Nữ nhân tóc bạc ngẩn người:
- Thật sự quỳ xuống? Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha! Thật sự quỳ! Tên to con kia, thì ra ngươi sợ chết? Ha ha ha ha ha ha! Đúng là mỉa mai. Cứ tưởng ngươi là nam nhân xương cứng, hóa ra sợ chết, muốn quỳ xin tha. Mọi người nhìn đi, đây là đồ hèn, làm võ giả mà lại quỳ xuống!
Đám đệ tử Thanh Bình học viện cười phá lên, không ai thấy Quách Nộ quỳ dưới đất mắt chảy dòng lệ. Quách Nộ siết chặt nắm đấm.
Nữ nhân tóc bạc cười đủ mới đi tới trước mặt Quách Nộ, lắc đầu, nở nụ cười độc ác rực rỡ:
- Thật tiếc là nếu ngươi cứng rắn chống thì có lẽ ta sẽ tha cho, tại sao ngươi lại là đồ yếu hèn sợ chết? Loại người như ngươi có sống cũng dư thừa, không bằng chết đi!
Nữ nhân tóc bạc dứt lời múa kiếm quang tàn nhẫn đâm thủng ngực Quách Nộ.
- Chúng ta đi.
Nữ nhân tóc bạc rút trường kiếm ra, mang theo đệ tử ký danh Thanh Bình học viện xoay người nghênh ngang đi.
Trong tuyết, một luồng sáng đỏ chợt lóe, Đinh Hạo xuất hiện.
- Cha nó, suýt bị hút khô.
Đinh Hạo thở hổn hển. Vì truyền tống mọi người trong di tích thượng cổ ra ngoài, Đinh Hạo mạo hiểm thúc giục Quỷ U Minh ảo trận gần như tiêu hao hết lực lượng rốt cuộc miễn cưỡng thành công. Khi di tích thượng cổ hoàn toàn sụp đổ, Đinh Hạo kịp truyền tống mình đi.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đất rung rinh từ xa lan đến gần, đất tuyết sụp xuống lộ ra nham thạch nâu đen, bụi mù khí lãng bắn lên cao. Trong phạm vi trăm dặm đều cảm nhận chấn động đáng sợ. Di tích thượng cổ tông môn hoàn toàn sụp xuống. Hai uẩn thần địa mạch một âm một dương đã bị hủy, còn có Quỷ U Minh ảo trận, cổ điện, chiến trường chư thanh, tế đàn âm dương, mọi thứ liên quan đến bí mật di tích thượng cổ Tây Nham sơn mạch đều bị che giấu, vĩnh viễn không còn ai phát hiện, không ai biết Đinh Hạo có được thứ gì tại đây. Đây là kết cuộc tốt nhất.
Đinh Hạo khoanh chân ngồi trên đất tuyết, điều chỉnh giây lát, hồi phục thực lực mới nhắm một hướng đi đến sườn núi mấy ngày trước mọi người tụ tập.
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu ngủ say sưa, cuộn tròn trong ngực Đinh Hạo.
Vì truyền tống tùy cơ, trên đường đi Đinh Hạo không thấy ai khác, không biết đám người Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong đã bị đưa đi đâu.
Bỗng nhiên...
- Ủa? Đây là...
Đinh Hạo nhìn đằng trước thấy một bãi máu chói mắt. Đinh Hạo giật mình, lắc người tới gần, nhìn kỹ, kêu ra tiếng. Một thân thể vạm vỡ máu thịt nhầy nhụa nằm trong tuyết, thanh trường đao to cắm một bên. Đó là đao to của Quách Nộ, bằng hữu Đinh Hạo mới quen.
Cảm giác không amy dâng lên trong đầu Đinh Hạo, hắn nâng thân thể còn có chút hơi ấm, cẩn thận nhìn kỹ. Đinh Hạo xác định thân thể máu thịt bầy nhầy vô cùng thê thảm này chính là Quách Nộ.
- A? Còn có mạch đập?
Đinh Hạo phát hiện thân thể trong ngực còn dấu hiệu sự sống, hắn mừng như điên. Đinh Hạo liên tục rót huyền khí vào muốn cứu mạng Quách Nộ. Rất nhanh, cố gắng của Đinh Hạo có hiệu quả.
Quách Nộ hôn mê thở ra một hơi:
- Phù...
Đinh Hạo mừng rỡ tiếp tục rót huyền khí vào, vừa lấy một giọt chất lỏng màu trắng trong hang động bí ẩn dưới Địa Huyệt Thâm Uyên sau bãi rác Vấn Kiếm tông ra khỏi trữ vật giới chỉ nhỏ vào miệng Quách Nộ.
- Ta... Còn... Sống? Ta... Ngươi... Đinh huynh đệ... Là ngươi?
Hơi thở Quách Nộ mỏng manh miễn cưỡng mở mắt ra, trông thấy Đinh Hạo.
Đinh Hạo nói:
- Quachs đại ca khoan nói chuyện, yên tâm đi, ta sẽ cứ ngươi, nhất định sẽ cứu sống ngươi!
Quách Nộ là bằng hữu thứ nhất Đinh Hạo quen ngoài Vấn Kiếm tông. Từ khi Đinh Hạo xuyên qua đến nay hắn rất trân trọng mỗi một bằng hữu trong thế giới lạnh lùng này, huống chi nam nhân thô kệch, ngay thẳng Quách Nộ rất hợp tính với hắn. Ai ngờ bằng hữu mới quen ba, bốn ngày đã gặp chuyện bi thảm như vậy.
- Đinh... Đinh huynh đệ... Ngươi... Đừng lãng phí huyền khí... Ta... Ta không được.
Quách Nộ ọc ra ngụm máu xen lẫn mảnh vụn nội tạng. Lòng Đinh Hạo lạnh lẽo, vết thương quá nghiêm trọng, sợ là Quách Nộ không qua khỏi.
Quách Nộ mỉm cười, thều thào nói:
- Có thể... Nhìn thấy ngươi... Trước khi chết... Là... Ông trời thương tình... Ta không yên lòng người Thung Lũng thôn... Ta... Ta là võ giả thủ hộ duy nhất ở đó... Ta chết rồi... Bọn họ không qua khỏi... Qua khỏi mùa đông này... Ta... Ta cầu ngươi...
Mắt Đinh Hạo ẩm ướt, lớn tiếng nói:
- Quách đại ca yên tâm, sau này Đinh Hạo ta chính là võ giả thủ hộ Thung Lũng thôn! Mùa đông này Thung Lũng thôn tuyệt đối sẽ không có ai chết! Được rồi, đừnng ói nhiều nữa. Ngươi nhất định sẽ không chết, ốc gắng lên!
Đinh Hạo lại lấy ra một ít chất lỏng màu trắng nhỏ vào miệng Quách Nộ nhưng gã mím chặt môi, quay đầu từ chối.
- Ta... Ta biết thân thể... Mình hết... Hết thuốc chữa... Đừng lãng phí... Lãng phí thiên tài địa bảo... Ha... Ha ha... Thung lũng thôn có võ giả thủ hộ mới như ngươi... Ta yên tâm rồi... Quách Nộ ta... Chỉ là nam nhân thô lỗ lùm cỏ... Võ sĩ tầng dưới chót... Không ngờ có thể kết... Kết bạn với thiên... Thiên chi kiêu tử như Đinh huynh đệ... Kiếp sau... Ta làm huynh đệ với Đinh huynh đệ!
Lòng Đinh Hạo bi thương, lệ tuôn trào. Quách Nộ là tán tu cả đời không có hy vọng bước lên đỉnh võ đạo, nhưng gã làm võ giả vào phút cuối sự sống vẫn bảo vệ thôn xóm nhân tộc, tấm lòng đó khiến Đinh Hạo cảm động. Võ giả bảo vệ chủng tộc của mình, trong khoảnh khắc này câu nói đó không phải nói suông. Nhiều đệ tử thiên tài danh môn đại phái lãng quên khẩu hiệu minh ước thái cổ. Trong võ giả tầng chót nhất vẫn khổ sở giữ vững nguyên tắc.
- Không cần kiếp sau, đời này Quách đại ca chính là huynh đệ tốt của ta!
Đinh Hạo vuốt mặt đất, ba cột băng rực rỡ bóng loáng nâng Quách Nộ ngồi trước mặt, Đinh Hạo thì quỳ hai gối nói:
- Hôm nay Đinh Hạo ta và Quách đại ca lạy kết nghĩa kim lan.
Nói xong Đinh Hạo lạy ba lần địa lễ, làm xong mới nghiêm mặt nói:
- Quách đại ca hãy nói cho ta biết là ai ra độc thủ? Dù có phải đuổi tới chân trời góc biển thì Đinh Hạo cũng tìm ra bằng được, từng kiếm tiêu diệt!