Càng đi vào sâu thì tiếng gió ngừng.
Khí lạnh âm trầm như bay từ dưới lòng đất bao phủ mọi người.
Nhất Kiếm Lăng Trần Liễu Tùy Phong đi đằng trước nhất, toàn thân phát ra ánh sáng nhu hòa bao phủ mọi người vào trong, xua tan bóng tối và lạnh lẽo.
Tốc độ của Nhất Kiếm Lăng Trần Liễu Tùy Phong không nhanh.
Đi một nén nhang sau trước mặt có mùi máu gay mũi.
Lòng mọi người thít chặt.
Đám người cẩn thận cảnh giác, tới gần xem.
Bón, năm cái xác nằm dưới đất, máu còn đang toát ra khói nóng chảy ra từ vết thương, dọc theo vằn nham thạch thành bãi máu, hình dạng thê thảm.
Đinh Hạo liếc sơ, xem ăn mặc đều là võ giả lưu lạc.
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong ngồi xuống cạnh thi thể, nhìn một lúc sau lắc đầu, nói:
- Toàn bộ chết vào ám khí, là người Tinh Vẫn tông ra tay. Hưm, không biết hai bên xảy ra xung đột gì, đám tôn tử chơi ám khí này ác quá, không chừa người sống.
Trong đệ tử ký danh của Vấn Kiếm tông có người mặt trắng bệch nhìn xác chết.
Giây trước còn sống đi chạy bây giờ nằm yên không người nhặt xác, đây là thế giới lạnh băng, tàn khốc.
Đây chính là vận mệnh của võ giả sao?
Trong đám người, đại ca Thất Nghĩa Minh Lý Mục Vân luôn im lặng bỗng thở dài, giơ tay đánh ra một ngọn lửa huyền khí màu tím nhiệt độ cao đốt cháy thi thể, tránh cho sau khi chết bị dã thú xé người ăn, giữ tôn nghiêm của võ giả.
Mọi người tiếp tục đi tới.
Trên đường đi đám người gặp nhiều cái xác của võ giả lưu lạc và tán tu.
Nguyên nhân chết khác nhau, nhưng cùng một lý do là bị nhân loại giết, xem ra cấm chế bên ngoài di tích thượng cổ đã bị trừ hết, không có yêu ma cường đại tập kích. Từng sự sống võ giả trôi đi theo lỗ máu lạnh băng trong hang đá này.
Lý Mục Vân rất có kiên nhẫn đốt hết xác chết.
Toàn bộ đệ tử ký danh đều cố ý giữ thực lực tránh cho uổng phí huyền khí để ứng đối tình huống nguy hiểm đột ngột, hành động của Lý Mục Vân khiến Đinh Hạo thầm khen.
Không biết đi bao lâu, bỗng nhiên...
Đằng trước vang lên giọng Nhất Kiếm Lăng Trần Liễu Tùy Phong ôn hòa bình tĩnh nói:
- Đến rồi.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, trong lòng rung động khó tả. Có người kêu ra tiếng.
Bọn họ đi đến tận cùng hang tối tăm là một không gian cực rộng lớn, cho người cảm giác đến một thế giới hắc ám khác rộng lớn hơn. Rung động hơn là trước mắt mọi người có một tòa thành to hùng vĩ như quái thú tiền sử núp trong bóng đêm phía cuối đường.
Nương ánh sáng bạc chớp lóe trên người Nhất Kiếm Lăng Trần 41 có thể thấy được tường thành cao hai trăm thước như dãy núi ngăn đằng trước, vách tường xanh biếc chớp lóe lửa ma trơi. Dấu vết kiếm, đao, búa, rìu loang lổ trên mặt tường tạo cảm giác túc sát ập vào mặt. Chính giữa là cửa thành địch lâu rộng lớn san sát nối tiếp nhau trên mật thành như răng cưa quái thú. Bên dưới là cửa thành cao trăm thước, rộng hơn bốn mươi thước.
Huyền khí hàn băng đậm đặc bên trên thành lớn.
Đinh Hạo phân biệt ra ngay đây là lực lượng của thần đồng Mục Thiên Dưỡng.
Đinh Hạo và Mục Thiên Dưỡng từng giằng co, chính mắt thấy gã chiến đấu với thái tử của Yêu Thần Cung, Hư Không công tử. Đinh Hạo rất quen thuộc huyền khí hàn băng gần giống với huyền khí băng sương phong tuyết của hắn.
Đinh Hạo suy đoán hơi thở đậm đặc này chắc đọng lại lúc Mục Thiên Dưỡng thi triển thần thông công phá di tích thượng cổ nơi này.
Bước chân mọi người đi tới, càng đến gần tường thành trong lòng mỗi người càng rung động, kinh ngạc hơn. Tòa cổ thành rộng lớn, khổng lồ vượt xa tưởng tượng, tràn ngập phong cách thô kệch bá khí thời thượng cổ, trải qua năm tháng xa xưa xâm nhập vẫn rất chắc chắn.
Cách tường thành năm trăm thước có một con sông hộ thành đã khô cạn.
Lòng sông thâm trăm thước, rộng ba trăm thước, dùng đại thần thông cắt nguyên khúc trên mặt đất nham thạch, vết cắt bóng loáng.
Lấy thực lực của các đệ tử ký danh không thể vọt qua, chỉ đành nhảy xuống lòng sông rồi leo lên vách mới đến gần tường thành được.
Không hiểu sao lúc anhỷ xuống lòng sông Đinh Hạo thấy rợn tóc gáy, như bị u linh núp ở đâu đó nhìn chằm chằm, người toát khí lạnh.
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu trên vai Đinh Hạo cũng cùng cảm giác, biểu hiện của nó cực kỳ quái dị.
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu vốn lười biếng rên rỉ bỗng nhiên toàn thân căng thẳng, móng vuốt bấu chặt vai Đinh Hạo.
Đinh Hạo không biết có phải là ảo giác, hắn cảm thấy có hơi thở khó tả toát ra từ người mèo con màu trắng tai gập đáng yêu. Đôi mắt như bảo thạch lóe ánh sáng quét lòng sông u ám, dường như đang tìm tòi cái gì.
Nhưng trừ Đinh Hạo, mèo con màu trắng tai gập đáng yêu ra những người khác không phát hiện gì, bao gồm Nhất Kiếm Lăng Trần Liễu Tùy Phong, Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong có thực lực cao nhất cũng biểu tình bình thường.
Trong đầu Đinh Hạo chợt vang thanh âm của Kiếm Tổ, giọng điệu nghiêm túc nói:
- Nơi này hơi tà môn.
Đao Tổ lên tiếng:
- Ừm! Loại bố cục này làm ta thấy... Không quá tốt.
Đinh Hạo ở trong đầu bất mãn nói:
- Này hai vị, nếu phát hiện ra cái gì thì cứ nói, hùa dọa người ta là không đúng.
- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu Đinh Tử sợ?
Kiếm Tổ cười gian nói:
- Không sao, ta chỉ nhìn ra một chút manh mối, vấn đề không lớn, có lẽ là cơ duyên với ngươi.
Đao Tổ sửa giọng trầm trọng, cười nói:
- Ừm! Đa số thời gian tiện tổ không đáng tin nhưng lần này nói đúng tiếng người. Nếu thật sự là cách cục trong truyền thuyết thì có lẽ ngươi rất may đây.
Kiếm Tổ tức giận quát:
- Cha nó, bà điên, lão tử có chỗ nào không đáng tin? Người không đáng tin mới là ngươi!
Đao Tổ cười to bảo:
- Ui chao, giận rồi? Hay là lão nương kể chuyện anh hùng không đáng tin của ngươi ra?
Kiếm Tổ tức điên, không có chút phong phạm tiền bối cao nhân, chửi ầm lên:
- Nói, nói hết đi, không phải ngươi không có chuyện xấu hổ. Đến đây, ai không nói thì kẻ đó là tôn tử!
Trán Đinh Hạo nổi gân xanh thô như cọng đũa, vội cắt đứt liên lạc tránh cho bị hai lão quái ngày nào cũng thời mãn kinh cãi lộn bể đầu.
May là Kiếm Tổ, Đao Tổ cãi nhau một trận khiến Đinh Hạo bình tĩnh tâm tình.