Từ Tam Thạch đau khổ nói:
- Đệ tử hiểu rồi, Vương lão sư, ngài muốn hi sinh một đổi một.
Vương Ngôn mỉm cười nói:
- Nếu chuyện xảy ra bất ngờ thì ta không nghĩ sẽ chỉ một đổi một đâu, ngươi là Chiến Hồn Sư hệ Phòng Ngự cực mạnh, bọn họ không thể nào trong thời gian ngắn mà dễ dàng hạ ngươi được. Cho nên nếu trận tiếp theo chúng ta may mắn rút thăm được đoàn chiến thì hi vọng của cả đội đặt cả vào ngươi. Ta biết yêu cầu này đối với ngươi khá cao, không chỉ vừa bắt đầu phải dùng Huyền Minh Trí Hoán đổi vị trí với đội trưởng của đối phương mà sau đó chắc chắn còn bị cả đội quần công một trận nữa, tuy vậy, ta còn có một yêu cầu cao hơn, ta muốn ngươi chặn những thành viên còn lại không cho bọn họ sang ứng cứu.
- Ngươi và đội trưởng đội kia đổi vị trí với nhau là chuyện đơn giản nhưng cái khó là làm sao chặn được viện quân của hắn, chuyện này cần làm thế nào thì phải dựa vào bản lĩnh của ngươi rồi.
Từ Tam Thạch trợn mắt nhìn Vương Ngôn:
- Vương lão sư, ngài có đùa không vậy. Nhiệm vụ này làm sao làm được?
Bối Bối vỗ vỗ vai hắn nói:
- Thôi đi, đừng có làm bộ nữa. Cái bản tính sợ chết của ngươi ta còn lạ gì? Ta biết chắc chắn ngươi còn rất nhiều cách bảo mệnh. Thôi vầy đi, nếu ngươi có thể thành công, và chúng ta chiến thắng trận này, ta sẽ thay ngươi xin Nam Nam thưởng cho ngươi được chưa?
- Thật sao?
Hai mắt Từ Tam Thạch bừng sáng. Nhưng Giang Nam Nam ở phía sau nghe thấy lại biến sắc lạnh lùng nói:
- Đây là chuyện của hai ngươi không liên quan đến ta đừng lôi ta vào. Ta không phải hàng hóa cho các ngươi đem ra giao dịch.
Nàng nói xong liền đứng dậy bỏ đi.
Sự giận dữ của Giang Nam Nam làm Bối Bối hoảng hồn, hắn chỉ thuận miệng nói đùa một câu không ngờ Giang Nam Nam lại phản ứng mạnh đến thế nhất thời xấu hổ gượng cười.
Vương Ngôn quay sang nháy mắt với Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu vội vàng đứng dậy đuổi theo. Dù sao cả đoàn chỉ có hai người là con gái.
Từ Tam Thạch gượng cười nói:
- Thấy chưa, nàng cứ đối xử với ta như thế, ài, ta thật khổ quá. Bối Bối, ngươi lại hại chết ta rồi.
Vương Ngôn trầm giọng nói:
- Từ Tam Thạch, rốt cuộc ngươi cảm thấy có làm được không?
Từ Tam Thạch ngẩng cao đầu trầm giọng nói:
- Không thành vấn đề. Vương lão sư cứ giao cho đệ tử.
Ngay lúc này, Hoắc Vũ Hạo lại thấy ánh mắt Từ Tam Thạch lóe ra sự kiêu ngạo giống hệt như lúc hắn đón lấy Thiên Kích Mâu vậy. Dáng vẻ vô lại của Từ Tam Thạch rốt cuộc là đang che giấu những gì nữa đây?
Vương Ngôn gật đầu nói:
- Trong trận kế tiếp, nếu là đoàn chiến thì Từ Tam Thạch đóng vai trò rất quan trọng, kế tiếp ta sẽ sắp xếp cách thức chiến đấu cho những phương thức chiến đấu còn lại. Thực lực tổng thể của chúng ta hơi thấp nhưng cái chúng ta có là yếu tố bất ngờ. Các con phải chuẩn bị tinh thần chiến đấu toàn lực. Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông...
Trong khi mấy người học viện Sử Lai Khắc sôi nổi thảo luận chiến thuật, thì bên phía học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư đều đã về đến tửu điếm và cùng tập trung vào phòng hợp của bọn họ. Tuy nhiên cái bọn họ thảo luận không phải chiến thuật cho các trận kế tiếp, mà là học viện Sử Lai Khắc.
- Hôm nay các ngươi nhìn ra được những gì cứ nói hết đi.
Mã lão trầm giọng hỏi.
Các thành viên của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư đều im lặng. Lát sau có một thành viên của đội chính thức không kềm được mà lên tiếng:
- Mã lão, tên thiếu niên thần bí của học viện Sử Lai Khắc thật sự là Hồn Đế sao? Làm sao hắn có thể có đến sáu cái Hồn Hoàn mười vạn năm? Ài, không lẽ đây là thành quả nghiên cứu mới nhất của học viện Sử Lai Khắc sao?
Mã lão giận dữ quát:
- Đồ ngu, ngươi có từng thấy có hồn sư nào chịu đựng nổi các Hồn Hoàn đều là mười vạn năm không? Ngươi coi tên nhóc đó năm nay bao nhiêu tuổi hả? Ta đã quan sát cẩn thận rồi, tuy dáng người hắn khá cao nhưng gương mặt non choẹt ngây ngô kia ta đoán chỉ trên dưới mười ba tuổi. Mười ba tuổi đạt cấp bậc Hồn Đế? Trừ khi nó bắt đầu tu luyện từ trong lòng mẹ nếu không thì quên đi. Chắc chắn lần này học viện Sử Lai Khắc đã giở trò gì rồi.
Gã kia có chút không phục nói:
- Vậy chứ sao hôm nay hắn vừa ra tay thì cô bé Hồn Tông hệ Khống Chế liền mất hết sức chiến đấu? Một Hồn Vương không thể nào làm được chuyện này, cho dù là Hồn Đế cũng không thể.
- Có lẽ là do thuộc tính.
Đội trưởng Mã Như Long rốt cuộc cũng mở miệng. Hắn trầm giọng nói tiếp:
- Mã lão nói rất đúng, thiếu niên kia không thể là Hồn Đế, nên chỉ còn một cách giải thích là do ảnh hưởng của thuộc tính. Theo suy đoán của ta, tên nhóc đó cùng lắm là cấp bậc Hồn Tông. Với tuổi của hắn đạt đến cấp bậc ấy đã là kinh khủng rồi. Mà sở dĩ thực lực của hắn lại mạnh đến vậy thì cũng chỉ có một khả năng, là Vũ Hồn Song Sinh.
Tiếu Hồng Trần đội trưởng đội dự bị ngồi đối diện với Mã Như Long nghe hắn nói thế liền ngẩng đầu, hắn thấy Mã Như Long hơi gật đầu thì toát ra vẻ khâm phục. Với tính tình kiêu ngạo thường thấy, hắn có thể biểu hiện ra đến mức này đã tương đối hiếm thấy rồi.
Mã Như Long thấy Tiếu Hồn Trần nhìn mình chầm chầm khẽ mỉm cười.
- Ta tin tên thiếu niên ấy mặc dù mạnh nhưng thực lực không thể nào so được với Tiếu Hồng Trần. Nhưng có lẽ vì có Vũ Hồn Song Sinh nên mới có thể tạm so với nhau được. Cái hắn còn thiếu chính là tuổi tác. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tiếu Hồng Trần cau mày nói:
- Đội trưởng, ý ngươi là nếu hắn tương đương tuổi của ta thì ta không phải là đối thủ của hắn sao?
Mã Như Long thản nhiên nói:
- Cái này là tự ngươi nói.
Tiếu Hồng Trần càng lộ vẻ bất mãn nói:
- Khó nói trước lắm, chưa đấu với nhau thì chưa biết ai thắng ai thua. Cho dù hắn có Vũ Hồn Song Sinh cũng không thể so được với một người kiêm tu Hồn Sư và Hồn Đạo Sư như ta. Nếu đồng thời tu luyện như ta chắc gì hắn đạt được cấp bậc như ta chứ.
Mã Như Long phẩy phẩy tay nói:
- Chúng ta không thảo luận vấn đề này nữa, nghe ta phân tích tiếp.
- Theo suy đoán của ta, cậu bé kia tối đa chỉ đến bậc Hồn Tông thôi. Mà Vũ Hồn Song Sinh của hắn có lẽ là một cái thuộc tính tinh thần, một cái thuộc tính băng. Hơn nữa trong vũ hồn thuộc tính tinh thần có một cái kỹ năng công kích tinh thần. Hôm nay Trầm Sách của học viện Thiên Linh ngay khi chuẩn bị tấn công đã bị công kích vào tinh thần nên mới lệch mục tiêu dẫn đến mọi kế hoạch đều vị phá hủy. Lúc sau khi hắn đối phó với An Lãnh Dạ, ta nghĩ đấy mới là vũ hồn chính của hắn. Hắn làm cách gì khắc chế được Băng Sương Hùng thì ta không biết nhưng nhất định vũ hồn của hắn rất mạnh. Thuộc tính băng của vũ hồn đó chắc chắn hơn xa An Lãnh Dạ mới có thể dễ dàng áp chế nàng được. Hơn nữa khi đó tuy mọi chuyện có vẻ nguy hiểm những rõ ràng đòn tấn công của An Lãnh Dạ đã suy yếu, mà một phần uy lực cuối cùng của Băng Sương Long Quyển đâu có trúng hắn, tất cả đều đã bị Bối Bối đỡ hết rồi.
- Trước tình huống này ta lại suy nghĩ đến một chuyện. Nếu cậu bé kia có tu vi bậc Hồn Đế thì tại sao Từ Tam Thạch lại hoán đổi vị tri với hắn? Ngay lúc Thiên Kích Mâu của Trầm Sách tấn công vào hắn ta đã cảm thấy có gì đó không đúng, vì hai đứa nhỏ đứng bên cạnh hắn rõ ràng lộ vẻ hoảng sợ, một trong hai đứa còn định bước ra đỡ cho hắn. Cái thứ hai, khi hắn và Từ Tam Thạch đổi chổ, ta thấy rõ ràng sáu Hồn Hoàn trên người hai đứa bé còn lại đều biến mất. Điều này chứng tỏ cho việc gì? Đấy rõ ràng sáu Hồn Hoàn đó đều la giả, có lẽ cậu bé kia có một kỹ năng tạo ra ảo giác, hắn nhờ vào đó mới làm ra vẻ thần bí được.
Sau khi nghe xong lời phân tích của Mã Như Long, những học viên còn lại cho dù là đội chính thức hay dự bị đều có cảm giác mở rộng tầm mắt. Còn Mã lão ở bên cạnh thì gật đầu không thôi.
Mã Như Long có thể trở thành đội trưởng đội chính thức tuyệt đối dựa vào chính thực lực của bản thân, và quan trong nhất chính là đầu óc thông minh của hắn. Nếu như không có sự xuất hiện của anh em Tiếu Hồng Trần có lẽ Mã Như Long đã là đệ tử ưu tú nhất của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư trong gần trăm năm nay.
Mã Như Long tự tin nói tiếp:
- Tổng hợp các suy đoán trên ta tin chắc lần này học viện Sử Lai Khắc đã gặp chuyện ngoài ý muốn. Đội dự thi của bọn họ chắc chắn là một đội dự bị thật sự. Mà hôm đầu tiên, rõ ràng bên phía bọn họ còn mấy người nữa nhưng mấy hôm sau lại không thấy đâu, có lẽ bọn họ không phải vì muốn ẩn giấu thực lực mà căn bản không thể ra thi đấu. Ta dám chắc cuộc thi lần này, cơ hội của chúng ta đã đến.
- Đúng như thế thì tốt quá.
Cô nàng ngồi bên cạnh Mã Như Long vừa nói vừa dí dí nắm đấm của mình. Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư của bọn họ bị học viện Sử Lai Khắc áp chế đã gần ba ngàn năm. Từ ngày đầu tiên bọn họ tham gia cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái đến nay chưa từng thắng được học viện Sử Lai Khắc.
Mã Như Long khẽ than:
- Thật ra ta rất muốn đối thủ của mình là đội ngũ mạnh nhất của học viện Sử Lai Khắc, nhưng ta biết khi đó cơ hội chiến thắng của chúng ta không là bao nhiêu. Có điều ta vẫn muốn được đấu với một đội ngũ mạnh mẽ.
Tiếu Hồng Trần thản nhiên nói:
- Cái gì mà không có cơ hội? Những năm gần đây học viện của chúng ta phấn đấu không ngừng. Học viện Sử Lai Khắc kia còn tiếp tục khinh thường Hồn Đạo Khí thì nhất định sẽ còn ngày chịu tổn thất lớn. Cho dù lần này chúng ta không thể thắng được đội hình chính thức của bọn họ thì cuộc thi lần tới ta chắc chắn sẽ làm được.