Chương 45

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Dương Thanh Hải là cha ruột Dương Nhược Vân, là ông ngoại Ninh Vũ Phi nhưng nói thật gã chết, mọi người không hề thương tâm mà lại có cảm giác giải thoát quỷ dị.

Làm bậy đến nước này, đến cả cái chết cũng không đủ lay động lòng người, cũng không biết nên dùng từ gì để đánh giá cuộc đời của gã.

Nếu là ngày thường thì Ninh Vũ Phi sẽ không vì tin tức này mà xao động, nhưng lúc này cậu lại cảm thấy không thoải mái.

Dương Thanh Hải chết như thế nào, thái tử điện hạ làm ra chuyện gì? Hoặc sai khiến ai làm gì… có gì khác nhau sao.

Dù người đó không ra dáng một người ông, cặn bã đến cực điểm nhưng… nói giết là giết sao?

Đừng nói là người thân, cho dù là người xa lạ…

Ninh Vũ Phi nhắm mắt lại, nghĩ càng nhiều lời nói của Tạ Cảnh.

Mẹ ruột, ông ngoại, anh cả… thái tử đã giết bao nhiêu người, lúc làm ra chuyện đó, tâm tình của hắn là gì?

Ninh Vũ Phi không dám nghĩ tới, vì nghĩ thế nào chăng đi nữa thì cậu vẫn quặn đau.

Thần thái của Ninh Vũ Phi đương nhiên không gạt được Kinh Hình, gã cau mày nói: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Ninh Vũ Phi mang máy truyền tin thông dụng, loại thiết bị này đối chiến cơ thì gần như trong suốt, Kinh Hình không đến nỗi đi thám thính tin tức về cậu nhưng trong chiến cơ có thông báo nên Kinh Hình biết Ninh Vũ Phi nhận được tin nhắn.

Ninh Vũ Phi thoáng do dự rồi hỏi: “Trung tướng, anh biết các hạ tìm tôi có chuyện gì không.;

Nếu là bình thường thì cậu hỏi như vậy thì tám phần mười đều bị Kinh Hình trào phúng, nhưng hôm nay thần sắc của quá quá khác thường, Kinh Hình không phải thật tâm chán ghét cậu, sao sẽ lấy mấy lời đó đâm cậu cho nên gã nói: “Các hạ không nói, chỉ nói để cậu qua.”

Ninh Vũ Phi cũng đoán không ra lý do nguyên soái tìm mình, nhưng dựa vào quân lệnh, thủ lĩnh triệu kiến thì phải qua nhanh.

Chỉ là hôm nay…

Ninh Vũ Phi thở dài: “Tôi có thể liên hệ với các hạ chứ?”

Kinh Hình hỏi: “Nói đi, xảy ra chuyện gì?”

Ninh Vũ Phi cân nhắc trả lời: “Ngoại công của tôi…. Qua đời.”

Cậu nói ra lời này, Kinh Hình rõ ràng run lên nhưng rất nhanh hắn lạnh lùng trở lại, trong mắt toát lên lo lắng: “Cậu về trước đi, nguyên soái bên kia tôi sẽ bàn giao lại cho cậu.”

Tuy Kinh Hình rất quen thuộc với Ninh Vũ Phi nhưng Ninh Vũ Phi tính tình chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, cậu ở trong bộ độ gần như không nói qua về ông ngoại của mình nên mọi người không biết Dương Thanh Hải là một tên cặn bã như thế nào.

Vì không biết tình huống lại biết ông ngoại đối phương qua đời nên đương nhiên cảm thấy Ninh Vũ Phi đang thương tâm.

Không chỉ thương tâm mà còn lo lắng, lo lắng mẹ mình trụ không được, Kinh Hình biết Ninh Vũ Phi có một gia đình ấm áp, cha mẹ hòa thuận nên vô cùng yêu thương mẹ mình.

Ninh Vũ Phi biết Kinh Hình hiểu lầm nhưng cậu không muốn giải thích, quả thật Ninh Vũ Phi muốn trở về nhìn.

“Nếu vậy thì xin làm phiền Trung tướng.”

Kinh Hình nói: “Tôi đưa cậu trở về.”

Chiến cơ thay đổi phương hướng, Ninh Vũ Phi trở về phủ bá tước.

Ninh Vũ Phi muốn trở về cũng không phải vì lo lắng mẹ mình thương tâm, mà còn muốn xác định một thứ.

Nhưng thứ cần xác định là gì? Đến Nam tước phủ Ninh Vũ Phi đã rõ, không thể xác định được gì.

Mặc kệ có phải thái tử làm hay không, đều không lưu lại vết tích, muốn một nam tước vô danh như Dương Thanh Hải chết đi, đó là chuyện quá dễ dàng.

Căn bản sẽ không để bất cứ ai có khả năng hoài nghi.

Nếu không phải Ninh Vũ Phi nghe thấy lời thái tử nói ở hậu hoa viên thì cậu cũng không liên tưởng đến hướng đó.

Dương Nhược Vân, còn có Ninh Vũ Tường đã sớm đến Nam tước phủ.

Sau khi Ninh Vũ Phi đến, bọn họ chỉ chào hỏi lẫn nhau rồi trầm mặc.

Dương gia đã không còn người thân, Dương Nhược Hinh đã chết, Dương Thanh Hải chỉ có Dương Nhược Vân là con gái. Còn anh chị em của gã, nghe nói hình như có một đứa em gái nhưng sớm đã đoạn tuyệt với gã, bây giờ đến cả Dương Nhược Vân cũng không biết cô mình ở đâu.

Một Nam tước phủ tan tác thành bộ dạng này, nhân phẩm của Dương Thanh Hải càng không cần nhiều lời.

Đến khi chết, người đến trông coi bên cạnh gã chỉ có ba người.

Đến cả bạn bè cũng không có, trái lại còn có kẻ đến cửa đòi nợ.

Dương Nhược Vân không để họ vào cửa nhưng đều trả tiền, mặc kệ thế nào cũng không để người chỉ vào quan tài mắng.

Tang lễ làm quy củ, dùng hạ táng Nam tước chi lễ, từ lễ tông bộ đến bồi thường, Dương Nhược Vân không lưu, tất cả đều bỏ vào trong tro cốt, chìm trong nghĩa trang Nam tước.

Một hồi tang lễ, không ai rơi một giọt nước mắt, thật sự không khóc nổi.

Mãi đến tận khi kết thúc tất cả, Dương Nhược Vân nhào vào lòng chồng mình, cuối cùng cũng rơi nước mắt.

Không phải vì Dương Thanh Hải thương tâm mà chỉ nhớ lại những chuyện hoang đường đã qua: Mẹ bà chết sớm, em gái và cả Nam tước phủ đều hoàn toàn lụi tàn.

Theo Dương Thanh Hải qua đời, tất cả đều về điểm kết nhưng chỉ cần về kết thúc lại khiến lòng người thương cảm.

Lú tối, người cả nhà lưu lại Nam tước phủ.

Bây giờ đã sớm không lưu hành túc trực bên linh cữu nhưng vì bận rộn một ngày, nên tất cả mọi người không muốn trở về.

Dương Nhược Vân biết đây là lần cuối mình ngủ tại Nam tước phủ, qua ít ngày nữa nơi này sẽ bị lễ tông bộ thu hồi, Dương gia Nam tước từ đây sẽ trở thành quá khứ.

Chỉ là không ngờ, vào lúc này phủ bá tước nghênh đón một người thương tiếc duy nhất.

Thái tử điện hạ đạp ánh trăng đi tới, vóc dáng thon dài, ngũ quan tuấn mỹ, dù ở trong màn đêm vẫn chói mắt như ánh mặt trời.

Dương Nhược Vân nhìn thấy hắn đầu tiên, bà hành lễ nói: “Điện hạ, ngài không nên tới.”

Thái tử điện hạ nhẹ giọng nói: “Nên tới, cần tế bái một lần.”

Thẩm Lăng Dục nói, đến linh đường, quy củ hành lễ tế điện.

Dương Nhược Vân nhìn đỏ viền mắt, Ninh Tử An và Ninh Vũ Tường cũng khẽ thở dài, chỉ có Ninh Vũ Phi… Tim chìm xuống, sắc mặt khó coi.

Thái tử điện hạ trấn an Dương Nhược Vân vài câu, lúc muốn rời đi thì nhìn về phía Ninh Vũ Phi: “Có thể theo anh đi quanh Nam tước một vòng chứ?”

Lời này hắn nhìn Ninh Vũ Phi nói lại lập tức chọc vào tim Dương Nhược Vân.

Thái tử sống ở đây hơn mười ba năm, từng cọng cỏ cành cây đều quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, lúc này hắn muốn đi dạo quanh, Dương Nhược Vân có thể hiểu.

Tốt xấu gì thì trôi qua đều là hồi ức, dù đau khổ đến thế nào chăng đi nữa thì đến khi nhìn lại cũng chỉ cảm thấy—— đến thế mà thôi.

Cho nên không chờ Ninh Vũ Phi mở miệng, Dương Nhược Vân đã thúc giục: “Đi thôi, ở bên điện hạ.”

Ninh Vũ Phi hơi không dễ chịu nhưng cậu không muốn trái lời mẹ lúc này, càng không muốn chuyện trong lòng mình bị người khác biết.

Thoáng do dự rồi theo sau thái tử ra ngoài.

Nam tước phủ không lớn, dù sao đế đô tinh tấc đất tấc vàng, một Nam tước nho nhỏ có phủ đệ là tốt lắm rồi.

Những năm này Dương Thanh Hải náo loạn quá thể, trong phủ đều bán gần hết, toàn bộ Nam tước phủ đều trống rỗng, dạo quanh cũng chẳng thấy phong cảnh gì nên hồn.

Thẩm Lăng Dục lại hết sức hứng thú, nhìn thấy nơi quen thuộc thì mở miệng nói vài câu: Hòn bộ trụi lủi, hoa viên rậm cỏ, mỗi nơi rách nát đều tràn ngập hồi ức.

Thẩm Lăng Dục nói một đường, Ninh Vũ Phi im lặng một đường.

Thẩm Lăng Dục rất mẫn cảm, từ lúc vào cửa đã nhận ra tâm tình Ninh Vũ Phi không tốt, chỉ là không nghĩ là nguyên do.

Lúc này thấy Ninh Vũ Phi vẫn buồn bực thì hỏi: “Sao thế? Đừng nói với anh là em nhớ Dương Thanh Hải.”

Ninh Vũ Phi đương nhiên sẽ không nhớ gã nhưng lời này qua miệng Thẩm Lăng Dục, lại khiến cậu không thoải mái.

Người là bị hắn giết, điều này có thể xác định, mặc kệ là lý do gì mà hành hung, mặc kệ người đó đáng chết như thế nào nhưng giết người chính là ông ngoại mình, thật sự không có gì sao? Thật sự có thể bình tĩnh để tới đây sao, thậm chí còn ở trong Nam tước phủ mà dùng lời nói nhẹ nhàng nhớ về hồi ức sao?

Cảm giác tội ác, đúng… Lẽ nào hắn không thấy tội ác?

Ninh Vũ Phi chưa bao giờ nghi vấn thái tử điện hạ làm chuyện này là đúng hay sai, điều làm cậu rợn sống lưng chính là thái độ của hắn.

Loại thái độ điềm nhiên như không, loại thái độ không để ý như đó là chuyện đương nhiên.

Có gì đáng sợ hơn là không để ý tới? Có gì đáng sợ hơn là chạm vào đường ngang của nhân loại lại cảm thấy yên tâm thoải mái?

Tại sao phải thành bộ dạng đó!

Một hỏa khí không rõ bốc lên trong tim, Ninh Vũ Phi dừng bước, đột ngột mở miệng: “Ngày đó ở hậu hoa viên, em nghe thấy lời anh nói.”

Ninh Vũ Phi nói không đầu không đuôi nhưng Thẩm Lăng Dục lại lập tức bắt được chân tướng.

Ngày ấy, là chỉ Dương Thanh Hải hồ nháo ở phủ bá tước sao? Lời hắn nói… còn có thể là lời gì chứ, đơn giản chính là tuyên án tử hình Dương Thanh Hải.

Thẩm Lăng Dục cũng đứng lại, sau lưng thẳng tắp đứng trong đêm lạnh, vô cùng hiu quạnh.

“Cho nên… em tức giận điều này sao?”

Ninh Vũ Phi nghe giọng nói bình tĩnh của Thẩm Lăng Dục thì trong lòng càng phun hỏa khí: “Là anh làm đúng không? Người là do anh giết?”

Ở trong tình huống này, lời này cậu cần phải hỏi sao? Ninh Vũ Phi muốn đáp án gì? Hi vọng Thẩm Lăng Dục lừa gạt hay là dỗ mình?

Sau đó, thái tử điện hạ lên tiếng: “Không sai, Dương Thanh Hải là anh giết.”

Dứt khoát thừa nhận! Cả người Ninh Vũ Phi đều cứng nhắc.

Thẩm Lăng Dục nhìn Ninh Vũ Phi không chớp: “Anh sẽ không giấu em, em hỏi thì anh sẽ nói cho em biết.”

Ninh Vũ Phi lại như không nghe thấy lời này.

Thẩm Lăng Dục cau mày tiếp tục nói: “Ông ta đáng chết, sớm phải chết, chuyện trước đây anh không tính toán nhưng ông ta không nên có ý đồ với em, sao ông ta có thể sỉ nhục em như vậy? Anh tâm tâm niệm niệm đều muốn em ở bên cạnh anh, ông ta dám tự chủ trương dâng em cho người khác!”

Thẩm Lăng Dục càng nói càng lạnh, Ninh Vũ Phi đột nhiên hoàn hồn, quay đầu thấy hỏa diễm đốt trong mắt hắn.

Rõ ràng là một đôi mắt xinh đẹp, tại sao bên trong lại chiếu rọi bóng dáng tử thần?

Rõ ràng là nụ cười mê người, tại sao bên dưới lại ẩn giấu tàn nhẫn và huyết tinh?

Đứa nhỏ khiếp nhược năm đó từ lúc nào đã biến thành như vậy!

Ninh Vũ Phi quay đầu dõi theo hắn, không biết mình lấy tâm tình gì để nói ra câu này: “Dương Nhược Hinh… Là anh giết sao?”

Chỉ cần Thẩm Lăng Dục nói một câu không phải, cậu sẽ tin.

Nhưng Thẩm Lăng Dục đã nói, chỉ cần Ninh Vũ Phi hỏi, hắn sẽ nói.

Đồng tử Thẩm Lăng Dục co rút, trong mắt không còn ánh sáng lộng lẫy, hắn chầm chậm nói: “Em biết.”

Sắc mặt Ninh Vũ Phi trắng như tờ.

Thẩm Lăng Dục nhíu mày, gằn từng chữ từng chữ: “Là Tạ Cảnh đúng chứ? Là hắn ta nói cho em!” Nửa câu sau hắn gần như cắn răng gầm nhẹ lên, bên trong toát lên hận ý thấu xương.

Thanh âm Ninh Vũ Phi bất giác cao lên: “Là ai thì quan trọng sao? Hay là anh muốn giết anh ta? Hay là giết em?!”

Lời này như quả tạ đập xuống, mạnh mẽ đập lên người Thẩm Lăng Dục khiến thần thái đáng sợ âm lãnh của hắn lộ ra vẻ yếu đuối và bất an.

Hắn nóng nảy kéo tay Ninh Vũ Phi, hoảng hốt vội nói: “Tiểu Phi, xin em nghe anh nói, anh…”

Ninh Vũ Phi dùng hết sức bài trừ từng ngón tay của hắn, trong giọng nói đều mệt mỏi: “Em biết Dương Nhược Hinh làm rất nhiều chuyện sai lầm, em biết Dương Thanh Hải không đúng, em cũng biết bọn họ đáng chết, nhưng… Anh không thể làm vậy, anh biết không? Anh không thể… không thể dùng phương thức như thế để giải quyết những việc này.”

Giết người sẽ trở thành thói quen, cũng sẽ nuốt chửng nhân tính.

Ở trên chiến trường đánh qua đánh lại khiến Ninh Vũ Phi hiểu sâu sắc điểm này.

Giết chết kẻ thù là mở ra phòng tuyến thứ nhất, giết chết kẻ chướng mắt chính là thứ hai, đợi đến khi giết người vô tội, giết người thân thì tất cả đều xong.

Quả thật, Dương Nhược Hinh và Dương Thanh Hải cũng có thể xưng là kẻ thù của Thẩm Lăng Dục nhưng họ cũng chính là người thân của hắn.

Thẩm Lăng Dục làm mấy điều này…

Không! Không chỉ là điều này! Còn có Thẩm Dịch Quân, còn có…

Từng cơn ớn lạnh xông tới, Ninh Vũ Phi chỉ thấy từ đầu ngón tay mình đều lạnh thấu xương.

Thẩm Lăng Dục nhìn Ninh Vũ Phi như vậy, trong lòng cực sợ hãi, cậu biết Ninh Vũ Phi không tiếp thu điều đó nên vô tình có ý đều giấu đi, nhưng giờ cậu đã biết, hắn bỗng sợ hãi, sợ nhìn thấy chán ghét trong mắt Ninh Vũ Phi, nếu Ninh Vũ Phi chán ghét hắn…

Như răng nhọn rắn độc đâm vào tim, Thẩm Lăng Dục cảm nhận đau đớn tê dại toàn thân, hắn không dám ngẩng đầu, chỉ dùng sức mà ôm lấy Ninh Vũ Phi, không dám nhìn thẳng cậu, giọng nói run rẩy bên trong còn có khủng khoảng kinh người: “Anh không biết có thể làm cái gì, Tiểu Phi, anh không biết nên làm gì! Dương Nhược Hinh không chết, anh sẽ không thấy hi vọng, không nhìn thấy, anh không thể thấy! Mẹ em sẽ thương anh, chăm sóc anh nhưng bà không thể cứu anh khỏi tay Dương Nhược Hinh, đó là em gái bà, bà vẫn để để ý bà ta, bà sợ anh rời đi thì Dương Nhược Hinh sẽ càng phát điên. Nhưng bà không nghĩ tới, không nghĩ tới chuyện anh gặp sẽ là gì! Điều anh để ý duy nhất chỉ có em, em mang anh rời nhà trốn đi, em thay anh chặn gậy Dương Nhược Hinh, em bảo hộ anh dưới thân, anh biết em quan tâm anh, em muốn cứu anh ra ngoài nhưng lại không được, em quá nhỏ, em còn nhỏ hơn cả anh, em không làm chủ được, sức mạnh của em không đủ để lôi anh khỏi đống bùn lầy đó!”

“Anh sợ…” Thẩm Lăng Dục ôm lấy Ninh Vũ Phi, nước mắt bỏng rát rơi trên cổ cậu, nhiệt độ nóng rực như xuyên thấu qua da thấm vào đáy lòng, nóng đến mức cả người giật bắn, Thẩm Lăng Dục tiếp tục nói: “Tiểu Phi, anh rất sợ, anh sợ… Đến cùng thì anh không ra được lại còn kéo em xuống dưới, anh sợ em từ bỏ anh, vậy thì cả đời này anh sẽ không leo lên được, cả đời này của anh sẽ bị phá huỷ. Anh hết cách rồi, thật sự hết cách rồi, Dương Nhược Hinh không chết, anh không ra được, anh không tìm thấy đường ra!”

Thẩm Lăng Dục nói ra lời này, hỏa khí trong người Ninh Vũ Phi không tìm được nơi tụ, phiêu phiêu trong không khí cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, biến mất không còn tăm hơi.

Ninh Vũ Phi giật giật môi, cuối cùng nói ra điều lo lắng nhất trong lòng: “Anh biết em đang lo lắng cái gì không? Em lo anh sẽ đi vào ngõ cụt, lo anh sẽ bị hắc hóa đến tận cùng, lo anh sẽ càng lúc càng đi sâu vào vũng lầy, tự chôn mình đến khi nghẹt thở cũng không phát hiện ra!”

“Chậm rồi.”

Thẩm Lăng Dục nghe thấy lời này của Ninh Vũ Phi thì như chiếm được động viên lớn nhưng đã… quá chậm rồi.

Hắn hiểu suy nghĩ của Ninh Vũ Phi, hiểu Ninh Vũ Phi không phải chán ghét hắn mà đang lo lắng hắn, hiểu Ninh Vũ Phi không phải từ bỏ hắn mà sợ hắn đánh mất chính mình.

Nhưng… con dã thú ấy đã sớm hình thành từ trước khi gặp Ninh Vũ Phi, hắn nhìn thấy nó nhưng không thể đánh đuổi nó, bởi nó là trụ cột trái tim hắn, là máu thịt, là xương cốt… là tất cả.

Hai mươi năm trước, thời gian hai mươi năm đã sớm hòa cùng một thể, cả hai muốn tách rời thì chỉ có thể đem mình giết chết.

Nhưng hắn không muốn chết, hoàn toàn không muốn chết.

Thẩm Lăng Dục tham lam hít thở mùi hương trên người Ninh Vũ Phi, giọng nói mất tiếng mang theo cố chấp điên cuồng: “Đừng rời bỏ anh, chỉ cần em không rời bỏ anh thì anh có thể khống chế được nó. Anh cam đoan với em, anh sẽ không đi vào con đường đó, sẽ không lưu lạc, chỉ cần có em ở đây, anh nhất định sẽ không biến thành nó!”

Đây là uy hiếp.

Ninh Vũ Phi không hề động đậy mà tùy ý hắn ôm, lòng tràn đầy cảm giác vô lực nhưng ngâm trong nước lạnh.

Ninh Vũ Phi mặc kệ hắn, hắn muốn cố chấp đến cùng.

Ninh Vũ Phi không để ý tới hắn, hắn sẽ từ bỏ nhân sinh thậm chí từ bỏ cả thế giới.

Nhưng… trong miệng Ninh Vũ Phi nghẹn đắng, cậu không đủ tự tin, không đủ tự tin mình chống đỡ nổi.

Khi dây cung đứt đoạn thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Cuối cùng Thẩm Lăng Dục cũng buông lỏng cậu, trong mắt ẩn ẩn nước mắt, hắn vô cùng đáng thương như động vật cỡ lớn sợ bị chủ nhân vất bỏ, rõ ràng có móng nhọn, có sức mạnh cường đại nhưng lại vô cùng nhỏ yếu trước mặt chàng trai này.

Môi mỏng Thẩm Lăng Dục mím thành một đường thẳng, đỏ mắt nhìn Ninh Vũ Phi: “”Anh biết anh nói vậy là không đúng, anh biết anh đang uy hiếp em nhưng Tiểu Phi… ngoại trừ thứ đó, anh không còn cách nào, thật sự không còn!”

Thanh âm khẩn cầu của hắn chạm vào đầu quả tim của Ninh Vũ Phi, Ninh Vũ Phi kinh ngạc đứng đó, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, ôm lấy hắn.

E rằng từ lần đầu gặp Thẩm Lăng Dục, cậu cũng bị cuốn lấy.

Ninh Vũ Phi là một cô nhi nên không chịu nổi tổn thương Thẩm Lăng Dục chịu đựng thưở nhỏ, cậu cũng khát vọng một tình thân nên có thể cảm nhận được tâm tình đứa nhỏ tội nghiệp này.

Đồng tình cũng tốt, thương tiếc cũng tốt, ngày đó Ninh Vũ Phi đưa tay ra thì đã quyết định không buông tay.

Giống như nuôi một đứa nhỏ, hắn lớn lên thành hình dáng như thế nào, cha mẹ là có trách nhiệm rất lớn.

Lúc đó Ninh Vũ Phi bốc đồng muốn ‘Cứu vớt’ hắn nên bây giờ phải gánh vác những thứ này.

Thái tử biến thành như vậy giờ, cậu không có trách nhiệm sao?

Trách nhiệm rất lớn, phải biết rằng lúc đó bản thân cậu không phải là một đứa nhỏ chân chính (chú ý: Ninh Vũ Phi đã nói mình xuyên từ nhỏ nhưng chẳng qua là bị mất trí nhớ.)

Nếu như cậu thận trọng hơn, để ý hắn hơn, kiên trì hơn thì…

Thôi, không có từ ‘nếu’.

Gieo quả nào thì ăn quá nấy, vẫn luôn rất công bằng.

“Em không giận anh.” Ninh Vũ Phi ôm Thẩm Lăng Dục, âm thanh buồn buồn: “Em là giận chính mình.”

Không có năng lực thì cần gì phải chọc vào nhiều thứ như vậy.

‘Tự mình biết mình’ – bốn chữ này phải khắc cốt ghi tâm mới đúng.



Hôm sau, cả nhà họ thu xếp tro cốt Dương Thanh Hải rồi cùng trở về phủ bá tước.

Ninh Vũ Phi tiến vào nhà đổi quân phục thiếu tướng rồi đến Nguyên Soái hào.

Nguyên soái triệu kiến cậu, Ninh Vũ Phi lo liệu xong chuyện của mình thì cần phải đi phục mệnh.

Một đường bay đến cực bắc, tiến vào lãnh địa Nguyên Soái hào, An Thanh đã đi tới trước mặt.

Ninh Vũ Phi hành lễ, An Thanh đáp lễ nói: “Đã xử lý xong chuyện nhà chưa? Cũng không cần gấp qua đây.”

Ninh Vũ Phi lắc đầu nói: “Không có việc gì.”

Cậu không muốn nhiều lời, An Thanh đương nhiên cũng không hỏi nhiều, hai người cùng tiến vào Nguyên Soái hào.

Ninh Vũ Phi vừa đi vừa hỏi: “Các hạ ở đây sao?”

An Thanh nói: “Lập tức sẽ trở về.”

Ninh Vũ Phi không nhịn được hỏi một câu: “Các hạ ở khu trung tâm?”

“Đúng.” An Thanh nói rằng: “Tối qua ở lại đó, giờ đang trên đường về.”

Ninh Vũ Phi cau mày đang muốn hỏi thêm gì đó, thì cửa khoang sau lưng bỗng tách ra kèm theo gió lạnh và tuyết trắng thổi vào.

An Thanh và Ninh Vũ Phi vội vàng quay đầu nhìn thẳng chào một cái: “Các hạ!”

Người đàn ông dính đầy tuyết trắng đạp trong gió lạnh đi tới, áo khoác đen tùy ý khoát trên vai, quân trang bên trong phẳng phiu lẫm liệt bộc lộ cơ thể mạnh mẽ rắn chắc đến cực hạn. Hắn đi tới, tiện tay cởi áo khoác, tuyết trắng rơi xuống tô điểm trên ủng chiến màu đen, phảng phất như ánh sao lọt trong đêm tối lộ ra vẻ thần phục cam tâm tình nguyện.

Ninh Vũ Phi mắt nhìn thẳng, cũng không dám nhìn nhiều.

Đôi mắt đen nhánh của Hoắc Bắc Thần dõi theo Ninh Vũ Phi, sau khi đến gần mới giơ tay ngắt một cái trên mặt cậu: “Ngủ không ngon?”

Ninh Vũ Phi đứng thẳng tắp, giọng nói trong trẻo: “Thưa các hạ, trong nhà có chuyện nên tới chậm.”

“Ngoại công qua đời?” Hoắc Bắc Thần thờ ơ hỏi.

Ninh Vũ Phi cũng không ngoài ý muốn, trả lời: “Đúng!”

“Cho em một kỳ nghỉ đưa cha mẹ đến Bala giải sầu.”

Nghe nói như thế, trong lòng Ninh Vũ ấm áp: “Cám ơn các hạ!”

Hoắc Bắc Thần thu hồi tầm mắt, nhanh chân đi về phía trước: “Trước đó phải làm một chuyện.”

Ninh Vũ Phi không biết là chuyện gì, chỉ bước nhanh theo chân Hoắc Bắc Thần.

Nguyên Soái hào rất lớn nhưng phân khu rất rõ ràng, có một nơi Ninh Vũ Phi rất ít đi nhưng nghe danh đã lâu.

Khu Z —— nơi giam giữ tù nhân.

Hoắc Bắc Thần đi phía trước, Ninh Vũ Phi theo sau bỗng có cảm giác đáng sợ nảy sinh trong lòng.

Mãi đến khi cánh cửa vàng óng cắt ra, Ninh Vũ Phi thấy một người phụ nữ bên trong.

Cô ta vô cùng xinh đẹp giống như hải yêu mê người, dù bị giam cầm trong nơi này nhưng mỗi động tác lại khiến người ta móng ước tưởng nhớ.

Cũng may Ninh Vũ Phi là GAY cho nên cậu hoàn hôn rất nhanh, phát hiện trên người phụ nữ này có hình xăm con rắn màu xanh trên cổ.

Thiên Xà tộc?!
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]