Trương Nhạc Huyên tiếp tục nói:
- Nếu có hơn một tiên tử chọn cùng một nam tử, người đó chỉ có quyền chọn một người đi cùng, hai người còn lại có thể khiêu chiến, dựa trên nguyên tắc công bằng mọi mặt.
- Còn vài quy tắc rườm rà khó hiểu ra không nói, nên mọi người cứ vào ải thì sẽ hiểu được thôi. Ta và Bối Bối sẽ ở điều hành ải cướp dâu, dựa theo số thứ tự các tiên tử mà bắt đầu đi. Cô Phàm, ngươi là người đầu tiên, nếu mà đồng ý thì nắm tay nàng dắt đi.
Cô Phàm vẫn đang đứng trên liên hoa của Hoa Dao, mỉm cười nói:
- Khi Liên Hoa Tiên Tử đến trước mặt ta, ta còn lựa chọn gì nữa đây, duyên phận của ta đã định, nàng là người yêu duy nhất. Phi thường cảm tạ nàng đã cho ta một cơ hội để hiểu nhau, ta sẽ cố gắng quý trọng.
Cô Phàm bình thản nói chuyện, Hoa Dao mỉm cười vui tươi, liên hoa dưới chân Cô Phàm đưa hắn tới cạnh nàng, nắm tay dìu nàng đi.
Bối Bối cười nói:
- Một tràng pháo tay chúc cho đôi tình nhân bách niên giai lão, ải thứ năm cặp thứ nhất đã hoàn hảo bày ra lựa chọn, nếu có ai muốn cướp người, hiện tại có thể khiêu chiến
Chẳng có cô nào khác tranh Cô Phàm, nên cơ hội cướp dâu chuyển qua các nam tử.
Dù Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam mới là cặp thứ nhất, cặp thứ hai là Hàn Nhược Nhược và Vương Ngôn, nhưng đúng nghĩa vượt hết ải thì là Cô Phàm và Hoa Dao.
May mắn đại hội năm nay có nhiều cặp tình duyên đã định trước, nên cũng xem như thành công.
Hải Thần hồ yên tĩnh, chừng lát sau, Bối Bối và Trương Nhạc Huyên cùng kêu lên nói:
- Chúc mừng Cô Phàm, Hoa Dao hoàn thành ải trăm năm hảo hợp. Duyên Hải Thần mong ước duyên phận hai người là bạn suốt đời, lễ thành.
Một tràng pháo tay cho hai người dạo quanh một vòng hồ Hải Thần, hoa sen lững thững, cánh hoa hồng phấn nhẹ bay bay. Hia người dần đi xa mất, tình duyên đã bắt đầu.
- Vũ Hạo, tới phiên ngươi.
Bối Bối ánh mắt chuyển hướng Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo giật mình, cô gái tóc lam bên cạnh mình là số 2, vậy sau Hoa Dao đúng là tới mình.
Trương Nhạc Huyên nói:
- Hoắc Vũ Hạo cùng lúc được ba vị tiên tử ưu ái, vậy thì mỗi người sẽ được nói một câu để diễn đạt ý muốn của mình, từ trái qua phải nói đi
Từ trái qua phải là Lăng Lạc Thần, Ninh Thiên, cuối cùng đến cô gái số 2.
Lăng Lạc Thần thản nhiên nói:
- Thích thì nhích, không thích thì thôi, nhưng nếu không chọn ta, ta khiêu chiến, ít ra mấy năm nay ngươi chẳng tiến bộ bao nhiêu.
Con gái thổ lộ là thế đấy. Nàng còn hung dữ hơn cả Ngũ Trà, không thích thì thôi? đã thôi mà còn khiêu chiến?
Đến phiên Ninh Thiên, nàng chỉ cười:
- Ta và Thất Bảo Lưu Ly nguyện lòng đi bên cạnh, trở thành nữ nhân của ngươi.
Cuối cùng, đến phiên nữ sinh số 2. Hiện tại nàng là người duy nhất chưa lật khăn ra, mấy vị tiên tử kia cũng không ai biết gì, từ lúc tập trung nàng đã trùm khăn, đến bây giờ vẫn thế, có Trương Nhạc Huyên và Bối Bối chủ trì đại cục, chẳng ai ho he ý kiến gì.
Cô gái số 2 bất chợt giải phóng võ hồn, 1 vàng 2 tím 3 đen xuất hiện cùng với một đôi cánh to xinh đẹp sau lưng.
Sắc lam kim sáng lạn chiếu rọi cả hồ nước, đôi cánh xanh ngọc phân làm cánh trước và cánh sau bung ra che lấy thân hình của nàng, trên cánh còn có những đốm kim quang khuếch tán ra ngoài.
Bờ hồ, Từ Tam Thạch há mồm.
Trên mặt hồ, Hòa Thái Đầu đứng trên Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh suýt nhào đầu xuống nước.
Hoắc Vũ Hạo.... cứng ngắc.
Ánh mắt dại khờ nhìn nữ sinh số 2.
Đôi cánh đó không chỉ mấy huynh đệ Đường Môn, mà cả Ninh Thiên, Vu Phong, Đái Hoa Bân cũng đều biết!
Quang Minh Nữ Thần Điệp!
Đôi cánh đi cùng Hoắc Vũ Hạo giành lấy vinh quanh của năm nhất. Nhưng không phải nó của Vương Đông sao?
Nữ sinh số 2 chẳng nói một lời, nhưng hành động thể hiện đã nói hết cho Hoắc Vũ Hạo.
Võ hồn giống Vương Đông như đúc, có thể là ai khác ngoài tỷ tỷ Vương Thu Nhi của hắn. Dùng hành động để báo thân phận cho hắn, nàng không muốn hắn chọn sai, nhưng sao trước sau không mở miệng?
- Hoắc Vũ Hạo, ngươi có thể tiến hành lựa chọn.
Trương Nhạc Huyên nói.
Hoắc Vũ Hạo không chút do dự nói:
- Ta chọn nữ sinh số 2.
Nói xong câu đó, hắn quay sang Lăng Lạc Thần Và Ninh Thiên, tỏ vẻ áy náy:
- Nhị vị ưu ái là vinh hạnh cho Vũ Hạo, nhưng trong lòng ta sớm đã có hình ảnh không thể xóa bôi, xin lỗi.
Lăng Lạc Thần tái mặt, nhưng không nhiều, thản nhiên nói:
- Ta nói rồi, ta khiêu chiến.
Hoắc Vũ Hạo chỉ còn cách gượng cười.
Ninh Thiên thì khó coi, nàng chẳng thể ngờ mỹ mạo tuyệt sắc lại thua nữ sinh số 2 từ đầu tới giờ chưa hề lộ mặt. Chắc chắn trước đó Hoắc Vũ Hạo cũng không biết dung mạo nàng ta, nhưng khi phóng ra võ hồn giống Vương Đông, hắn liền lựa chọn không do dự.
Xưa nay nàng là nữ tử thiên tài của Thất Bảo Lưu Ly tông, là hy vọng của tông, chọn Hoắc Vũ Hạo cũng vì tương lai tông môn, cùng với danh hiệu thất quái Sử Lai Khắc. Tên kia vốn là thiên tài thiếu niên nhưng mồ côi không gia thế, được thiên kim tiểu thư như nàng chọn phải vinh hạnh vui mừng nhận lấy, cớ sao đã biết sự cường hãn ưu đãi của Thất Bảo Lưu Ly Tháp mà vẫn không chịu? Đả kích tinh thần khiến Ninh Thiên trở nên khó khăn.
- Ngươi không chọn ta?
Cử chỉ tao nhã, nhưng lời nói khá u oán.
Hoắc Vũ Hạo lại áy náy nói:
- Thật có lỗi.
Ninh Thiên rưng rưng nước mắt, run rẩy:
- Ta cũng khiêu chiến.
Nàng đã phẫn nộ cực độ
Đúng lúc này, lại một tiếng nói vang lên:
- Ta muốn khiêu chiến cướp dâu, ta cũng chọn nữ sinh số 2.
Ai? Ai? Kẻ nào to gan? Mọi người nhìn lại, thì ra là Đái Hoa Bân, rốt cục đã quyết thực hiện quỷ kế của mình.
Lần đầu tiên ở Đại hội Duyên Hải Thần, cùng lúc có 3 ngươi khiêu chiến một cặp để cướp người, quả thật là chuyện trăm năm khó gặp.
Bối Bối và Trương Nhạc Huyên nhìn nhau bất đắc dĩ, Trương Nhạc Huyên tỏ ra phong thái đại sư tỷ nội viện.
- Theo quy tắc, mọi người đều được phép khiêu chiến, nhưng phải dựa trên công bằng.
Lăng Lạc Thần nói:
- Ta khiêu chiến Hoắc Vũ Hạo. Tin chắc hắn cũng không so đo ta cao hơn hắn một giai, vì võ hồn của hắn có khả năng áp chế ta, chênh lệch giai độ trở nên bằng nhau.
Trương Nhạc Huyên nhìn qua Hoắc Vũ Hạo, nói:
- Ngươi đồng ý?
Hoắc Vũ Hạo gật đầu:
- Đồng ý.
Hắn đang rất háo hức nhìn mặt nàng, phải nhanh gọn giải quyết mọi ngăn trở.
Hắn không muốn thương tổn Lăng Lạc Thần và Ninh Thiên, nhưng làm trai phải quyết đoán, cự tuyệt để chung thủy, ôm nhiều gái đẹp chỉ càng làm khổ nhiều người.
Sau khi xác định được thân phận của nàng ta, Lăng Lạc Thần và Ninh Thiên nhất quyết phải cự tuyệt.
Nhưng cự tuyệt cũng phiền toái
Trương Nhạc Huyên quay sang Ninh Thiên, nói:
- Ninh Thiên, ngươi cùng là Hồn Vương như Vũ Hạo, nhưng ngươi chỉ là hồn sư phụ trợ, vậy ngươi muốn khiêu chiến ai?
Ninh Thiên hít sâu để bình tĩnh lại, nàng nói
- Ta khiêu chiến cả hai người bọn họ, vì ta là hồn sư hệ phụ trợ nên muốn mời bạn bè đến hợp chiến, đánh một trận 2 vs 2. Bạn của là cũng là ngũ hoàn. Do đó ta muốn mời hai người. Ba Hồn Vương chiến 1 Hồn Vương và 1 Hồn Đế, hẳn là công bằng.
Trương Nhạc Huyên gật đầu:
- Vậy ngươi bạn của ngươi là?
Ninh Thiên không do dự nói:
- Vu Phong, Tà Huyễn Nguyệt.
Hoắc Vũ Hạo động dung, thì ra...
Vu Phong cao giọng nói:
- Ta đi tìm Tà Huyễn Nguyệt, hắn có lẽ đang ở ngay bờ hồ.
Nói xong lắc mình bay đi, hướng ra bờ hồ.
Trương Nhạc Huyên hỏi Hoắc Vũ Hạo:
- Vũ Hạo phương thức chiến đấu này ngươi đồng ý không?
Hoắc Vũ Hạo lại gật đầu
- Ta chấp nhận.
Gì thì gì không nhân cũng không được.
Trương Nhạc Huyên cũng quay sang cô gái kia, nàng hỏi:
- Nữ sinh số 2, ngươi đồng ý chứ?
Rốt cuộc nàng cũng lần đầu mở miệng
- Ta không đồng ý.
Thanh âm mượt mà như châu ngọc, thanh thúy dễ nghe, như tiếng hót hoàng anh trong lòng người khác.
Nghe giọng của nàng, bất giác Hoắc Vũ Hạo cảm thấy quen thân vô cùng, chắc chắn đã từng nghe qua giọng nói này nhiều lần.
Ngày đó, vô ý nhìn thấy đôi mắt Vương Thu Nhi, nàng cũng thốt lên "Đưa ta." nhưng giọng nói lúc đó như sơn ca khunh xướng, không giống với giọng nói lúc này.
Không lẽ nhận lầm? Nhưng mà đôi cánh Quang Minh Nữ Thần Điệp, mái tóc lam xinh đẹp, nhất định là nhớ lầm.
- Không đồng ý? Lý do là?
Trương Nhạc Huyên tiếp tục hỏi.
Cô gái kia cự tuyệt khiêu chiến? Không phải muốn bị loại chứ? Không có lý do hợp lý thì không được rồi. Không lẽ nàng buông tay?
Nữ sinh số 2 vẫn cất giọng oanh vàng
- Không cần phiền toái như thế, hai ta liên thủ, năm người bọn họ cùng lên.
Lời nói bá đạo tuyệt luân, kinh động khắp hồ. Kiêu ngạo? hay tự tin?
Bốn Hồn Vương, Lăng Lạc Thần là Hồn Đế, năm người đều là đệ tử nội viện, không phải cắn thuốc tăng lực chứ?
Trong năm người, còn có Ninh Thiên Thất Bảo Lưu Ly Tháp võ hồn hỗ trợ đệ nhất đại lục, mà bốn người khác có võ hồn cũng tuyệt đối không kém. Đái Hoa là Bân Bạch Hổ, Vu Phong là Hồng Long, Tà Huyễn Nguyệt là Bì Tượng hơn nữa Lăng Lạc Thần có nguyên tố Băng. Bất kể người nào cũng là cực phẩm võ hồn, tiềm lực tương lai rất dễ tiến vào trình độ Phong hào đấu la!
2 vs 5, tự tin quá đấy. Trương Nhạc Huyên thấy rõ nàng quá kiêu ngạo, vả lại sau này còn cần phải liên kết học tập ở nội viện, mất lòng nhau sẽ có hai không ít.
Bên phía năm người kia, Lăng Lạc Thần vẫn lanh băng, Vu Phong và Tà Huyễn Nguyệt chưa nghe thấy vì còn ở bờ hồ, Ninh Thiên sắc mặt xanh mét, Đái Hoa Bân hai tròng mắt nổi lửa, song đồng lóe hung quang.
- Nữ sinh số 2, như vậy có vẻ không tốt, phải chú ý tình đoàn kết đồng học.
Trương Nhạc Huyên lời nói thấm thía.
Nữ sinh số 2 trầm tư, chậm rãi nói:
- Đại sư tỷ, hôm nay là ngày quan trọng của ta, ta đã chờ ngày này rất lâu. Ta muốn hỏi học tỷ một câu, khi người và người yêu đứng cạnh nhau, đột nhiên xuất hiện một đám chướng ngại, hai người có đoàn kết với họ được chăng? Hơn nữa bọn ta tự tin thắng chắc.
Càng nói nhiều, Hoắc Vũ Hạo càng nghe giọng nói của nàng quen thuộc. Vả lại nàng nói, "đứng cạnh người yêu"? Nàng thực sự yêu mến ta? Nhưng nàng là tỷ tỷ Vương Đông, có gặp ta khi nào đâu? Căn bản là chưa a! Không ngờ mỹ nữ tuyệt trần lại gặp tình yêu sét đánh với ta?
Nữ sinh số 2 nói một hồi không cho không ít người đồng tình. Nàng quả ngang ngược.
- Muội tử, ta ủng hộ ngươi. Cố lên.
Ngũ Trà đột nhiên hét lớn.
- Đa tạ học tỷ.
Nàng ta đáp lời
Trương Nhạc Huyên không nói gì. Đúng là cả hai đồng tình chọn lựa lẫn nhau, lại gặp phải đông đảo nhân vật cướp dâu. Lăng Lạc Thần và Ninh Thiên còn hợp lý, Đái Hoa Bân rõ ràng cố ý quấy rối, mặt mỹ nhân còn chưa thấy, tên cũng không biết, dựa vào cái gì mà thích người ta?
Trương Nhạc Huyên nhớ rõ cô nàng số 2 kia là do Bối Bối tiến cử tham gia Đại hội Duyên Hải Thần, bảo nàng là người mới, nhưng tín nhiệm tuyệt đối với tên kia khiến nàng không cần hỏi nhiều.
- Giờ phải làm sao?
Trương Nhạc Huyên nhỏ tiếng bàn bạc cùng Bối Bối.
Bối Bối mỉm cười
- Cứ chiều ý bọn họ đi.
- Hai đánh năm?
Bối Bối nói:
- Ngươi quên thân phận của Vũ Hạo sao? Hắn cũng là thành viên Hải Thần các như ngươi. Không lẽ hắn chỉ bằng thân phận môn đệ Mục lão mà chinh phục tâm tư các vị trưởng lão? Cho tỷ biết, thất quái Sử Lai Khắc tu vi hắn là thấp nhất, nhưng chiến lực thì hắn mới chân chính là kẻ mạnh nhất. Một con quỷ....
Trương Nhạc Huyên bàn bạc cùng Bối Bối, Tà Huyễn Nguyệt và Vu Phong đã trở lại.
Trương Nhạc Huyên trầm giọng nói:
- Hoắc Vũ Hạo, hai đánh năm, ngươi có bằng lòng không?
Hoắc Vũ Hạo nhíu mày.
Đột nhiên cô gái nọ bước tới đứng cùng Hoắc Vũ Hạo trên lá Thủy Tiên, bàn tay trắng như tuyết nắm tay hắn.
Cô gái thật dũng cảm! Đại hội còn chưa dứt mà chủ động nắm tay đối phương?
Mọi người bất giác đều nghĩ thế.
Còn Hoắc Vũ Hạo vừa chạm vào tay nàng, lại giật bắn như bị sét đánh, hoảng sợ nhìn nàng.
- Ngươi, ngươi, ngươi....
Run rẩy kêu ba tiếng, hắn cực độ khiếp sợ.
Nháy mắt, hắn cảm thấy trí óc trống rỗng, cảnh vật xung quanh như biến mất, chỉ còn lại mỹ nhân trước mặt.
Bàn tay trắng ngần, một cảm giác quen thuộc, cho dù bị mù cũng biết tại sao nó quen thuộc.
Một luồng hồn lực nhu hòa mà ấm áp, hồn lực bản thân như con ong mật gặp hoa tươi ùa tới, hòa làm một thể, hóa thành sông lớn biển rộng vận chuyển trong cơ thể, lại chảy ngược qua cơ thể nàng, rồi quay lại. Ngay lúc đó, cả hai người đều ẩn hiện kim quang giữa đêm khuya.
Nàng ta thấp giọng quát khẽ:
- Ngươi cái gì mà ngươi? Tứ sư tỷ bảo tam sư huynh là tên khốn của nàng, còn ngươi chính là tên ngốc của ta, đần độn ngốc nghếch, một tên đần chính chủ của ta.
Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn là ngu ngốc, hồn lực đang phát tán trong người chính là Hạo Đông lực a! Độ hòa hợp 100%. Trên thế giới này, có thể cùng hắn tạo thành Hạo Đông lực, chắc chắn chỉ có một người. Bàn tay nắm lại khiến hắn cảm thấy thân quen, cũng chỉ có một người.
Bất chợt trí nhớ từ đâu ùa về.
. . . . . .
- Ngươi là?
- Tránh ra.
- Á.
- Ngươi cũng ở phòng này sao? Quét dọn sạch sẽ trước đi, ta sẽ cho phép ngươi ở tạm với ta. Có mấy quy tắc phải nhớ: không được tùy ý dẫn người khác vào phòng, thứ hai không ở trần trong phòng khiến ta bắt ghét, thứ ba tối ngủ cấm ngáy, thứ tư không được quấy rầy ta, thứ năm vệ sinh phòng phải do ngươi làm, nhưng không được chạm vào giường của ta, nghe rõ chưa?
- Tại sao ta phải nghe lời ngươi chứ?
- Không nghe thì ta đập, không tin cứ thử xem.
- Muốn thử thì thử, ra sân!
- Còn chưa biết ngươi tên gì?
- Muốn hỏi tên người khác, có phải nên báo tên mình trước không?
- Ta là Vương Đông.
- Ta là Hoắc Vũ Hạo.
- Được thôi, cái tên của ngươi sẽ nhanh chóng biến mất khỏi học viện Sử Lai Khắc. Đi thôi tên ngốc.
. . . . . .
Vương Đông nói:
- Ngươi tuy không cảm giác được khí tức trên người ta, nhưng lần đầu tiên ngươi dùng Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng hỗ trợ ta, ta đã cảm giác được khí tức của ngươi rất thân thiết. Khí tức của ta không phát tán ra ngoài vì có một lực lượng chế ước, chỉ có thân thể dán vào nhau ngươi mới có thể cảm nhận khí tức của ta, muốn thử không?
- Dán thân thể? Dán thế nào?
- Ngu ngốc, ôm một cái.
- À ra là như vậy, nói thẳng dễ hiểu hơn, có cần cởi đồ không?
- Không cần!
- Vậy tới đây.
- Cảm giác thế nào?
- Rất tốt, rất thoải mái.
- Ngu ngốc, ta cho ngươi ôm thoải mái thôi sao? Ta hỏi là cảm thụ khí tức võ hồn của ta ấy.
- Á. . . . . . , ta quên, ôm cái nữa.
. . . . . .
- Hoắc Vũ Hạo. Dậy dậy!
- Ớ?
- Sao ngươi gần ta như vậy? Ngươi. . . . . .
- Ai ui, Vương Đông, ngươi làm gì?
- Ngươi còn hỏi ta làm gì? Ngươi đêm qua tại sao ngủ trên giường ta?
- Á.... cái này không thể trách ta được, ngươi xem, ngươi không phải cũng đang ngủ?
. . . . . .
- Ngươi định làm gì?
- Ôm một cái a!
- Ngươi. . . . . . . Hoắc Vũ Hạo, không ngở ngươi là người như thế. Ngươi có tin ta đánh ngươi mềm xương không?
- Nghĩ cái gì đâu không hà. Ngươi không nhớ phải làm sao để xuất hiện võ hồn dung hợp hả? Hồn lực chúng ta đã có thể dung hợp như vậy thúc giục võ hồn dung hợp đơn giản nhất là lặp lại tình huống hôm qua.
- Ngươi không nói rõ ràng đã nói ôm, muốn làm ta khó chịu hả?
- Ai biết được ngươi tư tưởng đen tối, hai thằng còn trai ôm nhau có làm được cái gì? Nhanh đi, thử xong sớm còn trở về tu luyện.
- Vùng này hoang vắng, chúng ta không ngất đi luôn như hôm qua chứ?
- Không đâu, hôm nay khác, sao mà cứ lề mề như con gái, ta tới
. . . . . .
- Hoắc Vũ Hạo, ngươi đứng lên cho ta. Ngày hôm qua ngươi không phải đã nói sẽ không ôm ngủ nữa sao?
- Ta, ta có nói sao?
- Ngươi. . . . . . , ta liều mạng với ngươi.
- Ngươi, ngươi xem. . . . . .
- Cái gì vậy. . . . . .
- Này, đây là Quang Minh Nữ Thần Điệp tạo thành đó?
- Không. Tuyệt đối không phải. Võ hồn của ta mặc dù có màu vàng, nhưng thực chất còn có màu lam, không phải vàng nhạt như thế này. Nhìn qua rất giống Linh Mâu của ngươi!
- Mau leo xuống, chúng ta qua đó nhìn xem.
. . . . . .
Cảnh tượng không ngừng chạy qua trong đầu, hắn không thể nào quên được tên con trai tóc ngắn màu lam lần đầu tiên gặp mặt kiêu ngạo thế nào.
Quên không được Hạo Đông lực lần đầu tiên thử đã thành công.
Quên không được võ hồn dung hợp kĩ Hoàng Kim Lộ.
Quên không được cảnh tượng sánh vai chiến đấu ở Đấu Hồn Đại Tái.
Càng không thể quên được trận chung kết tạo thi triển Quang Nghê Thường.
Hắn dĩ nhiên là nàng. Ta thật là một tên ngu ngốc a! Thật là rất ngu, rất đần độn a!
Hồi tưởng, hắn không bao giờ tắm rửa trong phòng, chưa bao giờ thấy hắn rửa mặt thay đồ.
Hồi tưởng, dung nhan anh tuấn của hắn dường như siêu việt phạm trù nam nhi.
Hồi tưởng, đêm trước chia ly hai người cùng giường cùng chăn.
Hồi tưởng, cái ôm mềm mại vào cơ thể hắn.
Hồi tưởng, từng phút, từng giây.
Hiện tại nghĩ đến, sơ hở dường như rất nhiều, nhiều như vậy. . . . . .
Nhưng mà sao ta ngu ngốc, đến hôm nay, đại hội này, hắn cầm tay ta, mới chân chính hiểu rõ.
Thì ra trên thế giới này căn bản không có Vương Thu Nhi. Có chăn, chính là Vương Đông, hay nói là Vương Đông Nhi.
Thì ra Quang Nghê Thường, căn bản chính là hình dáng sau khi nàng trưởng thành, dung nhan hoàn mỹ, dung nhan tuyệt sắc khắc sâu trong tim ta, căn bản chính là nàng!
Ta thật sự là tên ngu ngốc, ngu hết thuốc chữa. Nhưng nàng vẫn cho tên ngốc một cơ hội.
Tình cảm huynh đệ? Hắn có tình cảm huynh đệ, mà cũng có yêu đương say đắm và liều lĩnh!
Nhìn bộ dáng ngây dại của Hoắc Vũ Hạo, ai có thể đoán ra được chỉ ngắn ngủi thời gian này lại có thể suy nghĩ nhiều như thế, chỉ vì một cái nắm tay khiến hắn hiểu nhiều như vậy.
Bàn tay Vương Đông Nhi dần đổ mồ hôi, nang cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì, kỳ thật nàng rất lo hắn không thể tiếp nhận được mọi chuyện, nếu vậy thì mọi thứ nàng chuẩn bị chỉ uổng phí.
- Hoắc Vũ Hạo. Ngươi ngu ngơ cái mặt làm gì? Đáng thế nào thì ra tay đi.
Đái Hoa Bân hét lớn, khiến hắn tỉnh dậy.
Đôi mắt mờ mịt nhớ lại, bất chợt sáng lên rực rỡ xưa nay chưa từng có.
Nắm chặt bàn tay nõn nà xinh xắn, hắn chẳng thèm để ý Đái Hoa Bân, quay lại nhìn Vương Đông Nhi thật thà nói:
- Ta đúng là ngu ngốc, ngu vô đối. Nếu nàng không cần tên ngốc này, thì trái tim của hắn sẽ bị đau thương, sẽ thống khổ. Nếu nàng chấp nhận tên ngốc này, hắn sẽ dùng sinh mạng của hắn để bảo vệ nàng, suốt đời.
Nước mắt lăn trên má, rơi xuống đánh một tiếng "tóc" lên đôi tay đang nắm chặt. Vương Đông hao tận tâm trí, rốt cuộc đã bày tỏ bí mật lớn nhất của mình, nội tâm lo lắng, ngượng ngùng, căng thẳng, sợ hãi trong một khắc theo giọt nước mắt dồn nén nhiều năm rơi xuống sau lời tỏ tình của tên ngốc kia mà tan biến. Mọi thứ đều tan đi, chỉ còn lại một dư vị ngọt ngào.
Hắn, hắn đã chấp nhận thân phận nữ nhi của ta.
Kỳ thật, cả hai đứa đều chẳng biết dù thằng ngu kia không chân chính phát hiện thì cũng nghi ngờ, dù sao con gái càng lớn càng xinh thân hình càng nở, một sớm một chiều thì không sao nhưng nhiều lần cũng sinh nghi.
Nhất là sau đại tái thi triển Quang Nghê Thường. Hoắc Vũ Hạo nghi ngờ mãnh liệt, nhưng trước sau trải qua đại sự làm cho hắn quên mất phải đi tìm hiểu cái nghi ngờ kia.
Lúc này cầm tay nàng, cảm nhận Hạo Đông lực chảy trong người, đáp án đã có. Tình yêu dành cho Quang Nghê Thường đã hoàn toàn chuyển hóa sang chân thân hiển lộ giới tính, biến tình huynh đệ sâu sắc thành tình yêu sâu đậm.
- Hoắc Vũ Hạo, ngươi còn chưa đánh với chúng ta đó!
Vu Phong la lên, hôm nay nàng không chỉ giật mình một lần. Vốn tham gia đại hội chỉ muốn gõ đầu Hoắc Vũ Hạo. Hắn đoán rất đúng, nàng và Đái Hoa Bân đã thương lượng kỹ càng, cả hai phối hợp đi đến ải cuối phá hắn cho thỏa.
Nhưng khi thấy Ninh Thiên chọn Hoắc Vũ Hạo, nàng giật mình kinh ngạc, không ngờ Ninh Thiên lại quyết định như thế, đả kích thật lớn, thậm chí còn lớn hơn việc bị Hoắc Vũ Hạo đánh bại. Không ai chú ý vào thời điểm đó, gương mặt nàng trắng bệch không còn giọt máu, hoàn toàn tuyệt vọng.
Đến lúc nãy, Hoắc Vũ Hạo uyển chuyển mà kiên định cự tuyệt Ninh Thiên, Vu Phong đột nhiên cảm thấy khí lực trở về, oán niệm với Hoắc Vũ Hạo đột ngột ít đi nhiều, hắn không chọn Ninh Thiên! Thật là quá tốt.
Nhưng cảm giác sung sướng đó không lâu, lúc Vu Phong đi tìm Tà Huyễn Nguyệt, nàng chợt nghĩ
Vì sao? Tại sao Ninh Thiên lại chọn hắn? Hắn có cái gì tốt?