Khóe môi Tôn Cửu Thiên cong lên nụ cười khinh thường nói:
- Không ngờ ngươi có gan đứng trên này.
Tôn Cửu Thiên hơi mập nhưng không quá béo, mày rậm mắt to, trông cũng anh tuần nhưng ánh mắt nhìn Đinh Hạo thì tràn ngập khinh thường, khiêu khích.
Lòng Đinh Hạo tĩnh như nước không dao động.
Ngược lại các nữ đệ tử ký danh mê trai dưới lôi đài đá xanh kiềm không được hét chói tai chỉ trích, cho rằng Tôn Cửu Thiên quá mức cuồng vọng!
Lão lục Trần Khải Đông sờ cằm, kinh ngạc nói:
- A! Mấy hôm nay tứ ca rất được các nữ đệ tử hoan nghênh không ngờ gặp Đinh Hạo liền bị xem là kẻ địch.
- Hừ! Một tên mặt trắng sao là đối thủ của tứ ca được?
- Nữ nhân, các người là động vật ánh mắt hạn hẹp.
Mấy người khác trong Thất Nghĩa Minh dở khóc dở cười lắc đầu.
Lương Phi Tuyết lắc đầu, biểu tình nghiêm túc nói:
- Lão tử phải cẩn thận, tak o nhìn thấu Đinh Hạo sâu cạn.
Lý Mục Vân gật đầu, nói:
- Người ta xem Đinh Hạo là ngựa ô may mắn gặp đối thủ thực lực yếu hơn hắn, thật ra đây đều là thành kiến. Người này được gọi là đệ nhất kiếm Thanh Sam Đông Viện, một đường qua vòng chưa từng dùng kiếm thuật sở trường nhất, e rằng hắn còn giấu giếm gì.
Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết có địa vị cao trong Thất Nghĩa Minh, thực lực mạnh nhất, hai người nói vậy mấy người khác không đùa giỡn nữa, nghiêm túc xem cuộc chiến.
Trên lôi đài đá xanh.
Các trọng tài kiểm tra trang bị của Đinh Hạo, Tôn Cửu Thiên.
Tôn Cửu Thiên vẫn không quên trào phúng khiêu khích Đinh Hạo:
- Hay là ngươi tự mình nhảy xuống đi, miễn cho bị ta một kiếm hất xuống quá chật vật, sẽ mất hình tượng trong lòng các cô nương.
Đinh Hạo vẫn hờ hững không dao động.
Tôn Cửu Thiên khiêu khích tiếp tục bảo:
- Như thế nào? Tiện dân thân phận khu rác rưởi nhà ngươi có thể vào mười ba cường đã là rất may mắn, không lẽ mơ tưởng viễn vông đoạt giải nhất năm viện đại tái sao?
Đinh Hạo vẫn bình tĩnh nhìn Tôn Cửu Thiên dường như không nghe thấy lời khiêu khích.
Tôn Cửu Thiên kênh kiệu nhìn xuống Đinh Hạo, không ngừng huyên thuyên:
- Xem ra ngươi ôm lòng may mắn. Ta khuyên ngươi buông bỏ đi, ngươi xếp hạng một trăm trên tổng bảng xếp hạng trắc nghiệm còn ta là thứ sáu mươi bốn, ngươi căn bản không phải đối thủ của ta. Ta sẽ khiến ngươi thua thật khó xem, biết điều thì tự nhảy xuống lôi đài nhận thua đi.
Lúc này trọng tài kiểm tra hành trang của Đinh Hạo, Tôn Cửu Thiên, không phát hiện có ám khí gì chậm rãi lùi ra, ý bảo bắt đầu đấu. Không khí trên lôi đài đá xanh bỗng căng thẳng.
Tôn Cửu Thiên cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Đinh Hạo, cho ngươi cơ hội cuối cùng, tự mình nhảy xuống lôi đài, nếu không thì ngươi sẽ thua thê thảm!
Tôn Cửu Thiên chậm rãi rút trường kiếm treo bên hông ra.
Một vệt sáng lạnh như thủy ngân rơi xuống đất.
Tư thế vênh váo của Tôn Cửu Thiên kích thích cá nữ đệ tử ký danh mê Đinh Hạo, nhóm người tôn sùng ủng hộ hắn. Đặc biệt là mấy đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện Trương Phàm, Vương Tiểu Thất chửi ầm lên. Bốn phía ồn ào chộn rộn.
Đinh Hạo giơ tay lên làm động tác đè xuống.
Hình ảnh quái dị xuất hiện.
Tiếng ồn ào ngừng bặt theo bàn tay Đinh Hạo.
Những nữ đệ tử ký danh hét chói tai, các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện ngừng la ó, yên lặng nhìn Đinh Hạo đứng trên lôi đài đá xanh tẩm trong ánh nắng.
Hình ảnh này khiến đám người Lý Lan, Lý Mục Vân biến sắc mặt.
Đám người Lý Lan, Lý Mục Vân hiểu hình ảnh này có ý nghĩa gì. Đây là uy vọng đạt đến trình độ nhất định mới làm được, đổi lại người khác bắt chước Đinh Hạo sẽ đổi lại mắng chửi, trào phúng không nể mặt.
Trên lôi đài.
Đinh Hạo trở tay rút kiếm rỉ sét từ sau lưng ra giơ trước ngực, làm động tác 'một nén nhang hướng lên trời', ánh mắt trong suốt nhìn Tôn Cửu Thiên.
Lão tứ Thất Nghĩa Minh Tôn Cửu Thiên thấy da đầu tê dại.
Loại cảm giác này như bị một yêu thú nhìn chăm chú, cơ bắp toàn thân Tôn Cửu Thiên căng cứng.
Đinh Hạo chậm rãi nói:
- Một kiếm.
Tôn Cửu Thiên khó hiểu hỏi:
- Cái gì?
Đinh Hạo gằn từng chữ:
- Nếu ngươi đỡ được một kiếm của ta thì xem như ngươi thắng.
Tôn Cửu Thiên ngẩn ra, giận dữ bật cười nói:
- Cuồng vọng! Đây chính là ngươi tự mình tìm cái chết, cũng đừng trách ta xuống tay quá nặng!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng chuông vang lên.
Tỷ võ chính thức bắt đầu.
Vù vù vù vù vù!
Đinh Hạo đạp Kinh Hồng Bộ, áo xanh bay phất phớt xé gió như mũi tên rời cung phá mở không khí cản trở, tóc đen bay sau gáy, vạt áo bay lên lao nhanh tới chỗ Tôn Cửu Thiên.
- Ha ha ha ha ha ha! Kinh Hồng Bộ bình thường cũng dám khoe trước mặt ta?
Ánh mắt Tôn Cửu Thiên lộ khinh miệt cười to.
Tôn Cửu Thiên không thèm tránh né.
Trường kiếm tinh cương giống như thất luyện chĩa xéo xuống đất, mũi kiếm phản xạ ánh nắng chói mắt. Tôn Cửu Thiên mặc cho gió mạnh ập vào mặt thổi bay tóc dài, tay áo của gã.
Tôn Cửu Thiên đợi Đinh Hạo cách gã chưa tới một thước mới hành động.
Mắt Tôn Cửu Thiên bắn ra hai tia sáng.
Một vệt sáng lạnh chói mắt vọt ra từ tay Tôn Cửu Thiên, trường kiếm tinh cương rung động vù vù như rồng ngâm nga, huyễn hóa ra từng luồng võng kiếm trước mặt gã. Sáng như điện, nửa ảo nửa thật, bí ẩn khó bắt.
Cùng lúc đó, khí thế mạnh mẽ khiếp người đỏ sẫm bùng phát từ thân hình đầy đặn của Tôn Cửu Thiên.
Trong không khí tăng phần nóng cháy.
Du Long kiếm thức!
Huyền khí thuộc tính hỏa!
Xung quanh lôi đài đá xanh xôn xao.
Thất Nghĩa Minh quả nhiên ai nấy là thiếu niên cao thủ siêu tuyệt.
Tôn Cửu Thiên chỉ xếp thứ bốn trong Thất Nghĩa Minh nhưng khoảnh khảnh này gã biểu hiện ra cảnh giới là sơ giai tam khiếu Võ Đồ cảnh, còn nắm giữ kiếm kỹ trung phẩm thượng nhân giai Du Long kiếm thức, cô đọng ra huyền khí thuộc tính hỏa thuộc về mình. Thực lực như vậy đã dấn sâu vào đường huyền công võ đạo.
Đám người đứng xem kiềm không được kinh kêu.
Du Long kiếm thức phối hợp với nhiệt độ cao của huyền khí thuộc tính hỏa, uy lực không thua gì một kiếm kinh diễm của lão nhị Thất Nghĩa Minh Lương Phi Tuyết lúc trước đánh bay đệ nhất nhân Tử Sam Nam Viện Cuồng Nhân Lữ Cuồng.
Đinh Hạo có thể chống đỡ được sao?
Chớp mắt biến đổi nhanh khó tả cho mọi người đáp án.
Khi mọi người cho rằng một kiếm của Tôn Cửu Thiên không thể đỡ thì Đinh Hạo lao nhanh tới không thèm dừng lại, vẫn một tay nắm kiếm rỉ sét tùy thời gãy nghênh đón đối thủ. Đinh Hạo chém một kiếm nhìn như hờ hững không nhanh không chậm.
Một kiếm này, không có chương pháp gì!
Trông như người thường không thông kiếm thuật tùy ý vung.