Chương 192: Mèo bài, nam nhân xấu xa vô sỉ

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Lúc này bên dưới vách đá đen đúng là ẩn giấu một thương khố không gian nửa ngưng tụ lúc trước chưa bị phát hiện, chắc là một võ khố nhỏ của thượng cổ tông môn. Theo thời gian trôi qua đã rách nát, không gian bên trong thương khố không gian nửa ngưng tụ hỗn loạn, thần thức không thể thăm dò. Muốn có được thứ cất giữ bên trong chỉ có thể dùng cách nguyên thủy sờ mó trong không gian hỗn loạn, nếu may mắn sẽ mò được một thứ hiếm hoi.

Lối vào thương khố không gian nửa ngưng tụ nằm dưới vách đá, là một đốm sáng đen, đường kính chưa đến ba tấc, vừa lúc cho một cánh tay luồn vào.

Đám tán tu vì gianh giành quyền sở hữu thương khố không gian nửa ngưng tụ đã ra tay quá nặng, mấy chục người chết. Phe nam nhân cầm kích yếu thế, sắp bị gạt ra vừa lúc đám người Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong, Mã Nhất Phi, Đinh Hạo, Lý Lan, Lư Bằng Phi đến. Đừng thấy bề ngoài nam nhân cầm kích thô cuồng nhưng trong thô có tế, nói rõ chuyện thương khố không gian nửa ngưng tụ có lẽ bọn họ có cơ hội chia một chén canh.

- Ô, thương khố không gian nửa ngưng tụ ẩn giấu? Thứ tốt đây.

Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong cười hì hì bước tới dưới vách đá, quan sát một lúc. Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong thò tay vào đốm sáng đen, vẻ mặt dâm đãng, lầm bầm cái gì đó, sờ mó lung tung.

Đám tán tu nhìn Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong không khách sáo bá chiếm thương khố không gian nửa ngưng tụ, trong lòng rất không cam tâm nhưng không biết làm sao.

- Cha nó, bên trong không có gì.

Ba, bốn phút sau Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong biến sắc mặt, rút tay ra, chửi ầm lên. Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong không may mắn, sờ nửa ngày không mò được cái gì, tức giận giậm chân.

Đám tán tu thở pahò một hơi.

Bọn họ sợ vị này cuỗm đi bảo bối bên trong, giờ thì tốt rồi, vẫn còn cơ hội.

- Được rồi, cất binh khí đi, đánh lộn ầm ĩ còn ra thể thống gì? Này, nói ngươi đấy, nhìn cái gì? Cất vũ khí đi. Ta đếm một hai ba mọi người xếp hàng, lần lượt đi lên sờ.

Bộ dạng Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong cố chấp không nói lý, vỗ trán nghĩ ra một cách, buộc tất cả xếp hàng.

Đám tán tu sợ Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong nên đành cười khổ xếp hàng.

Nhưng đây cũng là cách tốt, hơn là dao trắng đâm vào rút ra dao đỏ.

Mới đầu có người muốn chen ngang, trật tự rối loạn. Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong ra tay nhấc mấy tên không giữ quy tắc lên ném xuống hàng chót, thế là đám tán tu ngoan ngoãn hơn. Rất nhanh một hàng dài trăm người đã xong.

Xếp đằng trước nhất là lão nhân mập, xếp thứ hai là văn sĩ trung niên, nam nhân cầm kích vạm vỡ xếp thứ bảy.

Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong vừa lòng gật đầu, nói:

- Ừm! Không sai, ngoan ngoãn xếp hàng mới là hài tử ngoan. Con người ta ghét nhất là chen lấn và không giữ trật tự.

Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong vẫy tay với đám người Đinh Hạo xếp giữa hàng, cười nói:

- Qua đây, chúng ta sờ trước, ha ha ha ha ha ha!

Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong nói xong rất là vô sỉ lại thò tay vào đốm sáng đen.

Đám người lão nhân mập sa sầm nét mặt.

Quá vô sỉ, táng tận lương tâm!

Chẳng phải bảo không cho chen ngang sao? Chẳng phải đã nói ghét nhất không giữ trật tự sao? Tại sao người Vấn Kiếm tông có thể lấn hàng mò trước? Bản thân ngươi còn sờ hai lần?

Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong mặc kệ bọn họ, miệng lầm bầm 'bảo bối bảo bối mau vào tay ta' vừa sờ soạng trong đoàn sáng. Khoảng ba, bốn phút sau biểu tình của Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong cực kỳ khó xem.

Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong giơ chân mắng:

- Tổ cha nó thật là phản khoa học, thực lực của lão tử cao như vậy tại sao không sờ được cái gì?

Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong tức giận nhìn đám người lão nhân tóc vàng mập mạp, văn sĩ trung niên, nam nhân vạm vỡ cầm kích.

Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong hỏi:

- Nói thật đi, có phải là các ngươi đã lấy hết thứ ở bên trong không?

- Không có không có, chúng ta còn chưa kịp sờ.

- Đúng đúng, thật tình không có!

- Không tin thì ngươi đến soát người đi.

Lão nhân tóc vàng mập mạp, văn sĩ trung niên, nam nhân vạm vỡ cầm kích mặt nhăn nhó vội giải thích với bệnh thần kinh Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong. Đúng vậy, văn sĩ trung niên, nam nhân vạm vỡ cầm kích, lão nhân tóc vàng mập mạp đã xem Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong Vấn Kiếm tông không có chút phong độ cao nhất là bệnh thần kinh.

- Bà nội nó, chắc chắn là vì sáng hôm nay xuất phát lão tử không rửa tay!

Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong hùngh ổ, hậm hức dừng tay kêu Đinh Hạo lại sờ.

Đinh Hạo hơi tò mò.

Một thương khố không gian nửa ngưng tụ, bên trong không có vật gì tốt nếu không thì chín môn phái lần đầu tiên sưu tầm đã không bỏ qua nó, nhưng thử vận may cũng tốt.

Đinh Hạo vươn tay thò vào đốm sáng đen.

Loại cảm giác này như thò tay vào hồ nước lạnh.

Bởi vì thương khố không gian nửa ngưng tụ qua năm tháng xâm thực đã biến hỗn loạn, không thể thấy tình hình cụ thể bên trong, chỉ có thể sờ lung tung xem vận may. Đinh Hạo mò nửa ngày không bắt được vật gì, trống rỗng.

Đinh Hạo lắc đầu cười khổ, rút tay ra.

Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong trợn to mắt nói:

- Không phải đâu? Lại không sờ được? Thật vô dụng! Không lẽ hôm nay tiểu tử nhà ngươi cũng không rửa tay?

Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong rất bất mãn với biểu hiện của Đinh Hạo.

Chính lúc này...

- Meo meo meo!

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu luôn ngồi trên vai Đinh Hạo đột nhiên hưng phấn nhảy lên bấu vào vách đá, luồn vuốt lông xù vào đốm sáng đen, cũng sờ mó.

Đinh Hạo ngẩn ra.

Những người khác không ngờ có chuyện này.

Lòng đám tán tu nhỏ máu.

Khốn kiếp quá, người Vấn Kiếm tông lấn hàng, tại sao mèo của Vấn Kiếm tông cũng chen vào giữa? Vô sỉ ơi là vô sỉ!

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu bỗng hưng phấn kêu lên:

- Meo meo!

Vuốt mèo rút khỏi đoàn sáng, có một thứ màu đen bị lấy ra.

Mọi người trợn tròn mắt.

- Ô, bên trong thật sự có đồ, bị súc sinh này sờ được. Ha ha ha ha ha ha! Đinh Hạo, tổ cha nó ngươi còn không bằng một con mèo.

Miệng Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong vẫn đáng đánh như cũ, không chút do dự bắt đầu gây thù.

Ngươi muốn gì đây? Chẳng phải ngươi cũng không sờ được gì sao?

Ngươi cũng không bằng con mèo!

Đinh Hạo xoa trán, cầm thứ đen từ vuốt mèo con màu trắng tai gập đáng yêu.

Đinh Hạo nhìn kỹ đó là một tấm thẻ hình trứng, to cỡ bàn tay, mép rìa bị mài trơn nhãn, chín gihữa hơi thô ráp như thủy ma thạch. Một mặt là đồ án ba ngồi sao, mặt kia là một thập tự.

Thẻ hình bầu dục này không tinh xảo, khá nặng, trừ điều đó ra không có gì lạ.

Đinh Hạo nhìn hồi lâu không biết thẻ này dùng làm gì.

Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong nhận lấy quan sát hết nửa ngày cũng không biết là gì, cuối cùng ném trả cho Đinh Hạo.

- Chúc mừng ngươi, quà kỷ niệm. Ta đoán thứ này chắc là tấm thẻ phân rõ thân phận của các đệ tử tông phái cổ, chất liệu bình thường, không có giá trị gì lớn, có thể tưởng nhớ cổ nhân. Hưm, chính là như vậy.

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu rất bất mãn kêu một tiếng:

- Meo!

Vốn Đinh Hạo không ôm hy vọng gì, nghe Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong nói vậy thì cười hì hì, xoa mèo con màu trắng tai gập đáng yêu.

Đinh Hạo cười nói:

- Không sao, ngươi mau lớn lên, chờ ngươi lớn hơn một chút ta sẽ làm thẻ mèo độc nhất vô nhị cho ngươi, hì hì.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]