Hành lang uốn khúc sao lại có thể sụp đổ? Không dấu hiệu khiến người ta không kịp phản ứng!
Chuyện đáng sợ hơn chính là, thời khắc phát sinh chuyện này ngoại trừ người bảo vệ thì tất cả đều quá trùng hợp.
Thậm chí… tiếng huyên náo, tiếng xe cứu hộ và tiếng khóc loạn của đám người… một mảnh ầm ầm… giống như tận thế thế giới!
Quá nhiều thứ khó tin đột nhiên nảy sinh, Ninh Vũ Phi hoàn toàn luống cuống không hiểu được cảm xúc bất ổn này lại rất nhanh ý thức được vấn đề trí mạng.
Lúc đó Tạ Cảnh có thể sống sót là bởi vì có tùy ý cơ phòng ngự cao.
Nhưng thái tử không có!
Ninh Vũ Phi đột nhiên hoàn hồn, trong lòng khủng hoảng như độc tốc truyền thẳng vào máu chảy khắp thân thể, tê liệt toàn bộ dây thần kinh.
Thái tử sẽ chết, chết ở chốn này!
Vừa nãy bọn họ còn đang dùng cơm, vừa nãy bọn họ còn đang chơi đùa, vừa nãy bọn họ còn đang thưởng thức mỹ vị nhưng ngay lúc này, tai nạn lại giáng xuống!
Sẽ chết sao? Thẩm Lăng Dục sẽ chết sao? Trong đầu Ninh Vũ Phi thoáng hiện vô số hình ảnh, một đứa bé thời ấu thơ, một thái tử anh tuấn, một thân sĩ tao nhã, một người làm nũng với cậu, tất cả tình cảm không hề gìn giữ mà dành cho người con trai ấy…
Không thể chế, viền mắt Ninh Vũ Phi đỏ ửng, âm thanh run rẩy: “Anh, anh có ổn không?”
Ninh Vũ Phi rất sợ ngửi thấy mùi máu tanh, rất sợ nghe thấy tiếng nói vô lực, càng sợ hãi chính là —— không tiếng trả lời.
Ở tình huống bình thường, tuyệt đối không sống sót được.
Thân thể con người sao có thể chống đỡ được trùng kích như thế?
Ninh Vũ Phi mở to mắt nhìn nhưng chỉ thấy một mảng đen kịt, hư không vô vọng không tìm thấy hơi thở sự sống.
Từng giây từng phút bị khuếch đại vô hạn, thời gian dài dằng dặc như bất động.
Mãi đến khi Thái tử lên tiếng: “Em sợ sao?”
Ninh Vũ Phi ngơ ngác.
Giọng nói thái tử nghe rất bình thường, không vô lực, không suy yếu như không có chuyện gì xảy ra, giống như bọn họ đang đi trên hậu hoa viên thưởng thức trà chiều và nói chuyện phiếm vài câu.
Sao… sao có thể?
Tình huống như vậy, sao lại không có chuyện gì chứ?
Ninh Vũ Phi gấp gáp hỏi: “Cuối cùng là sao chứ? Sao hành lang uốn khúc lại sụp? Lăng Dục anh sao rồi? Có ổn không?”
Cậu hỏi liên tục, thái tử lại hỏi một câu khác: “Khi đó… em cũng hỏi Tạ Cảnh như vậy?”
Ninh Vũ Phi sững sờ.
Thái tử điện hạ cười nhẹ: “Không ngừng sao, hắn sẽ diễn như vậy, giả trang như vậy, em sẽ để ý tới hắn, chuyện xảy ra như vậy chắc em sẽ khóc rất nhiều, thậm chí lo lắng hận không thể thay hắn gánh vác đúng không.”
Dưới tình huống này, đến cùng hắn đang suy nghĩ gì?
Ninh Vũ Phi giận thật, cậu tức giận Thẩm Lăng Dục ở tình huống này còn tính toán này nọ, lẽ nào điều đó còn quan trọng hơn tính mạng sao?
“Đừng nói nữa!” Giọng Ninh Vũ Phi lạnh xuống, nỗ lực dùng máy truyền tin ra bên ngoài, mặc kệ thế nào cũng phải ra ngoài trước, cậu không biết tình huống của Thẩm Lăng Dục nhưng nhất định sẽ không chống đỡ được quá lâu.
Nhưng đáng sợ là, máy truyền tin không tín hiệu.
Trong lòng Ninh Vũ Phi như có lửa đốt, thái tử điện hạ vẫn châm chọc khiêu khích: “Anh chết cũng chả sao, hắn bị thương em sẽ khóc như trời sập, còn ở bên hắn ba ngày…”
Ninh Vũ Phi nghe không nổi nữa, không nhịn được mà cắt ngang: “Vì sao lại yên tĩnh như vậy? Người hầu bên ngoài đâu? Sao bọn họ còn chưa tới!”
Cậu gấp muốn chết, sợ Thẩm Lăng Dục sẽ chết ở chốn này nhưng cậu không dám hoảng loạn cũng không thể hoảng loạn, Ninh Vũ Phi phải tỉnh táo, bình tĩnh để tìm cách thoát khỏi đây, để thái tử sống sót!
Nhưng sự bình tĩnh của Ninh Vũ Phi lại chọc giận Thẩm Lăng Dục.
Cảnh tượng giống nhau, hoàn cảnh giống nhau, trả giá giống nhau, sao đổi người lại thay đổi tất cả?
Là Tạ Cảnh, cậu sẽ sụp đổ như tận thế thế giới!
Đổi lại hắn, cậu lại lãnh tình như vậy!
Thẩm Lăng Dục chỉ cảm thấy khí huyết trong thân thể cuồn cuộn, vốn định dùng biện pháp ôn hòa để vạch trần tất cả những thứ này nhưng bây giờ hắn không muốn, mặc kệ, hắn muốn Ninh Vũ Phi nhìn thấy, nhìn thấy cậu yêu phải một tên đàn ông dối trá đến cỡ nào!
“Tạ Cảnh là tên lừa đảo, là tên lừa đảo, em ở bên hắn chính là bị giỡn trong lòng bàn tay, anh nói bao nhiêu lần em còn không tin, nếu như vậy thì em tự xem đi!”
Thẩm Lăng Dục nói lời này, Ninh Vũ Phi lại không rõ chuyện gì xảy ra.
Sau đó, điều làm cậu kinh ngạc cứ thế mà mở màn.
Trước mắt chợt sáng lên, cậu thấy tất cả rồi lại như không thấy bất cứ thứ gì.
Hành lang uốn khúc sụp đổ, thanh thế rất lớn, cực kỳ chấn động, xung quanh bị chấn động đến tro bụi tứ tung trong không gian.
Nhưng cảnh tượng đáng sợ như thế, âm thanh chân thực như thế, hình ảnh đáng sợ, trái tim cậu đều vọt ra ngoài nhưng… không có chuyện gì, chẳng có chuyện gì.
Đừng nói là chết, đến cả đau đớn cũng không quá.
Ninh Vũ Phi hoàn toàn ngơ ngác.
Lúc này giọng nói lạnh lùng của Thẩm Lăng Dục vọng bên tai cậu: “Thấy chưa, kỹ thuật tinh vi đến cỡ nào, Đại Tạ hầu tước phủ đều có bản lãnh làm ra hiện trường ‘chân thật’ đến mức này.”
Thẩm Lăng Dục đang nói nhưng Ninh Vũ Phi lại như nghe không hiểu.
Nhưng thái tử không dừng lại, cũng không biết hắn làm cái gì, một màn đáng sợ giống như một bộ phim điện ảnh tua lại, bắt đầu nhanh chóng tua lại phía sau rồi lại… chiếu tiếp.
“Tạ Cảnh có bao nhiêu thủ đoạn? Vì để em nhen nhóm tình cũ mà không tiếc dốc vốn liếng làm ra ‘khổ nhục kế’ như vậy, nhưng cũng biết cách dùng ha, để em nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau đúng chứ?”
“Chịu chút thương ngoài da còn để em ở bên chăm sóc ba ngày, lại gợi lên tình cũ như vậy, kiếm lời thêm ‘ân tình’ cứu mạng, Tạ Cảnh đúng là một mũi tên trúng ba con chim, tính toán không sai sót!”
Thẩm Lăng Dục nói từng câu từng câu, ngay khi dứt câu thì xung quanh sáng lên: “Tiểu Phi, em biết Tạ Cảnh chỉ muốn em nhìn hắn, tâm cơ của hắn quá dối…”
Lời hắn chưa dứt thì đột ngột dừng lại.
Bởi vì toàn bộ xung quanh sáng lên, cuối cùng Thẩm Lăng Dục cũng nhìn rõ Ninh Vũ Phi.
Thanh niên trước mắt tuấn tú không như dáng vẻ trong tưởng tượng của hắn, vẻ mặt cậu không phải lạnh lùng, không phải bình tĩnh, thậm chí không phải khiếp sợ sau khi biết được chân tướng.
Viền mắt Ninh Vũ Phi ửng đỏ, nước mắt lan tràn trên hai gò má trắng nõn, đôi môi nhạt màu khẽ run, trong mắt đều là… Vui mừng.
Đúng, là vui mừng, vui mừng vì tai nạn không phát sinh, vui mừng vì tất cả là giả, vui mừng vì bọn họ không bị thương.
Thẩm Lăng Dục kinh ngạc đứng ngốc lăng, sau một khắc Ninh Vũ Phi chặt chẽ ôm lấy hắn, trong giọng cố bình tĩnh chống đỡ hoàn toàn sụp đổ, chỉ dư lại sợ hãi: “Làm em sợ muốn chết… Sợ… anh không chuyện gì là tốt rồi, là tốt rồi, là tốt rồi.”
Thẩm Lăng Dục không nhúc nhích, toàn bộ thân thể cứng đờ, Ninh Vũ Phi rõ ràng tại trong lồng ngực hắn, hắn cũng không dám đưa tay giống như đây là một giấc mộng đẹp, chỉ cần động đậy là tan biến.
… Sau khi tỉnh dậy thì có bao nhiêu tuyệt vọng?
Thế nhưng, thanh âm chân thành của Ninh Vũ Phi ghé bên tai hắn: “Sau này đừng làm vậy nữa, đừng làm mấy trò này nữa, quá đáng sợ, em cho rằng anh bị hành lang sụp đổ, nghĩ anh…”
Ninh Vũ Phi nói năng lộn xộn, hoảng loạn căng thẳng giống như dòng nước ấm xuyên thấu da thịt, tràn vào huyết mạch lập tức hòa tan thân thể lạnh băng, Thẩm Lăng Dục duỗi tay, rốt cục dùng sức ôm lấy Ninh Vũ Phi.
“Xin lỗi.” Hắn dán bên cổ cậu nói.
Ninh Vũ Phi bị dọa sợ, qua nửa ngày mới miễn cưỡng lấy lại sức.
Cậu biết ít nhưng không ngốc, chuyện trước sau xâu nối đều hiểu được.
Chỉ là… Không thể bình luận việc này.
Nhưng, tóm lại không phải chuyện xấu, nếu chỉ là hình ảnh giả lập thì không ai bị thương, thái tử không có chuyện gì, Tạ Cảnh không có chuyện gì, rất nhiều người đều không sao, một vụ tai nạn khoa trương đến đau tim nhưng không hề xảy ra chính là chuyện tốt.
Đến lúc này, Ninh Vũ Phi cũng biết tại sao Thái tử điện hạ cố ý dẫn cậu đến triển lãm.
Đại khái không biết hắn từ đâu biết đến việc này, sau đó muốn vạch trần để Ninh Vũ Phi nhìn rõ nên nghĩ tất cả biện pháp tái hiện lại hiện trường.
Sau khi Ninh Vũ Phi nghĩ thông suốt, tư vị trong lòng lại hỗn độn.
Từ nhỏ thái tử đã luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn, bây giờ Ninh Vũ Phi ‘bất trung’ với tình cảm càng làm hắn bất an, làm cho hắn càng ngày càng mẫn cảm, liều mạng muốn nhổ Tạ Cảnh bên người cậu.
Sau đó, có chuyện ngày hôm nay.
Ninh Vũ Phi bình tĩnh, Thẩm Lăng Dục đã khôi phục nguyên dạng, hắn không nhắc tới một lời Tạ Cảnh, tâm tình tốt nên cả quá trình đều mang ‘nụ cười báu vật đế quốc’ đi đốt mù mắt người.
Hắn cao hứng, thì muốn dỗ người thì dù là ai cũng đỡ không nổi.
Cười đến mê người, nói ngọt chết người, tri kỷ tỉ mỉ vẫn thích làm nũng, tâm sự trong lòng Ninh Vũ Phi cũng không biết quăng tới chốn nào.
Trở về phủ bá tước, thái tử điện hạ lưu lại dùng bữa tối, hắn nói vài câu lời hay với Dương Nhược Vân, Dương Nhược Vân liền hào hứng vào bếp, đừng nói là nấu ăn, muốn bà đến Tinh Thần tháp mua đồ thì tám phần mười bà cũng chịu!
Mãi đến tận chín giờ tối, Thẩm Lăng Dục mới lưu luyến không rời phủ bá tước.
Ninh Vũ Phi đi tiễn hắn, hắn kéo cậu vào trong một góc tối, hôn Ninh Vũ Phi rất nhiều lần, mắt thấy còn muốn làm bừa, Ninh Vũ Phi nhanh chóng đánh gãy hắn.
Thái tử điện hạ cũng không để ý, lại thư thái ôm Ninh Vũ Phi vào trong ngực, thở dài nói: “Tiểu Phi, hôm nay anh rất vui.”
Ninh Vũ Phi vốn cũng vui vẻ, mà chuyện ‘Hành lang uốn khúc sụp đổ’ tạo thành bóng ma trong lòng cậu, mỗi lần nghĩ lại đều sợ, dù biết là giả nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.
“Nhanh trở về đi, hôm nay anh đi một ngày chắc chuyện chất thành núi rồi.”
“Không sao, bận cũng chẳng xong.”
Ninh Vũ Phi dở khóc dở cười: “Lúc này muộn rồi, em muốn đi ngủ.”
Thẩm Lăng Dục quấn lấy cậu ôm nửa ngày, cũng biết mình nên về nên đòi hôn một cái mới hài lòng rời đi.
Tiễn Thái tử điện hạ, khóe miệng Ninh Vũ Phi còn mang ý cười, cậu quay người muốn về nhà thì mắt thoáng qua thấy một phi hành khí ẩn trong đêm tối.
Chợt dừng bước, Ninh Vũ Phi có loại dự cảm xấu.
Đúng như dự đoán, cửa phi hành khí vừa tách ra thì một người đàn ông mặc đồng phục nghị viện xám bạc đi xuống, thân hình thon dài, tư thái tao nhã, dù ở trong đêm tối nhưng ngũ quan tuấn mỹ ấy vẫn áp cả ánh sáng vầng trăng để trở thành tồn tại lóa mắt nhất.
Ninh Vũ Phi nhìn hắn, không đi về phía trước cũng không lui về phía sau, chỉ vững vàng đứng, yên tĩnh nhìn.
Tạ Cảnh chắc chắn không phải vừa tới, chỉ là thấy Thẩm Lăng Dục nên hắn ẩn tàng tung tích đợi Thái tử rời đi mới xuất hiện.
Trong bóng đêm ôn nhu, giọng nói nghị trưởng sama như gió hè êm ả: “Tiểu Vũ.”
Tạ Cảnh khẽ gọi tên của cậu, Ninh Vũ Phi lại cảm nhận được cảm giác mệt mỏi rất lớn…
“Em mãi mãi sẽ không nhìn thấu hắn, mãi mãi sẽ không biết hắn đang suy nghĩ gì, em ở bên hắn chính là bị giỡn trong lòng bàn tay…”
Lời thái tử nói không phải cậu không nghe thấy, chẳng qua lúc đó không muốn cân nhắc tới nhưng bây giờ xông tới, không cần nghĩ cũng biết mấy lời đó đều đúng, không thể phản bác.
Cho nên bây giờ Ninh Vũ Phi không muốn nhìn thấy Tạ Cảnh.
Cảm xúc trước sau của Ninh Vũ Phi chuyển biến, sao Tạ Cảnh lại không phát hiện ra chứ?
Mới vừa nãy vì có Thẩm Lăng Dục nên khóe môi tràn đầy nụ cười, bây giờ thấy hắn thì trầm mặt xuống.
Ninh Vũ Phi không quen che giấu tâm tình, mặc dù am hiểu cũng không thể giấu được hắn.
Tạ Cảnh hơi rũ mi, thần sắc bất biến, âm thanh càng không gợi sóng, đương nhiên không nhắc tới chuyện vừa nãy chỉ nhẹ nhàng nói: “Anh mới trở về từ nghị viện, vừa vặn đi ngang qua phủ bá tước, nghĩ muốn gặp em một lúc…” Nói xong hắn khẽ cười: “Chỉ không ngờ vận khí tốt như vậy.”
Dùng âm thanh êm tai ôn nhu nói lời như vậy, dù người tức giận cũng sẽ tan thành mây khói.
Ninh Vũ Phi coi như đã có lực miễn dịch nhưng vẫn bị ảnh hưởng chút, cậu nghĩ một lúc vẫn mở miệng nói: “Đã trễ thế này, học trưởng mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Tạ Cảnh nâng cặp mắt đào hoa, bên trong có một tia mất mác nhưng rất nhanh hắn nhẹ giọng nói: “Được, em nghỉ sớm đi.”
Ninh Vũ Phi không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ kiên trì quay người muốn rời đi.
Cậu vừa mới cất bước, Tạ Cảnh đột ngột hỏi một câu: “Ngày mai tụ hội em sẽ đến chứ?”
Lời này Tạ Cảnh hỏi rất cẩn trọng, thanh tuyến hoa lệ đè thấp, từng tia từng tia lưu luyến nhưng lực sát thương mười phần thấm vào lòng người.
Lúc này Ninh Vũ Phi mới nhớ tới mình đã đáp ứng lời mời tham gia sinh nhật trưởng công chúa.
Đáp ứng sao có thể không đi? Ninh Vũ Phi không quay đầu, chỉ buồn bực đáp: “Sẽ.”
Một chữ ngắn ngủi này lại khiến Tạ Cảnh buông lỏng rất nhiều: “Vậy ngày mai gặp.”
Ninh Vũ Phi im lặng thở dài, cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn hắn nói: “Ngày mai gặp.”
Tạ Cảnh nhìn lại Ninh Vũ Phi, trong đôi mắt chỉ có mình câu, màu sắc trong mắt như cất chứa ngàn vì sao mà tất cả vì sao đó đều quấn quanh người duy nhất trước mắt này.
Tim Ninh Vũ Phi nhảy nửa nhịp, cuống quít quay đầu, nói một tiếng “Ngủ ngon.” Rồi vội vàng trở về phủ bá tước.
Tạ Cảnh vẫn nhìn Ninh Vũ Phi rời đi, mãi đến khi thân ảnh Ninh Vũ Phi biến mất, đứng lặng hồi lâu trong gió lạnh mới quay người về trong phi hành khí.
Mới vừa ngồi vững vàng, hắn cau mày, trong mắt chợt lóe tia lạnh, trầm giọng phân phó: “Tra hành tung hôm nay của thái tử.”
Ước chừng một tiếng sau, Tạ Cảnh nhìn tư liệu trên màn ảnh, cả người như tượng đá trong sương lạnh lộ ra hàn khí hận không thể đóng băng mọi thứ.
***(post:thatloanbatnhao.wp.com)
Ninh Vũ Phi ngủ một giấc, sáng hôm sau cậu vẫn đi căn cứ báo danh trước, gặp được Lý Đại Lỗi, Lý Đại Lỗi lôi kéo cậu nói chuyện, Ninh Vũ Phi hỏi thăm hành tung nguyên soái đại nhân thì Lý Đại Lỗi gãi tóc ngắn nói rằng: “Nhiều ngày qua đều không thấy, hình như vẫn luôn ở trong khu trung tâm.”
Ninh Vũ Phi đồng ý, lại hỏi: “An Thanh trung tướng đâu?”
Lý Đại Lỗi nói: “Cũng không ở đây, hôm qua Kinh Hình trung tướng cũng đi ra ngoài.”
Ninh Vũ Phi nhíu mày, cậu mơ hồ có dự cảm như đang phát sinh chuyện gì đó, nhưng cảm giác quá phập phù, thông tin lại ít không thể đoán được chính xác.
Nhưng cậu tin bản năng của mình, bởi vì thứ này còn tinh chuẩn hơn cả đầu óc của cậu…
Những ngày qua Lý Đại Lỗi tẻ nhạt ở trong căn cứ, thấy Ninh Vũ Phi không đi thì hỏi: “Có muốn tới võ trường không?”
Lần trước Ninh Vũ Phi nói muốn luyện tập cùng hắn, hắn vẫn còn nhớ.
Hơn nữa nguyên soái đại nhân cũng dặn qua, nói gần đây thân thể Ninh Vũ Phi không tốt, muốn cậu hoạt động gân cốt thêm.
Lý Đại Lỗi và Ninh Vũ Phi vào sinh ra tử nhiều lần như vậy, đương nhiên biết thân thủ của Ninh Vũ Phi, tuy Ninh Vũ Phi chưa hề tự ý cận chiến nhưng nhiều năm qua trải qua luyện tập nên độ linh hoạt rất cao, thân thủ nhanh nhẹn, không đến nỗi yếu đến mức bị Lý Đại Lỗi dễ dàng đánh ngã, thậm chí dụng tâm thì có thể đẩy ngã được Lý Đại Lỗi.
Lý Đại Lỗi đơn giản lại thận trọng, đối với người quan tâm đều vô cùng lưu ý. Hắn bận tâm Ninh Vũ Phi cho nên mới nói vậy.
Nhưng Ninh Vũ Phi còn muốn về phủ bá tước, nào dám cùng hắn đi luyện võ trường.
Lát nữa bị đánh bò không nổi, mệt mỏi chạy qua tham gia sinh nhật người ta thì có ra dáng gì?
Cho nên Ninh Vũ Phi hai, ba câu đẩy đi: “Qua mấy hôm khác đi, em lát nữa còn có việc.”
Đương nhiên Lý Đại Lỗi sẽ không cưỡng cầu Ninh Vũ Phi: “Rỗi thì qua tìm anh, thân thủ không luyện thì lại tụt lùi đấy!”
Ninh Vũ Phi ngoài miệng đáp lời, trong lòng lại phun tào: Hắn nào có thân thủ gì? Đi sân luyện võ thì khác nào chịu đòn! Còn luyện thêm thì không bằng luyện năng lực chịu đòn!
Rời căn cứ, Ninh Vũ Phi phiền nhiễu nửa ngày mới chuẩn bị quà đến Đại Tạ hầu tước phủ.
Nghĩ đến sẽ gặp Tạ Cảnh thì không nhịn được mà nhớ tới chuyện phát sinh hôm qua cùng thái tử.
Con người đều có xu hướng tránh xa thứ có hại với bản thân, đối với thứ mình không biết nhìn không thấu không hiểu thì đều có kích động muốn tránh thoát, đương nhiên cũng có người sẽ hiếu kỳ nhưng hiển nhiên Ninh Vũ Phi không phải người đó!
Chỉ là đáp ứng thì đã đáp ứng, lâm trận chạy trốn không phải chuyện cậu làm.
Kiên trì tiến vào Đại Tạ hầu tước phủ, không thấy Thẩm Thiên Huân, Tạ Cảnh lại bước ra đón.
“Mẹ lát nữa mới có thể trở về, đi tới chút đi, anh chuẩn bị trà bánh cho em, em nếm qua nhé?”
Ninh Vũ Phi vừa nghe Thẩm Thiên Huân không ở thì có ý định: Sớm biết thế đã đến muộn hơn chút!
Nhưng đã đến thì không thể đi, Ninh Vũ Phi chỉ lên tiếng trả lời: “Làm phiền học trưởng rồi.”
Tạ Cảnh mỉm cười: “Khách khí với ta làm gì?”
Ngày hôm nay Tạ Cảnh hình như đều đẩy tất cả công việc, nhàn nhã ở trong hoa viên phủ đặt nước trà điểm tâm bồi tiếp Ninh Vũ Phi ngắm hoa dùng trà.
Tinh hệ thăm dò nhiều nơi, diễn sinh vô kể tạo ra vô số loại thực vật Ninh Vũ Phi hoàn toàn không biết hết mà trong phủ hầu tước lại có vô số hoa thơm cỏ lạ vô cùng mỹ lệ.
Ninh Vũ Phi không hiểu nhiều thứ nhưng Tạ Cảnh từ trước đến nay lại học rất nhiều, dùng thanh âm êm tai giảng giải, gió nhẹ thổi qua, cảnh đẹp trước mặt, quả nhiên là vô cùng hưởng thụ.
Chỉ là Ninh Vũ Phi hơi mất tập trung, hứng thú cũng không cao.
Mâu sắc Tạ Cảnh lóe lên, rốt cục khẽ thở dài, hỏi: “Có tâm sự phải không?”
Hắn vừa hỏi, Ninh Vũ Phi giật mình, vội nói: “Không có!”
Câu trả lời của cậu quá nhanh, trái lại càng giấu đầu hở đuôi.
Tạ Cảnh bất động thanh sắc chỉ nhìn Ninh Vũ Phi, trong mắt tràn đầy ôn nhu như nước hồ, sóng nước dập dờn trong suốt như nhìn thấu tất cả.
Ninh Vũ Phi bị hắn nhìn đến khó chịu.
Tạ Cảnh lại không dời tầm mắt mà dùng âm thanh nhẹ nhàng như nước hồ nói: “Em đã đáp ứng anh, chúng ta sẽ tìm hiểu nhau hơn, tín nhiệm nhau hơn,đừng để vì câu thông không đủ mà tạo ra khúc mắc trong lòng.”
Chuyện trải qua bốn năm trước, Ninh Vũ Phi quả thật là muốn như vậy nhưng vào lúc này nghe vậy thì lại cảm thấy quá chói tai, hờn dỗi đè ép cả buổi tối cuối cùng cũng có dấu hiệu bộc phát.
“Quen nhau là khác, không phải phương diện, lẽ nào học trưởng không có gì muốn nói với em?”
Ninh Vũ Phi giương mắt, đôi mắt đen thui tập trung trên người Tạ Cảnh.
Tạ Cảnh hơi run run, một lúc sau thẳng thắn nói: “Anh biết chuyện hôm qua em đi triển lãm cơ giáp với thái tử.”
Hắn biết điều đó, Ninh Vũ Phi cũng không ngoài ý muốn cho nên cậu không lên tiếng.
Tạ Cảnh ngẩng đầu nhìn Ninh Vũ Phi, tiếp tục nói: “Anh cũng biết em nhìn thấy đoạn giả lập ấy.”
Hắn thừa nhận! Cứ như vậy mà thừa nhận!
Lý trí Ninh Vũ Phi cảm thấy đừng nên lưu ý chuyện này, không có tư cách tức giận nhưng…
Tạ Cảnh hạ độ cong môi: “Thái tử nói gì về anh? Nói anh vì để em niệm tình cũ mà diễn khổ nhục kế? Hay là nói anh vì để em cảm kích mà tạo ra tư thái cứu em? Ha, có lẽ đều nói đi.”
Dừng lại, hắn thấy Ninh Vũ Phi, bên trong đôi mắt có bất đắc dĩ và đắng chát, còn có thất lạc không tìm được bến đậu: “Tiểu Vũ, quả thật anh có tâm tư đó, muốn em ở bên anh nhiều hơn nhưng anh sẽ không hồ đồ đến mức độ đó!”
Ninh Vũ Phi cau mày, vừa muốn mở miệng lại bỗng bị người cắt ngang.
Một loại mô phỏng phi hành khí bay ngang trên trời, chật vật dừng trên thanh đá bạch ngọc, từ trên lăn xuống một người trung niên hốt hoảng, gã vừa thấy Tạ Cảnh thì hô lớn:
“A Cảnh, cứu giúp tôi! Hoắc Bắc Thần tên điên này quá kiêu ngạo, còn tiếp tục như vậy thì toàn bộ nguyên lão viện đều phải…”
Gã chưa nói xong thì Tạ Cảnh đứng dậy, bình tĩnh nhìn: “Cứu? Cứu thế nào? Chuyện tại triển lãm cơ giáp đế đô đã tra được hung thủ, ông biết ai chứ?”
Ngữ khí hắn nhẹ bỗng làm người nọ xám mặt: “Chuyện… đó…”
Tạ Cảnh dõi theo gã, gằn từng câu từng chữ, lạnh lẽo đến gợn óc: “Người đàn bà bên cạnh lệnh công tử chính là hậu duệ Thiên Xà tộc!”