Tiếng thông reo réo rắt, trong phạm vi trăm dặm kết giới Duyên Sinh tông che chở ấm áp như xuân, trong tầm mắt một mảnh xanh biếc.
Nham thạch to màu trắng, tùng bách cổ xưa, một đôi trai tài gái sắc như thần tiên quyến lữ ngồi dưới thương tùng, vẻ mặt thản nhiên.
Nam nhân mặt như quan ngọc, mày kiếm xéo vào thái dương, khẽ thở dài:
- Rốt cuộc đến. Duyên tới duyên mất duyên như thủy. Một nửa thủy là non sông nước biếc, một nửa kia là Tu La huyết ngục.
- Nhân quả tuần hoàn, Ma Vực mở ra, ngày này rốt cuộc đến.
Nữ nhân vóc dáng yêu kiều, da trắng như ngọc tỏa sáng, mặt mày thanh tú đoan trang thánh khiết, đẹp gần như không chân thực.
- Hy vọng Duyên Sinh tông ta sẽ tránh thoát kiếp này.
- Người hóa kiếp ở tây bắc.
- Tây bắc chẳng phải là hướng Vấn Kiếm tông sao?
* * *
Cùng lúc đó, các cường giả bá chủ chín tông môn Tuyết Châu đều có cảm ứng, phản ứng khác nhau.
Trong thánh địa lớn nhất yêu tộc Tuyết Châu, Yêu Thần cung, một bóng người cao to vạm vỡ, uy mãnh không gì sánh được, tóc đỏ như lửa bao phủ trong màu đỏ mông lung. Ánh sáng, không gian đều bị màu đỏ vặn vẹo, đôi mắt đỏ rực chớp lóe như thần kiếm, kèm theo thanh âm ồm ồm tựa tiếng sấm.
- Truyền Yêu Thần lệnh của ngô, thỉnh Thanh Giao Yêu Vương của Phong Lôi cung, Cửu Vĩ Yêu Vương của Tà Tâm Cốc, Thanh Dực Yêu Vương của Huyết Lâm... Tổng cộng hai mươi bốn vị yêu vương đến Yêu Thần cung của ta bàn việc lớn!
* * *
Đinh Hạo cảm thấy hoa mắt sau đó không thấy phượng hoàng lưu manh đâu.
- Ui da, meo, mau đến dìu ta.
Mèo ác quỷ Tà Nguyệt bị đạp lún xuống khối băng cứng, mắt trợn trắng giãy dụa bò ra.
- Meo, eo bị đạp gãy rồi. Sau này gặp lại con gà mái lưu mạnh này ta sẽ nướng nàng lên ăn sạch. Meo meo, eo meo, mau xoa cho meo!
Đinh Hạo thu về lực lượng trên đao kiếm và thân thể, xách mèo ác quỷ Tà Nguyệt đặt trên vai mình.
Mèo ác quỷ Tà Nguyệt là quái thai, nếu đổi lại sinh vật khác bị phượng hoàng lưu manh cho một vuốt đã nát như tương. Mèo ác quỷ Tà Nguyệt không bị gì hết, như cao su đất dẻo có ký ức nặn thành hình, sau khi nó bị đạp biến hình nhấc chân lên lại trở về hình dạng cũ.
Mèo ác quỷ Tà Nguyệt khó hiểu hỏi:
- Tại sao con gà mái rực rỡ đó bỗng nhiên rời đi?
- À thì bị ta hù bỏ chạy, thấy bổn đại gia sắp nổi nóng nên vội chạy đi.
Đinh Hạo thuận miệng nói:
- Làm sao giống như ngươi giả bộ nửa ngày, nhìn thì đầy bá khí, ta còn tưởng ngươi có thể đảo ngược thế cục, kết quả bị người ta đạp bẹp.
Thật ra Đinh Hạo cũng không biết tại sao phượng hoàng lưu manh bỗng rời đi.
- Meo, không có nghĩa khí! Ta làm vậy là vì yểm hộ ngươi!
Mèo ác quỷ Tà Nguyệt tức giận nói:
- Hơn nữa bản meo không muốn so đo với gà mái lông rực rỡ đó chứ đánh thật thì ta một vuốt đập chết nàng!
- Thôi đi.
Đinh Hạo lắc đầu, nói:
- Mau rời khỏi đây đi, lỡ phượng hoàng lưu manh trở về thì làm sao?
- Dám trở về meo sẽ giẫm chết nàng.
- Là người ta giẫm chết ngươi đi?
Một người một mèo cãi nhau nhanh chóng từ phía cuối vết nứt đi tới trước.
* * *
Không biết Đinh Hạo, mèo ác quỷ Tà Nguyệt đi bao lâu.
Trên đường đi Đinh Hạo, mèo ác quỷ Tà Nguyệt gặp một số xác đại yêu bị đóng băng, sau này còn gặp xác cường giả nhân tộc đã chết, đều bị đóng băng, sớm chết từ lâu.
Sau khi trải qua chuyện phượng hoàng lưu manh, Đinh Hạo, mèo ác quỷ Tà Nguyệt rất cẩn thận, may mắn không đụng phải vật sống nữa.
Không biết trong băng tầng thời đại xa xưa đã xảy ra chuyện gì, có nhiều cường giả nhân tộc, yêu tộc chết, đều rất cường đại. Trên đường đi Đinh Hạo, mèo ác quỷ Tà Nguyệt nhặt được nhiều thứ rất quý giá.
Trừ xác đại yêu yêu tộc ra còn có vũ khí, trữ vật giới chỉ cường giả nhân loại để lại, tính sơ khoảng ba, bốn mươi cái.
Tiếc rằng chủ nhân trữ vật giới chỉ lúc sống có tu vi cường đại cỡ nào? Cường giả bày ra phong ấn trữ vật giới chỉ, thực lực hiện giờ của Đinh Hạo không thể giải mở. Đinh Hạo, mèo ác quỷ Tà Nguyệt đành nhìn trữ vật giới chỉ thở dài thở ngắn, trước tiên cứ nhặt lấy chờ sau này thực lực tăng tiến trên Tiên Thiên Võ Tông cảnh rồi mở phong ấn sở hữu thứ chứa bên trong.
Thời gian trôi nhanh.
Chớp mắt đã qua năm, sáu ngày từ khi Đinh Hạo rơi vào khe nứt băng tầng sâu không thấy đáy.
Từ ban đầu hưng phấn đến bây giờ chết lặng, Đinh Hạo, mèo ác quỷ Tà Nguyệt thấy chán phong cảnh đầy băng tuyết. Mỗi ngày ăn thịt đại yêu, trừ tuyết bạc ra không thấy sắc màu gì khác, chỗ này như tù ngục.
Đinh Hạo dần không sốt ruột đi ra ngoài, bỏ nhiều thời gian hoàn thành kế hoạch tu luyện định ra mỗi ngày.
Trong thịt đại yêu ẩn chứa nhiều tinh hoa năng lượng có thể cung cấp huyền khí vô cùng vô tận, có íchl ợi khó đánh giá cho Đinh Hạo tu luyện.
Bảy ngày ngắn ngủi thực lực của Đinh Hạo lại tăng lên.
Sương hội huyệt, huyệt khiếu thứ sáu trong thủ thiếu dương đệ nhị kinh đã cô đọng, huyệt khiếu thứ mười lăm thiên đột huyệt trong nhâm mạch lục kỳ kinh cũng bị luyện hóa hoàn toàn.
Đinh Hạo tiến vào song mạch lục khiếu Võ Sĩ cảnh.
Mèo ác quỷ Tà Nguyệt ăn nehièu thứ siêu bổ thân thể có chút tay đổi, mập hơn trước một vòng, càng thêm đáng yêu không chịu nổi. Lưng mèo ác quỷ Tà Nguyệt mọc sáu cục u cỡ ngón cái, không biết nó sẽ có biến đổi gì?
* * *
Ngày hôm nay.
Kết thúc một ngày tu luyện, Đinh Hạo, mèo ác quỷ Tà Nguyệt dọc theo khe nứt đi tới trước.
Mèo ác quỷ Tà Nguyệt đứng trên đầu Đinh Hạo nhìn ra xa, vui sướng nói:
- Meo, hình như đằng trước là tận cùng khe nứt?
Đinh Hạo lên tinh thần:
- Vậy sao?
Rốt cuộc đã đến cuối khe nứt băng tầng?
Tốt quá, nhiều ngày sinh hoạt trong băng cốc một mảnh tuyết trắng, đưa mắt nhìn khắp nơi là màu trắng, trừ băng chính là tuyết, rốt cuộc có thể thấy thứ khác rồi sao?
Một người một mèo bước nhanh đi đến tận cùng.
Trước mắt quả nhiên là tận cùng khe nứt, thay thế là tầng băng trập tùng như vách đá kéo dài ên trời, mắt không nhìn tới cuối, thành chín mươi góc với mặt đất, băng lởm chởm.