- Vậy vất vả Chu đội trưởng, không biết Chu đội trưởng có thời gian không? Lát nữa ta làm chủ mời Chu đội trưởng và các vị huynh đệ nể mặt, mọi người cùng nhau chè chén vài cốc, như thế nào?
Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp mừng rỡ, nói:
- Vậy thì tốt quá, sao dám để Vương huynh đệ tốn kém?
Nói thật là nếu không liên quan đến Đinh Hạo, Tây Môn Thiên Tuyết thì một trăm Vương Tiểu Thất đứng trước mặt Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp gã cũng không để ý, nhưng bây giờ...
Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp hận không thể xem thiếu niên mũi ưng trước mắt là ca ca ruột, kết thân với thiên tài tông môn như Đinh Hạo, Tây Môn Thiên Tuyết thì sau này khó thể tính toán đến ích lợi. Sau này Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp có thể hãnh diện trong mười đội trưởng đội chấp pháp.
- Các ngươi nghe kỹ đây, bản đội trưởng tự mình điều tra, Thiên Thượng Nhân Gian trong sạch. Đám người Tôn Lượng lũng đoạn thị trường, giải vào ngục Vấn Hình Đường nhốt sáu ngày.
Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp quát với đám người đứng xem rồi tự mình gỡ xiềng xích trên người Vương Tiểu Thất, ra lệnh thuộc hạ áp giải đám du côn Tôn Lượng vào ngục. Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp và mấy tâm phúc cùng Vương Tiểu Thất đi tửu lâu lớn nhất khu thương mại.
- Chậc chậc chậc, không ngờ Thiên Thượng Nhân Gian có chỗ dựa không nhỏ.
- Đúng vậy. Lòng người ấm lạnh, thế giới này chủ yếu thực lực là mạnh, Chu đội trưởng đó biến sắc mặt nhanh thật.
Thiên tài như Đinh Hạo, Tây Môn Thiên Tuyết có lực ảnh hưởng khá lớn, là đại nhân vật trong khu thương mại cấp thấp như chúng ta. Hưm, nhưng khu thương mại trung giai khu bậc ba nước càng sâu, có một số việc không phải bọn họ có thể ảnh hưởng.
- Đó là chuyện sau này, trước mắt nhìn xem sau này còn ai dám gây rắc rối với Thiên Thượng Nhân Gian?
- Khu thương mại cấp thấp chúng ta lại có thế lực mới sinh ra, nhưng con người Đinh Hạo sẽ không vênh váo kiêu căng như Tôn Lượng, là tin tức tốt cho dân buôn bán chúng ta.
Đinh Hạo không ở lại Thiên Thượng Nhân Gian quá lâu.
Đinh Hạo trấn an đám người Lệnh Hồ Doanh Doanh bị sợ hãi, giới thiệu Tây Môn Thiên Tuyết cho mọi người, tuyên bố Thiên Thượng Nhân Gian được quyền buôn bán Dẫn Khí Đan. Đinh Hạo tuyên bố xong tin tức rung động liền rời khỏi khu thương mại.
Tai họa ngập đầu bởi vì cơ duyên xảo hợp ngược lại biến thành buổi tuyên truyền cho 1`khu thương mại, đám người Lệnh Hồ Doanh Doanh mừng như điên.
Đặc biệt là Lệnh Hồ Doanh Doanh, nàng thuộc một trong các nhân viên bán hàng giỏi nhất Chú Đỉnh Hào, sau này vì một số việc riêng cần gấp một món tiền. Vương Tiểu Thất biết được, bỏ ra số tiền lớn kéo Lệnh Hồ Doanh Doanh đến Thiên Thượng Nhân Gian. Ban đầu Lệnh Hồ Doanh Doanh phập phồng lo sợ, giờ biết lão bản thật sự thì thầm mừng quá may mắn.
Trong thế giới lạnh băng mạnh ăn thịt yếu này chỉ có chủ nhân cường đại thì những người đi theo yếu ớt cần dựa dẫm như bọn họ mới được che chở tốt hơn.
Trong một buổi tối mọi người trong khu thương mại đều biết chủ nhân thật sự của Thiên Thượng Nhân Gian là hai đại nhân vật Tây Môn Thiên Tuyết, Đinh Hạo.
Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp càng tuyên bố rùm beng là Vương Tiểu Thất Thiên Thượng Nhân Gian chính là bằng hữu của gã, ai dám đến cửa hàng gây sự nghĩa là kiếm chuyện với gã, đừng trách gã không nể mặt.
Cùng lúc đó, Thiên Thượng Nhân Gian có được quyền bán Dẫn Khí Đan bản hoàn mỹ khiến người thèm thuồng.
Tin tức này lặng lẽ khuếch tán chấn động khu thương mại.
Điều này nói lên năng lực của Thiên Thượng Nhân Gian không đơn giản, ít nhất có mấy vị trưởng lão nội môn, trưởng lão có quyền lực trong Linh Thảo Đường ủng hộ mới được đãi ngộ lớn như vậy.
Tin tức truyền ra, những thế lực rục rịch muốn đối phó Thiên Thượng Nhân Gian lập tức chìm xuống, tìm đủ cách kéo gần quan hệ với cửa hàng mới, lôi kéo Đinh Hạo, Tây Môn Thiên Tuyết ngôi sao mới tiềm lực vô hạn.
Khi Đinh Hạo trở về từ khu thương mại đã là nửa mặt trời lặn xuống núi bạc phía xa.
Trên bầu trời gió lạnh rít gào, tuyết rơi.
Đinh Hạo từ biệt Tây Môn Thiên Tuyết ở nửa đường, cùng hai cô bé Ny Tử, Hoan Hoan, lão nhân xấu xa Thiên Xu lão sư đi đến xóm nghèo khu chứa rác sau núi.
Hàng rào nhà tranh nhỏ Đinh Hạo từng sinh sống được phụ khuynh khu bần dân sửa chữa liên tục mấy ngày giờ trở thành kiến trúc sạch sẽ, gọn gàng, hùng vĩ nhất xóm.
Bởi vì các phụ mẫu biết nơi này là cơ hội duy nhất đến con cái của mình đi ra xóm nghèo, trở thành một võ giả có địa vị cao thượng. Xóm nghèo nhờ có một thiên tài như Đinh Hạo, nếu không thì con cái của bọn họ vĩnh viễn như chính họ, là nô lệ đáng thương, không có ngày trở mình.
Cho nên bọn họ mới nhiệt tình như vậy, tìm hết cách cung cấp các điều kiện tiện lợi cho bọn nhỏ.
Trong gió tuyết ráng chiều, mười mấy gian nhà gỗ rộng rãi đứng trong tuyết, sân mở rộng gấp mấy chục lần, hùng vĩ mà trang nghiêm.
Đây chính là Vô địch Huyền Vũ học viện.
Lão nhân xấu xa Thiên Xu lão sư tuy là gian thương, cho người cảm giác không đáng tin nhưng bro nhiều công sức vào Vô địch Huyền Vũ học viện, làm việc đàng hoàng. Khi Đinh Hạo đến trong sân có rất nhiều đứa trẻ kiên trì rèn luyện cơ thể, có một số người lớn đứng bên cạnh cùng đám nhóc rèn luyện.
Tuy vì tuổi tác nên bọn họ không có cơ hội vào Vấn Kiếm tông nhưng luyện công rèn thân thể khỏe mạnh.
Đinh Hạo đến khiến mọi người hoan hô.
Trong xóm nghèo này uy vọng của Đinh Hạo lớn không thể tả, từ người lớn đến con nít đều xem hắn là chúa cứu thế.
Triệu Tinh Thành từng có mâu thuẫn, xung đột với Đinh Hạo lần trước thông qua trắc nghiệm tông môn, trở thành đệ tử ký danh của Vấn Kiếm tông. Có lẽ bị Đinh Hạo tác động, Triệu Tinh Thành cũng trở thành giáo viên của Vô địch Huyền Vũ học viện. Mỗi ngày Triệu Tinh Thành bỏ ra thời gian nhất định chỉ điểm bọn nhỏ tu luyện. Côn đồ ngày xưa trong xóm nghèo giờ cũng trở thành thiếu niên người người tôn kính.
Triệu Tinh Thành mỉm cười chào hỏi:
- Đinh sư huynh!
Đinh Hạo cười chào lại:
- Vất vả.
Triệu Tinh Thành xua tay nói:
- Có gì đâu, ta nên làm những điều này. Ta cũng hy vọng bọn trẻ khu bần dân chúng ta cố gắng thay đổi vận mệnh, trở thành võ giả thật sự. So với điều Đinh sư huynh làm thì điều ta làm rất nhỏ bé. Bây giờ ta hưởng thụ bạn rộn như thế này, mỗi lần nghĩ đến chuyện khốn nạn lúc trước đã làm thì ta không còn mặt mũi nào.
Triệu Tinh Thành nói thật sự.