Vận Mệnh Nhãn lại mở ra, Tinh Thần Tham Trắc tìm kiếm một hướng.
Có Thu Nhi phụ trợ tăng phúc tinh thần lực, phạm vi dò xét nhanh chóng vượt qua giới hạn 3km lúc bình thường.
Mọi chi tiết liền xuất hiện trong trí óc.
Hắn không nghĩ có thể ngay lập tức tìm ra đồng đội, nhưng ít nhất có thể tìm thấy dấu vết để lại.
- Đi.
Vũ Hạo phóng người lên, kéo Thu Nhi nhảy về một hướng.
Thu Nhi cũng không có ý buông tay, trong tình trạng võ hồn dung hợp, tốc độ hai người được tăng cao hơn nhiều.
Vũ Hạo nhờ có Tinh Thần Tham Trắc liên tục tìm kiếm, cuối cùng đã có thể trở về chỗ cũ.
Thi thể gấu mẹ biến mất, mặt đất vẫn còn những vết máu lớn và dấu vết chiến đấu.
Thu Nhi nhíu mày, nói:
- Làm sao đây? Bây giờ không biết bọn họ đi hướng nào, rừng rậm lớn như vậy, hay là ta dẫn ngươi đi tìm hồn thú thích hợp trước, hai ta phối hợp chắc cũng đủ xử lý.
Vũ Hạo lắc đầu, kim nhãn yên tĩnh, cẩn thận tìm kiếm dấu vết, hắn vọt tới một gốc cây, ngồi xuống xem xét.
Hắn đang tìm kiếm một vài ký hiệu riêng của đệ tử học viện Sử Lai Khắc.
Thở phào nhẹ nhõm, Vũ Hạo đứng thẳng lên, nói:
- Bọn họ không sao, ba lão Chung Ly chắc là rời khỏi đây rồi, chỗ này có ký hiệu của đại sư tỷ, họ đi về hướng này tìm chúng ta.
Vừa nói, hắn chỉ về hướng trước mặt. Thu Nhi gật đầu, im lặng.
Hai người lại tiếp tục đi, Vũ Hạo có Tinh Thần Tham Trắc dễ dàng tìm kiếm ký hiệu đồng đội để lại, cũng may nó không bị mất chỗ nào cả.
Mặt trời treo giữa đỉnh đầu, đã trưa.
Vũ Hạo không nắm tay Thu Nhi nữa, hai người đi đường cũng không nói gì, yên lặng.
Lúc này đã đến trung tâm khu hỗn hợp, Vũ Hạo không hề giảm tốc, nhưng khi có hồn thú cường đại, hắn cẩn thận ẩn nấp, tránh mọi chiến đấu không cần thiết.
Thu Nhi càng theo hắn càng thêm ngạc nhiên, vì lúc trước hoàn toàn do Trương Nhạc Huyên dẫn đầu, dĩ nhiên Vũ Hạo không có cơ hội thể hiện khả năng dò đường định hướng, còn lúc này hắn lại như một tay lão luyện vô cùng.
- Chúng ta nghỉ ngơi ăn chút gì đi.
Liên tục chạy đi hai canh giờ, lúc này đã chiều, hai người ngoại trừ chiến đấu thì liên tục chạy đi tốc độ cao, Vũ Hạo đề nghị nghỉ ngơi trong chốc lát.
Thu Nhi liếc ngang:
- Ta còn nghĩ ngươi là cái máy không biết mệt nữa chứ.
Vũ Hạo áy náy:
- Thực xin lỗi, ta chỉ là nóng lòng tập trung với mọi người, tránh để họ lo lắng.
Thu Nhi ngồi xuống một chỗ cao, Vũ Hạo lấy bánh và nước đưa cho nàng.
Hai người ăn uống một lát, Vũ Hạo nói:
- Ngươi đợi ở đây một chút, lát ta quay lại.
Nói xong hắn liền biến mất vào rừng cây.
Thu Nhi hơi sửng sốt, Hoàng Kim Long thương đặt ngang trên hai đùi, nàng vuốt ve thân thương sáng loáng, chẳng biết đang nghĩ gì.
Hắn đi rồi, có còn quay lại không?
Chẳng hiểu sao nàng lại nghĩ thế, chỉ bất giác nghĩ rằng Vũ Hạo không trở lại, nàng đột nhiên lo sợ khó hiểu.
Lo sợ, cảm giác chưa bao giờ xuất hiện trong lòng nàng!
Lát sau Vũ Hạo trở lại, trong áo dường như có cái gì đó.
- Đây, ăn đi.
Vũ Hạo đưa cho nàng một vài trái cây màu tím.
Tử quả căng tròn, to bằng nắm tay đứa nhỏ, vỏ láng bóng như có nước lưu chuyển, trong suốt mà sáng sáng.
Vũ Hạo nói:
- Ăn lương khô nhiều dễ ngán, tử quả này mùi vị rất ngon ngọt, dinh dưỡng tốt, lúc nãy ta mới phát hiện.
Thu Nhi tỉnh người, cầm lấy một quả cắn một miếng, một vị chua khiến nàng suýt nhè ra, hừ một tiếng, đôi mắt nhìn hắn hơi có vẻ hờn dỗi.
Vũ Hạo vẫn mỉm cười, ánh mắt tỏ vẻ không mấy thất vọng.
Quả nhiên, sự hờn dỗi của Thu Nhi liền biến mất, tử quả mùi vị rất lạ, mới cắn vào thì chua, nhưng lát sau lại ngon ngọt thơm ngát, cảm giác sảng khoái đẩy lùi mệt mỏi.
Vũ Hạo mỉm cười:
- Ngày trước ta học, lão sư nói: tử quả như nhân sinh, có chua có ngọt. Sao? Ngon chứ?
Thu Nhi trừng mắt như đang giận:
- Ta chỉ thích ăn thịt, với ta mà nói, thịt là số một.
Tuy miệng nói vậy, nhưng tay cũng không khách khí thò vào đống tử quả lấy ăn ngon lành.
Vũ Hạo mỉm cười, cũng không chọc ghẹo gì, cũng ngồi bên cạnh lấy ăn. Lát sau hắn để dành ra mấy quả, dùng một cái khăn bọc lại.
- Để dành cho nàng?
Thu Nhi cất giọng hỏi.
- Ừ. Đông Nhi còn chưa bao giờ được ăn quả này, đáng tiếc mọi người cũng không có ở đây ăn thử.
Vũ Hạo trả lời, có đồ ngon sao hắn quên Đông Nhi được?
Bất chợt kim quang lóe lên, cảm giác nguy hiểm thình lình xuất hiện, Vũ Hạo phản xạ nhảy ra.
Một tiếng phụp vang lên, cái bọc tử quả trong tay hắn bị luồng kim quang đâm thủng, tử quả tan nát rơi ra.
- Ngươi làm gì vậy?
Vũ Hạo nổi giận quát lên
Thu Nhi hất mặt, thần sắc lãnh ngạo
- Đồ ăn ta từng nếm, không được để dành cho người khác.
- Ngươi. . . . . . , ngươi ... điên khùng.
Vũ Hạo siết chặt hai tay, nhìn đám chất lỏng trên đất, cố nén xúc động muốn chiến với nàng một trận.
Thu Nhi ngạo nghễ nói:
- Không phục thì cứ lên, bất quá có thắng ta cũng không thể lấy lại tử quả được.
Vũ Hạo hai mắt sáng quắc, trầm giọng nói:
- Đợi trở về học viện, sớm muộn gì cũng thỉnh giáo nhà ngươi.
Hắn xoay người, không nghỉ ngơi nữa mà tiếp tục chạy đi, chẳng thể nào ngờ trước đó sát cánh chiến đấu sinh tử lại đột ngột phá hoại như thế, bất giác quan hệ với nàng xấu đi nhiều.
Thu Nhi nhìn hắn đùng đùng bỏ đi, bất chợt cảm thấy cô đơn, nhìn đám chất lỏng trên đất, mấp máy lầm bầm, cầm Hoàng Kim Long thương đuổi theo Vũ Hạo.
Trải qua chuyện đó, cả hai vốn đã ít lời nay lại càng hiếm. Vũ Hạo tập trung dò đường, Thu Nhi yên lặng đi theo.
Trời dần dần tối.
Ban đêm Tinh Đấu Đại Sâm Lâm càng thêm nguy hiểm, luôn luôn có hồn thú sinh hoạt trong bóng tối, nhưng với hồn sư thì ban đêm luôn khiến họ mệt mỏi.
Chạy theo ký hiệu, khoảng cách đến chỗ đồng đội đã không còn xa nữa, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng. Đồng đội cũng không đi sâu vào rừng nữa, mà đi vòng quanh để tìm kiếm, mà theo tốc độ của họ cho thấy rất vội vàng, chỉ cần họ chậm lại một chút có lẽ hắn sẽ bắt kịp.
- Ta mệt rồi.
Thu Nhi đột nhiên cất tiếng.
Vũ Hạo dừng bước, quay lại nhìn nàng.
Chạy cả buổi, hắn đã bình tĩnh lại:
- Vậy nghỉ một lát đi, mọi người đang nóng lòng tìm chúng ta, tối nay họ cũng sẽ nghỉ ngơi. Chúng ta nghỉ khoảng một canh giờ, rồi phải đi tiếp, nhất định đêm nay phải tìm ra bọn họ, nếu không sáng mai họ lại khởi hành thì càng khó bắt kịp.
Thu Nhi gật đầu đồng ý
Hai người ngồi xuống, Vũ Hạo lại đưa bánh cho Thu Nhi.
Thu Nhi nói:
- Ta làm hư tử quả của ngươi, ngươi lại đưa thức ăn cho ta?
Vũ Hạo nói:
- Không phải con nít nữa, đừng có cáu kỉnh như thế.
Thu Nhi giật mình, nàng hơn hắn 2 tuổi, thế mà lại có cảm giác như bị ca ca giáo huấn.
Nhìn Vũ Hạo, nàng muốn bật lại "Ngươi dựa vào cái gì mà quản ta?". Nhưng kềm lại không nói gì.
Vũ Hạo nói:
- Ngươi ăn xong thì mau minh tưởng, sau đó đến lượt ta.
Hắn vừa ăn vừa duy trì Tinh Thần Tham Trắc để cảnh giới xung quanh.
Thu Nhi ăn mà cảm thấy hối hận vì hành vi xúc động của mình, nàng thấy rõ quan hệ của nàng với hắn vì một thương kia mà trở nên bất hòa.
Thế thì sao? Chuyện gì ta muốn thì ta làm.
Kiệt ngạo cố chấp, đó là tính cách của Thu Nhi. Nàng thậm chí còn muốn ném luôn cái bánh trong tay, quay qua cãi lộn với Vũ Hạo.
Nhưng bất giác nàng lại nhớ đến đôi mắt đẫm lệ của hắn khi kể lại chuyện mẫu thân năm xưa.
Kiêu ngạo tan biết, bánh nướng vẫn nhai rau ráu, ánh mắt Thu Nhi mờ mịt.
- Cẩn thận!
Thình lình Vũ Hạo cất tiếng, rồi Tinh Thần Cộng Hưởng chia sẻ cho Thu Nhi.
Thu Nhi lập tức bật dậy nắm chặt Hoàng Kim Long thương.
Ba con hồn thú loại sói đang lao tới với tốc độ kinh người.
Ba con hồn thú kia cao hơn 5m, vai cao chừng 1.5m. Hình thể to lớn này chỉ thường thấy trong loài sư, hổ, báo chứ xuất hiện trong loài sói thật là hiếm thấy
- Biến chủng!
Vũ Hạo la lên, quang hoàn màu trắng từ cơ thể phóng ra. Quần Thể Suy Nhược.
~ giải thích linh tinh nên bỏ ~
Vũ Hạo đúng lúc phóng ra hồn kỹ Suy Nhược bao trùm ba con sói khổng lồ.
Ba con sói không hề bị Quần Thể Suy Nhược hù dọa, mà như bị chọc giận hú lên, hào quang màu tím từ cơ thể nó sáng chói, hai chân giơ trước giơ lên, nó đứng thẳng người.
Hành động đó liền khiến Vũ Hạo hoảng sợ, thân hình con sói đứng thẳng dậy lại có chút giống người, nhưng vẫn là cái đầu sói.
Không hiểu rõ đối thủ là đáng sợ nhất.
Hai con sói kia cũng đứng thẳng dậy, thân hình xem xem con sói đầu.
- Là hồn thú biến chủng của sói và vượn.
Thu Nhi bình tĩnh phán đoán.
Vũ Hạo giật mình, khó trách... Ba con hồn thú quỷ dị này hẳn là cùng một mẹ, giống nhau cực kỳ.
~~ bỏ không nên đọc ~~ Bất giác hắn nhớ lại hai con gấu con cùng một mẹ đang bị đông lạnh trong giới chỉ của mình, cũng vì sau đó đại chiến với Chung Ly Nhân một hồi rồi còn phải nhanh chóng tập trung lại với đồng đội, Vũ Hạo đã quên mất, bây giờ mới nhớ tới, bất quá lúc này hiển nhiên không phải lúc phóng thích chúng ra. ~~ cái đoạn này liên quan thế nào đến mạch văn đâu nhỉ ~~
Ba con Lang Viên không nóng nảy tấn công, chậm rãi bao vây hai người. Vượn và sói là hai loàn có trí tuệ khá tốt.
Hồn thú như thế chính là khó giải quyết nhất. Vũ Hạo và Thu Nhi đứng sát vào nhau.
Ba con sói ít nhất cũng là vạn năm, không thể sơ ý.
Đột nhiên, Lang Viên trước mặt hành động, khí tức hắc ám từ cơ thể nó lan ra, một luồng bọt khí hắc tử nhanh chóng kéo tới vị trí của hai người.
- Hồn kỹ thuộc tính hắc ám!
Thu Nhi khẽ quát, mắt thấy bọt khí hắc tử sắp lan tới, chân phải liện giẫm mạnh tới trước, khí lãng kim sắc khủng bố phóng ra.
Một cước cường đại, chấn động đánh thẳng tới, không hề ảnh hưởng đến Vũ Hạo bên cạnh.
Bọt khí hắc tử bị chấn động ào ào tan đi, nhưng vẫn liên tục không ngừng lan tới.
Hoàng Kim Long thương giơ lên cao, long ngâm vang vọng, sáu hồn hoàn dâng lên, hào quang thứ nhất lấp lánh, một tầng kim sắc bao trùm cơ thể Thu Nhi.
Hồn kỹ thứ nhất, Hoàng Kim Long Thể.
Chân phải giẫm đất, Thu Nhi nhảy ra, mục tiêu lao thẳng đến Lang Viên trước măt. Hoàng Kim Long thương đâm tới đôi mắt.
Ngay lúc đó hai con Lang Viên kia cũng hành động, lao tới tấn công Vũ Hạo.
Vũ Hạo ánh mắt lóe sáng, thi triển Quỷ Ảnh Mê Tung, nhanh chóng tiến lên theo Thu Nhi, bọt khí hắc tử đã bị hồn lực của nàng phá tan.
Thân đang giữa không trung, một tầng băng tinh hiện ra bao phủ, Băng Hoàng Hộ Thể. Năm hồn hoàn một đỏ bốn cam của hắn dâng lên.
Một luồng sáng mang theo khí lạnh vô biên quét ngang thân thể hai con Lang Viên, Đế Kiếm! Băng Cực Vô Song.
Một kiếm chém ngang, Vũ Hạo lắc cổ tay một chút, Đế Kiếm tìm tới cổ họng của hai Lang Viên, khiến chúng nó khựng lại.
Chiến đấu kinh nghiệm phong phú, hắn tin cậy Thu Nhi sẽ giải quyết được con Lang Viên trước mặt, nên tận sức chống đỡ với hai con còn lại, cho nàng một chút thời gian, tránh để bọn nó phối hợp ba vây đánh hai.
Hai Lang Viên đều khựng lại, chúng đều có một cảm giác như nhau, nếu nhích tới một chút, cổ họng sẽ bị cắt đứt, cho dù không đứt thì cái lạnh vô cũng sẽ khiến nó đóng băng.
Thế nhưng bất ngờ Đế Kiếm xẹt ngang qua thân thể chúng, bọn chúng cùng lúc biến mất.
- Không ổn!
Vũ Hạo thầm than, Tinh Thần Tham Trắc không dự đoán được hành động đối phương, hắn cũng không biết nhiều về Lang Viên, không ngờ chúng có hồn kỹ Thuấn Di.
Vũ Hạo không chút do dự nhảy lùi lại lộn vòng xoay người.
Quả nhiên như hắn đoán, hai Lang Viên kia né xong Đế Kiếm liền chui ra sau lưng hắn phối hợp với Lang Viên còn lại 3vs1 vây công Thu Nhi.
Thu Nhi đang đâm tới con Lang Viên kia, nhưng tốc độ nó quá nhanh, nháy mắt nhảy lùi tránh khỏi Hoàng Kim Long thương. Cùng lúc đó, thân thể nó nhoáng lên, hai ảo ảnh giống nó như đúc hiện ra. Hồn kỹ này giống hệt của U Linh Lang, vậy chắc chắn bọn Lang Viên này có cùng huyết thống với U Linh Lang.
Hai con U Linh Lang lao lên chặn công kích của Thu Nhi, Hoàng Kim Long thương đâm tới liên tiếp cả nghìn thương, hai ảo ảnh U Linh Lang nháy mắt bị xé nát.
Nhưng phía sau nàng, hai con Lang Viên kia đã áp tới, cũng vừa lúc con trước mặt xông lên, ba con Lang Viên cực kỳ ăn ý phối hợp tấn công, mỗi con đều phát ra hào quang hắc tử mãnh liệt.
Ba cái quang ảnh hắc tử như tia chớp bắn thẳng tới Thu Nhi.
Thu Nhi gầm lên, long ngâm rõ to, ảo ảnh Hoàng Kim Long xuất hiện, thân thể như mặ trời bốc cháy, hồn kỹ thứ hai, Long Lực!
Thân hình xoay tròn, Hoàng Kim Long thương ngang nhiên đâm xuống đất, hồn hoàn thứ tư lóe sáng, đầu rồng to lên, nuốt lấy thân thể Thu Nhi, một vụ nổ cực mạnh bùng phát.
- Ầm!
Vụ nổ kịch liệt xé toang ba quang ảnh hắc tử, trong phạm vi 20m, cát bay đá chạy.
Nhưng ngay lúc đó ba con Lang Viên biến mất, không hề chịu ảnh hưởng của hồn kỹ thứ tư Hoàng Kim Long Bạo, lúc bọn nó xuất hiện, đã nhanh chóng bao vây Vũ Hạo.
Ba con Lang Viên, dưới chân chúng nó sáng lên một cái vòng hắc tử sắc, nhanh chóng mở rộng ra, khi ba vòng trùng nhau, Vũ Hạo đã đứng ngay chính giữa.
Phút chốc Vũ Hạo cảm thấy thân thể bị đè nén dữ dội, hồn lực cứng đờm áp lực khủng bố từ không trung như muốn bắt hắn quỳ xuống.
Thân thể ba con Lang Viên đều đã biến thành hắc tử trong suốt, sương hắc tử bốc lên, vòng hắc tử trên đất sáng rực, cố định Vũ Hạo trong đó.
- Không ổn!
Đây chẳng lẽ là thứ trong truyền thuyết mới xuất hiện, tam hợp thể, võ hồn tam hợp kĩ?
Thông thường có 2 loại võ hồn dung hợp kĩ. Một là nhiều hồn sư có đặc điểm võ hồn hỗ trợ lẫn nhau sinh ra kỹ năng. Còn một loại là dung hợp hoàn toàn, võ hồn và thân thể dung hóa hoàn toàn, sinh ra sức mạnh cường đại, công kích cường hãn. Loại đó thường chỉ xuất hiện trên hai hồn sư.
Tư liệu học viện Sử Lai Khắc từng ghi chép một võ hồn tam hợp kỹ, đó chính là ba người sáng lập học viện: Phất Lan Đức, Liễu Nhị Long và Đại sư, tạo thành Hoàng Kim Thiết Tam Giác, triệu gọi Hoàng Kim Thánh Long.
Ngoại trừ ba người đó, lịch sử xưa nay chưa từng thấy ai khác.
Thế nhưng lúc này, năng lực siêu cấp huyền thoại đó lại do ba con hồn thú thi triển, hoàn toàn bắt nhốt Vũ Hạo ở trong.
Lúc này Vũ Hạo cảm giác mình như cá trên thớt, hô hấp khó khăn, áp lực cường đại hoàn toàn áp chế tinh thần lực lẫn hồn lực, cả Vận Mệnh Nhãn cũng không mở ra được.
Tam hợp thể, tăng phúc bội lần! Thân thể Vũ Hạo như muốn tan chảy.
Thu Nhi cũng hoảng hốt, nàng không biết thông tin gì về Lang Viên, phát hiện Vũ Hạo gặp nạn, nàng không chút do dự phóng mạnh Hoàng Kim Long thương.
Trong tiếng rít chói tai, Hoàng Kim Long thương mang theo quang ảnh kim long xé rách không gian công kích một con Lang Viên.
Nhưng nó chỉ khinh thường liếc nhìn Thu Nhi.
"Choang!"
Hoàng Kim Long thương như đâm vào bức tường thép không thể phá vỡ, chẳng hề tạo ra thương tổn nào cho con Lang Viên, hào quang hắc tử dưới đất nháy mắt bốc lên.
- Không!
Thu Nhi quát to, kim quang mãnh liệt từ cơ thể nàng tuôn ra, đôi mắt đỏ như máu, hồn hoàn thứ sáu phát động, Kim Long Thị Huyết.
Cơ thể nàng đã sáng như một mặt trời, không ai nhìn thấy rõ.
Trên cơ thể Vũ Hạo, một luồng sáng màu cam chui ra, tiểu Tuyết Nữ sắc mặt nghiêm nghị, thân hình lóe lên ra sau lưng Vũ Hạo, cơ thể nhanh chóng hóa hình lớn lên trở lại hình dạng Tuyết Đế. Một tay chỉ trời, một tay chỉ đất, một lồng sáng màu cam rực rỡ bao phủ cơ thể Vũ Hạo .
Dù vậy, năng lực của Tuyết Nữ phải phụ thuộc vào Vũ Hạo, hiện tại hắn đang bị áp chế kinh khủng, nàng dốc toàn lực vẫn như muối bỏ biển.
Vũ Hạo hít sâu, hắn biết muốn toàn vẹn trở ra là không có khả năng, nhưng hắn không sợ, nhờ Tuyết Nữ tạm thời ngăn cản hắc tử một lát, hắn có thể thi triển năng lực.
Băng Hoàng Hộ Thể phát động, Vận Mệnh Nhãn mở ra, linh hồn đang bị thương cũng được điều động.
Tinh thần lực khủng bố kết hợp hồn lực bản thân, khí tức Quân Lâm Thiên Hạ phát tán, được Tuyết Đế trợ giúp ngạnh kháng võ hồn dung hợp kĩ kia, hắn tin mình đủ sức sống sót đợi Thu Nhi giải quyết chúng nó.
Ngay khi hắn quyết tâm liều một phen, thì một quang ảnh kim sắc bất chợt xuất hiện trước mặt, ôm vào lồng ngực, trán chạm nhau, nghe được tiếng thở. Lực lượng mạnh mẽ vô cùng bao trùm lấy cơ thể hắn.
Kim sắc hóa thành những cái vảy sắc bén bao phủ lấy đầu, ngực của Vũ Hạo, rồi trải rộng ra khắp người.
Sức mạnh cường đại sôi sục toàn thân, uy áp khủng bố nháy mắt giảm đi.
Thân thể Vũ Hạ phủ một bộ giáp kim sắc, trên ngực là một hoa văn đầu rồng, mũ giáp kín mít cũng hình đầu rồng, vảy rồng che phủ khắp người.
Vũ Hạo thét lên, Tuyết Nữ trở về, giáp trụ phóng ra kim quang phòng ngự, phá tan áp lực, long ngâm vang vọng.
Hắn nhớ rõ lúc vảy rồng chạy khắp cơ thể, hắn thấy được đôi mắt của Thu Nhi.
Nó không hề là màu lam, mà là màu vàng trong suốt, thâm thúy vô cùng.