Ngoại trừ trọng pháo đó, Hòa Thái Đầu chẳng khác một con nhím sắt, thật đếm không hết số pháo trên người hắn.
Năm người khác nháy mắt tách ra, pháo đài Hòa Thái Đầu lóe sáng, hào quang vô số kể bắn tới Hàn Nhược Nhược.
Vương Ngôn há mồm, tên Thái Đầu này chơi hủy diệt kinh quá!
Hàn Nhược Nhược cảm nhận rõ ràng nguy hiểm trí mạng liền lập tức né tránh, Hoàng Kim Thừng đập xuống đất, thân thể nàng theo đó bật lên.
Hào quang bay tứ tung như sao băng rơi xuống sân đấu, khiến cho học viện rung động không ngớt.
Ngay lúc đó, Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu lại thổi lên, vòng sáng suy giảm tốc độ tấn công vào Sở Khuynh Thiên.
Sở Khuynh Thiên đang bị Thái Đầu sợ đến ngây ngốc. Lần đầu tiên trong đời một đệ tử nội viện Sử Lai Khắc như hắn cũng lần đầu tiên biết sợ hồn đạo sư cao cấp.
Cùng lúc đó, Giang Nam Nam nhảy tới.
Giang Nam Nam là hồn sư mẫn công, đôi chân thon thả mạnh mẽ phát lực, người đã phóng đi hơn 10m, như viên đạn bắn tới Sở Khuynh Thiên .
Sở Khuynh Thiên cũng là hồn sư mẫn công, lại là đệ nhất tốc nội viện, phản ứng cực nhanh, càng không dám khinh thường Giang Nam Nam của thất quái Sử Lai Khắc. Thân hình lóe lên đã thoát khỏi vòng vây, tốc độ vẫn là sở trường lợi hại nhất của hắn.
Nhưng ngay sau đó, một tia kim quang lóe ra, rồi bạch quang bắn tới, trí não trống rỗng ngay lập tức, mọi thứ chung quanh đều quay cuồng lắc lư, thân hình vừa nhảy lên của hắn lập tức hạ cánh bằng mặt.
Hoắc Vũ Hạo phát động hồn kỹ thứ tư Tinh Thần Hỗn Loạn.
Giang Nam Nam ngay lập tức nắm bắt cơ hội, Hàn Nhược Nhược bị Hòa Thái Đầu bức phải tránh đi, cách một khoảng khá xa với Sở Khuynh Thiên.
Hàn Nhược Nhược đã biết phe ta gặp đại nạn, nhưng không cách nào ngăn cản, Giang Nam Nam chỉ tức khắc đã tới cạnh Sở Khuynh Thiên.
Chân phải xoắn lấy bụng Sở Khuynh Thiên, lắc người lòn ra sau lưng hắn, tay phải nắm vai, vòng eo tinh tế của nàng uốn cong, quật hắn xuống mặt đất.
Hai người tu vi hơn kém nhau không xa, Sở Khuynh Thiên lại bị Hoắc Vũ Hạo quấy nhiễu, Giang Nam Nam tung chân phải đá thêm một cước, rồi dùng Yêu Cung ném hắn lên cao.
Hòa Thái Đầu lia khẩu pháo qua hướng bên này, nhất thời Sở Khuynh Thiên đang bay bay vừa tỉnh táo khỏi hỗn loạn của Vũ Hạo cũng hồn bay phách lạc.
May chỉ là luận bàn, Hòa Thái Đầu chỉ lia khẩu pháo khủng bố qua, lóe lên hù dọa rồi biến mất.
Hàn Nhược Nhược bị bức lui, ngay sau đó kim hoàn lóe lên phóng ra, Hoàng Kim Thừng với tốc độ kinh hoàng kéo tới Giang Nam Nam và Sở Khuynh Thiên.
Cứu viện đồng bạn, trọng trách của hồn sư khống chế.
Nhưng chủ khống Vũ Hạo bên kia cũng không đơn giản.
Ngay lúc đó, hắn vòng tay ôm lấy Vương Đông Nhi.
Một con mắt dựng đứng huyễn lệ hiện ra trên đấu trường.
Ánh sáng mãnh liệt khiến Hàn Nhược Nhược phải chú ý nhìn qua, trực giác báo động, nàng lập tức dừng lại, một luồng sáng hoàng kim xẹt ngang trước mặt, chỉ khoảnh khắc nếu nàng không quyết đoán ắt phải trúng đòn.
Hào quang ba màu lóe lên rồi biết mất, để lại một vệt sáng hoàng kim rực rỡ.
Dù vậy, Hoàng Kim lộ vẫn đánh trúng Hoàng Kim Thừng của nàng!
Hoàng Kim Thừng bất chợt uể oải mềm nhũn, mất đi linh hoạt, không thể giải cứu Sở Khuynh Thiên đã bị Vương Ngôn phán thất bại.
Hàn Nhược Nhược ngừng lại, nhìn trận hình 5 người trước mặt, không hề ngăn cản Giang Nam Nam đang búng người qua đây.
Nàng khẽ nói:
- Khó trách học viện lại trao vinh dự cho các ngươi, lúc còn trẻ thế này ta cũng không bằng, nhưng dù sao các ngươi còn trẻ,...
Nàng nói chuyện bình thản chẳng chút kiêu ngạo, áp lực cực lớn xuất hiện.
Hàn Nhược Nhược giơ cao hai tay, ngân mang đại phóng, Hoàng Kim Thừng xoay tròn xung quanh thân thể.
Hoắc Vũ Hạo giật mình phát hiện, Tinh Thần Tham Trắc không tác dụng, không cách nào chui vào cái vòng màu vàng của Hoàng Kim Thừng.
Họng pháo của Hòa Thái Đầu sáng lên, nhưng Tinh Thần Tham Trắc đã mất, hắn không dám bắn bừa.
Pháo trên vai là trọng pháo cấp 7, tiêu hao hồn lực cực lớn, hắn phải đánh chinh xác.
Ngân quang bao trùm toàn thân, Hàn Nhược Nhược nhìn qua Hoắc Vũ Hạo, rồi đột nhiên biến mất, hóa thành quang mang kim ngân.
Vô số những cái vòng Kim Ngân Thừng bay ra tứ phía, bao trùm mọi vật.
Hoàng Kim chân thân! Hàn Nhược Nhược cuối cùng cũng dùng tới võ hồn chân thân.
Và đặc biệt võ hồn chân thân của nàng lại khiến nàng hoàn toàn dung hợp với võ hồn.
Người đầu tiên gặp nạn là Bối Bối.
Bối Bối giậm chân cấp lui, Lôi Đình Long Thủ đánh vào mặt đất, công kích một lượng lớn kim ngân thừng lan tràn trên mặt đất, muốn ngăn cản nó lại
Thế nhưng tất cả chỉ phí công một cái vòng kim ngân lặng lẽ xuất hiện dưới chân Bối Bối, ánh sáng bắn lên, quăng hắn vào không trung.
Nháy mắt đó tất cả hồn kỹ của hắn bị phong bế, bị sợi Hoàng Kim Thừng trói chặt.
Hàn Nhược Nhược không chỉ dùng võ hồn chân thân, mà còn hồn kỹ thứ 8, Kim Thăng Thiên. Một hồn kỹ siêu cường có thể quần công lẫn công kích đơn thể.
Giang Nam Nam cùng lúc đó cũng y như vậy, bị bắn lên cao.
Tiêu Tiêu nện Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh xuống dưới, nhưng cũng hoàn toàn phí công, cả nàng lẫn võ hồn đều bị ném lên trời.
Hàn Nhược Nhược bùng nổ, lực áp toàn trường, thất quái Sử Lai Khắc căn bản không có ai so sánh được với tu vi Hồn đấu la của nàng.
Hoắc Vũ Hạo cũng không tìm thấy bản thể Hàn Nhược Nhược. Hắn vội vã ôm lấy Vương Đông Nhi vào lòng, đôi mắt sáng rực, còn có một đôi mắt lam thẫm nữa cũng sáng lên.
Tuyết Nữ nháy mắt hóa trưởng thành, hư ảnh Tuyết Đế xuất hiện sau lưng Hoắc Vũ Hạo, lập tức nước hồ quanh đảo kịch liệt dao động.
Không khí trở nên ẩm ướt, vô số bông tuyết từ trời rơi xuống, Hoắc Vũ Hạo cũng ẩn mình trong bão tuyết vừa xuất hiện.
Tuyết Vũ Cực Băng Vực!
Nhiệt độ trên núi hạ thấp cực nhanh, khiến Ngũ Trà đứng ngoài lập tức biến sắc.
Bản thân là hồn sư thuộc tính hỏa, cảm giác với cái lạnh không mấy rõ ràng, nhưng ngay cả nàng cũng thấy lạnh thì nhiệt độ ở đây đã cực thấp.
Bối Bối, Tiêu Tiêu, Giang Nam Nam bị quăng ra khỏi vòng chiến, cả ba đều bị loại.
Trong băng tuyết vô ngần, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi biến mất, Hòa Thái Đầu cũng biến mất. Trên mặt đất, chỉ chốc lát ngắn ngủi đã phủ đầy những cái kim ngân hoàn.
Vô số quang trụ bắn lên, tung tóe cả bão tuyết trên không, định moi ba người kia ra, nhưng hoàn toàn vô ích!
Ngũ Trà biến sắc, chưởng lúc nãy nàng chịu thua chính là do thuộc tính, Kim Ô Chân Hỏa bá đạo nhưng so với băng tuyết của Vũ Hạo lại không bằng cái cực hạn.
- Nhược Nhược cố lên!
Ngũ Trà hét lên cổ vũ.
Kim ngân hoàn trên mặt đất đột nhiên hóa thành những quang văn, khuấy đảo băng tuyết cực kỳ dữ dội, hồn lực dao động trong không khí dày đặc vô cùng.
Tuyết đóng trong diễn võ trường bị cắt nát, tan tác hoàn toàn, Hàn Nhược Nhược vừa thi triển hồn kỹ thứ sáu: Kim Ba, hồn kỹ không chế quần thể mọi hướng, tác dụng chủ yếu là xua đuổi.
Nàng đương nhiên không xua đuổi nổi lĩnh vực của Hoắc Vũ Hạo, nhưng thừa sức xua đi băng tuyết hình thành từ hồn lực trong lĩnh vực.
Tìm không thấy Hoắc Vũ Hạo, Hàn Nhược Nhược vẫn tin tưởng cứ tiếp tục tiêu hao hồn lực như thế hắn sẽ không chịu lâu được, dù sao tu vi của hắn chỉ là Hồn Vương mà thôi.
Vả lại nếu Hoắc Vũ Hạo trúng phải công kích Kim Ba toàn phương vị thì nàng sẽ phát hiện ra hắn, vậy thì trận này sẽ kết thúc.
- Học tỷ, chúng ta thua.
Hoắc Vũ Hạo đúng là không giằng co nữa, trên không trung la lớn.
Hắn vừa la lên, Hoàng Kim chân thân lập tức tìm ra vị trí, Kim Ba hóa thành Kim Thăng Thiên ngay lập tức công kích.
Bất chợt một quang ảnh lam thẫm lóe lên trên không, Kim Thăng Thiên bị trảm ra một đường, ba cụm tuyết bắn ra ngoài võ trường, hóa thành ba người Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông Nhi và Hòa Thái Đầu.
Hoắc Vũ Hạo sắc mặt tái nhợt, hồn lực tiêu hao quá lớn. Tuyết nhanh chóng tan đi, kim ngân quang thu lại, Hàn Nhược Nhược mỉm cười đứng giữa võ trường.
Thế nhưng này không phải cười đắc ý, mà là cười khiếp sợ.
- Ngươi, ngươi có thể phá Kim Thăng Thiên?
Một kiếm của Hoắc Vũ Hạo không phá vỡ được hoàn toàn, nhưng cũng do tu vi quá chênh lệch, nếu là đồng cấp chắc chắn Kim Thăng Thiên bị phá nát. Một kiếm cực lạnh, cực bén.
Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói:
- Không phá được! Học tỷ quá mạnh,
Đúng vậy, Hàn Nhược Nhược quá mạnh mẽ. Nàng cơ hồ một kích đánh bại cả đội ngũ thất quái Sử Lai Khắc.
Hàn Nhược Nhược, Ngũ Trà và Sở Khuynh vì biểu hiện của thất quái Sử Lai Khắc mà rung động.
Dù đây là chênh lệch tu vi, thậm chí là kinh nghiệm chiến đấu, Hàn Nhược Nhược 1vs7 hoàn toàn không cho họ một chút cơ hội, cả Ngũ Trà cũng chỉ vì thuộc tính tương khắc nên mới bại trận.
Băng tuyết khiến võ trường lạnh cóng, vài lão sư đứng ngó từ xa mà há mỏ, chạy vội tới kiểm tra cái sân.
Từ Tam Thạch vẻ mặt buồn bực nói:
- Hàn học tỷ, ngươi ra tay ác qua, ta chẳng làm được gì.
Hàn Nhược Nhược tức giận nói:
- Chẳng làm được gì? Ngươi hoán vị với Trà nhi như thế... Trà nhi, ngươi sao lại thế? Cầm cự một lát cũng không được sao?
Ngũ Trà còn bực hơn Từ Tam Thạch
- Nhược Nhược, ta làm không được, lúc nãy Vũ Hạo vỗ ta một cái chẳng biết là hồn kỹ gì, võ hồn chân thân của ta tan nát, nếu hắn không thu lại hồn kỹ đó, e rằng ta bất tử cũng mất bộ da. Cực hạn băng quá lợi hại!
Hàn Nhược Nhược lại kinh ngạc nhìn Hoắc Vũ Hạo. Lúc nãy trong lĩnh vực kia nàng cũng không thoải mái, tiêu hao hồn lực cực nhiều, lại còn một kiếm kia nữa
- Thôi đừng kể khổ, trận lúc nãy tuy ngắn nhưng rất phấn khích. Bối Bối, Vũ Hạo, các ngươi thua nhưng rất vinh quang
Vương Ngôn mỉm cười nói
- Đám nhóc này hơn 2 năm không chơi với nhau mà ăn ý cũng còn tốt thế, thế nhưng Nhược Nhược, Ngũ Trà và Khuynh Thiên lại phối hợp không tốt, các ngươi lúc đầu khinh địch phải không?
Hàn Nhược Nhược đỏ mặt cười gật đầu. Đúng là nếu lúc nãy nàng phối hợp ra tay trước Ngũ Trà, thì chưa hẳn Ngũ Trà nhanh chóng bị loại như thế.
Vương Ngôn cười:
- Khuynh Thiên, ngươi cũng chưa bày tỏ được chiến lực, ứng biến hơi chậm, nếu lúc Trà nhi bị hoán vị liền phát động hóa điện thì chưa chắc không thoát khỏi phạm vi công kích tiếp theo.
Sở Khuynh Thiên gật đầu, Ngũ Trà trừng mắt nhìn hắn, hiển nhiên không hài lòng.
Vương Ngôn quay sang Ngũ Trà:
- Ngũ Trà, thật ra ngươi phát huy rất tốt, tận tình dùng ưu thế áp đảo, thế nhưng ngươi kiêu ngạo quá, cực hạn băng của Vũ Hạo đâu có bí mật, ngươi tư phụ định thử sức, nhưng không ngờ hắn lại phá được võ hồn chân thân của ngươi. Lúc ấy nếu sáu người vây công ngươi chủ động tránh đi chứ không ngạnh kháng, ta tin chắc không có kết quả như thế.
Nghe Vương Ngôn phân tích, Ngũ Trà toát ra vẻ kinh ngạc, rất nhanh liền kính nể.
Nàng nể phục sự quan sát và năng lực phán đoán của hắn, hầu như hoàn toàn nắm được tâm tư suy nghĩ của nàng khi đó.
Vương Ngôn quay sang thất quái Sử Lai Khắc:
- Các ngươi phát huy không tồi, phối hợp khá tốt, nhưng cũng có nhiều vấn đề. Bối Bối, Tam Thạch, hai ngươi toàn lực ứng phó chưa?
Bối Bối và Từ Tam Thạch liếc nhau, Vương Ngôn lâu rồi không dạy bọn hắn, nhưng vừa nói đã vào trọng tâm.
Ngũ Trà tròn mắt nhìn:
- Giỏi cho hai tên nhóc, luận bàn với ta còn dám giữ sức?
Bối Bối vẻ mặt đau khổ nói:
- Vương lão sư, chúng ta sao có thể chưa phát huy hết, năng lực của chúng ta ngài không biết sao?
Vương Ngôn mỉm cười, nói:
- Có hay không hai ngươi tự biết. Không nói tới hai cái võ hồn bây giờ đã biến dị, chỉ riêng năng lực trong trận vừa nãy còn lâu mới bằng các ngươi lúc thường. Bất kể tu vi hay kinh nghiệm, hai đứa là mạnh nhất trong nhóm, phối hợp cũng chẳng kém Vũ Hạo và Vương Đông. Lúc nãy Tam Thạch còn dùng hoán vị, còn Bối Bối thì sao? Du sơn ngoạn thủy à, năng lực của ngươi mà không thoát khỏi trói buộc của Nhược Nhược sao?
- Èo....
Từ Tam Thạch và Bối Bối bị mắt té tát cứng lưỡi, thật sự là không thể không phục a!
Vương Ngôn mỉm cười nói:
- Có phải các ngươi muốn xem mọi người tiến bộ ra sao thôi à? Mà nói cũng đúng, có lẽ vì đây chỉ là luận bàn, mà hai ngươi sợ rằng phóng thích toàn lực không thể khống chế nổi phải không?
- Vương lão sư, ngài quá lợi hại.
Từ Tam Thạch cảm thán nói.
Vương Ngôn cười nói:
- Ta cũng không lợi hại, một chọi một ta thua các ngươi chắc, chỉnh là tầm nhìn cao hơn các ngươi mà thôi, các ngươi cố gắng chẳng bằng Vũ Hạo.
- Tiêu Tiêu, tới ngươi, ngoại trừ công kích đầu tiên của Ngũ Trà ngươi biểu hiện khá tốt, thì sau đó lại kém vô cùng. Chiến đấu lúc sau chẳng có cảm giác gì cả, cũng không phối hợp tốt với mọi người, chiến lực cũng không phát huy được, cần phải luyện tập với nhau nhiều hơn.
- Dạ, Vương lão sư.
Tiêu Tiêu đỏ mặt đáp lời. Mấy năm qua nàng tu luyện cũng không mấy sung sướng, theo Huyền lão bôn ba, chủ yếu tăng cường thực lực bản thân, ít phối hợp đồng đội mà Hoắc Vũ Hạo chủ khống cũng không có hỗ trợ nàng bao nhiêu thành ra nàng phát huy rất ít.
Vương Ngôn nhìn qua Hòa Thái Đầu:
- Thái Đầu, ngươi và Nam Nam biểu hiện tốt nhất, hồn đạo khí của ngươi thật khủng bố, có lẽ bản lĩnh còn cao hơn nữa nếu không phải lo an nguy của mọi người.
Hàn Nhược Nhược tiếp lời nói:
- Ừ, lúc nãy đối diện hắn ta rất sợ hãi, phải dùng ngay Hoàng Kim chân thân và Kim Thăng Thiên.
Hòa Thái Đầu cười, chẳng ý kiến.
Vương Ngôn quay qua Giang Nam Nam
- Nam Nam, năng lực của ngươi càng ngày càng thành thạo. Tuy chưa tới Hồn Đế, nhưng trong chiến đấu không chỉ biểu hiện vai trò hồn sư mẫn công, còn kiêm thêm khống chế, biểu hiện tốt nhất là ngươi.
Giang Nam Nam mỉm cười.
Vương Ngôn nhìn qua Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi, cũng thở dài.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Vương lão sư, ngài nói đi, ta chịu được. Ta vừa rồi biểu hiện thật không tốt.
Vương Ngôn lắc đầu, mỉm cười nói:
- Ta thở dài không phải bởi vì ngươi biểu hiện không tốt. Mà vì sợ ngươi quá, năng lực của ngươi càng lúc càng kinh hoàng. Nhưng cũng có vài điểm cần lưu ý, lĩnh vực của ngươi có thể che giấu đồng đội, nhưng cũng ảnh hưởng họ phát huy năng lực, nếu không thì ngươi cũng không dùng vào phút cuối như thế phải không?
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, Ngưu Thiên trước kia cũng nói thế.
Vương Ngôn nói:
- Ngươi cũng có nương tay, vì ta nhớ rõ ngươi còn con mắt thứ ba nữa.
Vương Ngôn cuối cùng quay sang Vương Đông Nhi
- Đông Nhi, ta chỉ nhắc nhở một câu. Nhớ kỹ, tu vi trong đội ngươi xếp thứ ba, một Hồn Đế. Dù cho có ưu thế dung hợp võ hồn với Vũ Hạo, nhưng đừng quá phụ thuộc hắn. Lúc nãy ngoài phụ trợ hắn, ngươi chẳng làm gì cả. Võ hồn song sinh của ngươi chắc chắn không có hồn kỹ nào tầm thường, lại còn hồn cốt, năng lực của ngươi hẳn phải viễn siêu như thế, nên đừng quá dựa dẫm.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi nhìn nhau cười. Vương Đông Nhi thản nhiên nói:
- Vương lão sư, đoạn cuối ngài nói sai một chút, cũng không dễ a.
- Hả?
Vương Ngôn giật mình nhưng cuối cùng hiểu ra
- Hai ngươi cố ý? Vương Đông Nhi là đòn sát thủ?
Vương Đông Nhi cười khì.
Nghe Vương Ngôn nói xong, Hàn Nhược Nhược, Ngũ Trà và Sở Khuynh Thiên càng khó tin, đám nhóc này vẫn chưa hoàn toàn phát huy năng lực mà đã kinh khủng như thế?
Vương Ngôn nói:
- Được rồi, các ngươi tiếp tục luyện tập đi. Ta tin tưởng các ngươi. Nhược Nhược, Ngũ Trà, Khuynh Thiên, chúng ta nhường sân cho chúng nó, đi thôi.
- Ưm
Hàn Nhược Nhược gật đầu, cả đám cáo biệt rời đi.
Đi một đoạn, Hàn Nhược Nhược thấp giọng hỏi Vương Ngôn:
- Ngươi nói bọn họ đều có che giấu, nếu đều phát huy ra hết, có thể thắng ta không?
Vương Ngôn cười:
- Thiếu tự tin thế không giống nàng chút nào, họ muốn thắng nàng ít ra phải 5 năm nữa, đến khi nào phần lớn có được võ hồn chân thân đã. Lúc nãy nói vậy vì khích lệ chúng thôi.
Ngũ Trà nói:
- Vương lão sư, sao không hỏi một chưởng lúc nãy của Vũ Hạo là gì? Ta thật tò mò.
Vương Ngôn mỉm cười, nói:
- Chưởng của hắn không đơn giản, lúc đó ta thấy không khí muốn đóng băng hết lại, võ hồn chân thân của ngươi cũng ta mất, thật là cường hãn. Nhất định có hạn chế rất mạnh, có lẽ là khoảng cách, chưởng đó cần phải đánh ra trong cự ly gần mới được. Nếu lúc đó ngươi dùng Kim Ô Chân Hỏa bắn phá từ xa, tu vi Vũ Hạo hiện tại 1vs1 chắc chắn thua ngươi ngay.
Hàn Nhược Nhược trong lòng vừa động, nói:
- Một chọi một? Hai đứa kia là một đôi đó? Hơn nữa Đông Nhi . . . . . .
Vương Ngôn lắc đầu, nói:
- Ta cũng không rõ, chỉ có thể cho mọi người biết, hai đứa nó đại tái lần trước chỉ có 2 và 3 hoàn, nhưng trận đấu cuối cùng hai đứa lại phóng ra 4 vọ hồn dung hợp kỹ.