờ giấy kia em viết ước em mau lớn mà…”

Đại thiếu gia bỗng bần thần.

-“Nếu ba mẹ mày về thì sao? Mày đi với họ à?”

-“Vâng, đúng rồi!”

-“Ở nhà tao có gì không tốt, ai cũng tốt với mày mà?”

Sen nghĩ ngợi, cũng đúng. Ông bà chủ rất tốt với nó, ngoài việc bảo nó nghe lời cậu chủ ra thì nếu nó xin gì ông bà cũng mua cho, cậu đi học trường nào nó được học trường đấy, ông bà mua xe cho cậu, cũng mua cho cả nó. Các bác thì cưng nó như công chúa.

Anh Sên, anh Tuấn, chị Na, chị Mít, chị Mận…ai cũng chiều nó cả.

Chỉ có đại thiếu gia hay bắt nạt nó thôi, nhưng mà đại thiếu gia cũng dạy nó học bài.

Nhưng mà cô giáo bảo, không ai yêu chiều con cái như ba mẹ, cứ nhìn cậu được bà chủ nựng, nó lại nhớ mẹ nó, nó cũng muốn được mẹ nó nựng như thế, nếu nó có thể gặp mẹ nó, được mẹ nó thương yêu thì tốt.

-“Mày ngơ cái gì thế con kia?”

-“Ai cũng tốt, nhưng mà em phải ở với ba mẹ em chứ!”

-“Ờ, Sen ơi, đằng kia họ bán kẹo bông ngon chưa kìa!”

-“Đâu…đâu…”

Sen nghe thấy kẹo bông, ngó ngang ngó dọc, cậu chủ nhân cơ hội, ném quách cái đèn đi. Cậu là cậu không thích Sen được gặp ba mẹ tý nào cả.

-“Cậu lừa em!”

Đại thiếu gia mặt tỉnh bơ.

-“Đùa tý, lúc nào gặp tao mua cho…”

-“Cậu nhớ nhé!”

-“Nhớ!”

-“Sen!”

-“Dạ?”

-“Đưa đèn đây!”

-“Hết rồi ạ!”

-“Mày không phần tao cái nào hả?”

-“Dạ? Cậu cũng cần ước ạ?”

-“Con hâm này, thôi được, để tao mua cái khác…”

Lúc đại thiếu gia ra hàng đèn thì đã hết, cậu tiu nghỉu nhét điều ước vào túi áo. Trời bắt đầu mưa lay phay, Sen đạp xe đèo cậu về nhà.

…..

…..

Sáng hôm sau, anh Tuấn tới rủ Sen đi chơi ô ăn quan, cậu thường ngày ghét anh Tuấn, thế mà hôm nay cũng đi cùng.

Ba đứa ra trang trại sau nhà, cùng nhau tìm sỏi, vẽ vẽ, chơi chơi.

Sen và anh Tuấn toàn chơi bừa, thích ô nào đi ô đó, cậu chủ thì khôn hơn, cậu tính toán, vì vậy, cậu toàn thắng. Sen nợ cậu bao nhiêu sỏi là sỏi.

Chơi được một lúc, cô bé thấy nhọc. Thực ra tối qua đèo cậu đi trời mưa Sen đã thấy mệt lắm rồi, nhưng về nhà ngủ luôn nên tưởng không sao. Bây giờ lại thấy đau đầu, mỏi người, mệt ơi là mệt.

Mắt bé con cứ híp lại, người lờ đa lờ đờ.

-“Con kia, đi mau lên, tao đánh cho bây giờ!”

Người ốm, bị mắng, thành ra tủi thân. Có đứa thút thít thút thít.

Hai đứa kia thấy đứa này tự dưng khóc thì hoảng qua. Anh Tuấn bỏ đống sỏi, chạy tới bên Sen.

-“Sao vậy em? Sen sao thế?”

Cậu chủ cũng lí nhí.

-“Tao không đánh mày, tao đùa thôi, nín đi!”

Anh Tuấn và cậu chủ thi nhau nịnh ngọt mà Sen vẫn cứ khóc hoài. Một hồi nó mới hơi nín, phụng phịu.

-“Em mệt lắm…đau chỗ này…chỗ này…chỗ này nữa…”

-“Thế đi về nhé!”

Anh Tuấn hỏi, Sen gật đầu. Rồi anh Tuấn cõng Sen về, cậu chủ lẽo đẽo theo sau, có vẻ rất u phiền.



Cậu chủ gọi điện cho ba mẹ, ông bà đều về, bảo bác sĩ kê thuốc tốt nhất cho Sen. Bà chủ còn bế Sen, nựng Sen ăn cháo. Thực ra bà thương Sen rất nhiều, tới đặt tên cho Sen thôi, bà cũng phải suy nghĩ mấy ngày, nhưng tại sao bà lại vẫn nói với Sen là người hầu của cậu chủ?

Hiển nhiên, cậu là vật báu của bà, bà muốn Sen nghe lời cậu.

Bà không muốn chiều chuộng Sen, bà xuất thân chính là tiểu thư nên biết, nếu chiều nhiều, con gái thường mắc bệnh đỏng đảnh, ương bướng, đanh đá. Mà bà muốn Sen, lớn lên là một cô bé ngoan, hiểu chuyện, hiền thục.

Bà chỉ nuôi Sen chứ không nhận Sen làm con, bởi bà đơn giản nghĩ, nếu trên đời, Thế Hiển của bà gọi một người khác là mẹ mà không phải mẹ vợ nó, bà sẽ ghen tuông, đau lòng như nào? Vì vậy cho nên, dù mẹ ruột của Sen có vứt bỏ Sen, bà cũng nghĩ cô ấy đường cùng thôi, và bà không muốn tranh làm “mẹ” với cô ấy.

-“Mẹ, Sen khỏi ốm chưa? Để Cu Ty chăm Sen cho!”

Bà chủ mỉm cười, Sen ăn xong, trán đỡ nóng, bà để hai đứa chơi với nhau.

Đại thiếu gia ghé sát lại, bàn tay bé xíu đặt lên tay cô bé, cậu hỏi.

-“Sen, thích ăn gì tao mua cho! Ăn kẹo bông không?”

-“Em vừa ăn mà…”

-“Ừ nhỉ, thế mày thích làm gì?”

-“Em muốn ngủ!”

-“Thế mày ngủ đi!”

Cậu kéo chăn cho nó, rồi ngồi chơi xếp hình bên cạnh.

Sen ngủ chán, dậy. Người khó chịu, quay đi quay lại.

-“Mày sao thế?”

-“Em thấy chán quá, em đi chơi đây!”

-“Không được, bác sĩ bảo mày không được ra gió!”

-“Nhưng em chán quá à…”

-“Ngồi yên đấy, tao đọc truyện cho mà nghe!”

Cậu với đống truyện. Ông chủ mua cho bé mấy quyển này tập đọc, mà bé đọc chậm quá, nản…giờ cậu đọc cho, thật tốt…

-“Mày thích đọc quyển nào?”

-“Nghìn lẻ một đêm cậu ạ!”

-“Được rồi…”

Cậu ngồi sát cạnh nó, dựa lưng vào thành giường, bắt đầu giọng truyền cảm.

“Sử sách thời Sassanides, thời của những ông vua quốc gia Ba Tư cổ xưa, đất nước có biên cương mở rộng tới tận Ấn Độ và các đảo phụ thuộc lớn nhỏ, trải ra tới phía bên kia sông Hằng và phần đất rộng lớn của Trung Quốc bao la, chép lại rằng ngày xưa có một ông vua của cái quốc gia hùng mạnh đó, nổi tiếng là một đấng quân vương anh minh, đức độ….”

Còn nó thì nép bên cậu, lắng nghe từng chữ từng chữ…

‘Thế rồi, Scheherazade bảo với em gái hãy lắng nghe và quay lại với Schahriar, nàng bắt đầu câu chuyện như sau…’

Cậu dừng đọc, đang đoạn hay. Sen tò mò lắm.

-“Tiếp đi, tiếp đi cậu…”

-“Hết chương một rồi!”

-“Thế thì cậu đọc chương hai đi!”

-“Ờ, Sen này, hôm nọ ở trước cổng mày làm gì với anh Sên của mày thế?”

-“Em á? Làm gì đâu?”

-“Có mà, mày thơm vào tay rồi thổi thổi đó!”

-“À, hôn gió đấy, các cô bé ngoan đều phải làm thế!”

-“Thế à? Thế tao dạy mày cách làm một cô hầu ngoan nhé!”

Cậu chỉ vào má cậu, nói.

-“Mày thơm lên đây một cái, không cần gió máy gì cả!”

Sen trợn tròn, còn thắc mắc lắm.

-“Nhanh lên, mày không muốn làm người hầu ngoan hả? Mày không muốn làm tốt công việc của mình à? Nhanh rồi tao đọc truyện cho!”

Đại thiếu gia nhìn Sen, Sen nhìn đại thiếu gia. Bốn con mắt long lanh to tròn đối diện nhau!
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]