Lúc này đây, càng hấp thu nhanh càng gây cho Đường Tam một cảm giác, không phải là thống khổ mà lại một loại cảm giác kinh khủng. Thực ra công tác chuẩn bị của hắn cũng khá hoàn chỉnh, hai nguồn năng lượng từ băng hoả lưỡng nghi nhãn đã thành công trong việc loại bỏ tạp chất từ hồn hoàn của địa huyệt ma chu. Nhưng hắn không ngờ nguồn năng lượng trước mắt kia đối với bản thân lại quá khổng lồ, mỗi lần đánh sâu vào, làm Đường Tam cảm giác mình bay bổng giống như mưa gió. Tựa hồ như thân thể này không phải của mình nữa, mà là chính mình ở một bên bàng quan theo dõi. Cái kiểu không thể nào khống chế được cảm giác của bản thân này, so với việc đau đớn khi hấp thu hồn hoàn của nhân diện ma chu lại làm cho người ta càng khó chịu hơn.
Có kinh nghiệm từ lần hấp thu trước, Đường Tam bây giờ biết hắn căn bản không có biện pháp gì, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi, hơn hết là làm cho ý chí của mình càng trở nên kiên định hơn. Bất luận thân thể có xuất hiện tình huống nào tuyệt không thể kinh hoàng. Nếu không, chẳng may một cái là thân thể của mình sẽ bị chính nguồn năng lượng khổng lồ này huỷ diệt.
Luồng khí màu đen từ thân thể địa huyệt ma chu không ngừng từ trên người thoát ra, liên tục được Đường Tam hấp thu, quang mang từ ba cái hồn hoàn dần trở nên ảm đạm mà thay vào đó làm một tầng khí lưu màu đen. Đường Tam xương cốt không ngừng phát ra âm thanh lách cách dày đặc, cứ thế luông khí đen không thế khống chế dần chui vào từng kinh mạch trong cơ thể hắn.
Rất nhanh Đường Tam phát hiện, mỗi khi luồng năng lượng màu đen khổng lồ này đả thông một vài xông mạch cùng dương duy mạch trong cơ thể mình thì tựa hồ yếu bớt đi vài phần. Tựa hồ như hai đường kinh mạch đã hấp thu. Cảm giác này làm Đường Tam vô cùng mừng rỡ, hắn mơ hồ hiểu được chiều rộng của kinh kì bát mạch đối với việc hấp thu năng lượng quả nhiên có sự đặc biệt.
Đáng tiếc bây giờ mình mới đả thông được hai mạch, nếu có thể đả thông được ngoài tứ mạch nói không chừng việc hấp thu hồn hoàn ngàn năm này đã trở nên dễ dàng rồi.
Dần dần, sự thống khổ bắt đầu xuất hiện. Đó là loại thống khổ do bành trướng, mặt ngoài nhìn cơ thể Đường Tam không có gì biến hoá nhưng bên trong cơ thể, hắn cảm giác được thân thể mình tựa như một khối cầu đang không ngừng phình thêm ra, tựa hồ như có thể nổ tung bất kì lúc nào.
Mặc dù trong cơ thể, luồng năng lượng màu đen đi qua xông mạch và dương duy mạch không ngừng được hấp thu nhưng năng lượng vào người lại càng lúc càng lớn. Mỗi chỗ xương cốt cùng kinh mạch đều có cảm giác tê dại, tựa như có hàng ngàn, hàng vạn con kiến đang chạy trên cơ thể mình.
Băng hoả lưỡng nghi nhãn cùng với hai loại tiên phẩm dược thảo mà Đường Tam từng sử dụng lúc này bắt đầu hiển hiện tác dụng của chúng. Bởi vì đã trải qua quá trình luyện kim thân trong băng hoả, kinh mạch của Đường Tam đã trở nên cực kì cứng cỏi vì thế nên mặc dù luồng khí đen kia trong kinh mạch không ngừng đổ vào nhưng sự co dãn của xung mạch lại càng khuếch trương không hề có dấu hiệu tan vỡ.
Địa huyệt ma chu kia mặc dù có hồn lực khổng lồ nhưng dù sao cũng có giới hạn. Như vậy khi nguồn năng lượng kia được hấp thu đến mức cực đại, lúc này kinh mạch của Đường Tam đã có khả năng chống đỡ cực kì kinh khủng, mặc dù vậy hắn vẫn kiên trì như trước. Lúc này bất kì thống khổ nào cũng không thể dao động niềm tin kiên định của hắn, vì chính mình, vì Tiểu Vũ, hắn biết mình không thể thất bại.
Địa huyệt ma chu thân thể lặng yên hoá bụi phấn, đó là kết quả sau khi toàn bộ năng lượng mất đi, khả năng tiếp theo của nó cũng chỉ có thể là làm cho đất đai nơi này phì nhiêu hơn mà thôi.
Thống khổ bắt đầu từ đỉnh đầu di chuyển xuống, không chỉ là xông mạch cùng dương duy mạch, trong cơ thể Đường Tam kinh mạch nương theo sự lưu chuyển của hồn lực mà đem năng lượng này hấp thu, như muốn cùng Huyền thiên công dung hợp làm một thể.
Năng lượng trong hồn hoàn sở dĩ có thể hấp thu được bởi vì hồn thú lúc phóng thích năng lượng trở thành hồn hoàn được chia làm hai phần, một phần sau khi loại bỏ được phần năng lượng tih khiết nhất có thể trực tiếp hấp thu giúp thực lực hồn sư tăng tới tầng kế tiếp. Mà bộ phận còn lại là kế thừa đại bộ phận đặc tính của hồn thú, những năng lượng dị chủng này ngưng tụ thành hồn hoàn, sẽ trở thành hồn kĩ của hồn sư.
Cùng với cảm giác bành trướng dần biến mất, thống khổ cũng dần giảm đi, cái cảm giác buông lỏng này làm cho tinh thần Đường Tam trở nên uể oải. Hắn cùng quá trình tiếp tục hấp thu, chậm rãi chìm vào giấc ngủ say trong băng hoả nhị nghi nhãn đầy dễ chịu đối với thân thể này.
Lúc này nếu ai có thể chứng kiến được biến hoá của Đường Tam sẽ phát hiện vẻ bề ngoài của hắn đang không ngừng biến hoá. Một lúc trắng, một lúc hồng, một lúc lại đen, mà trên người hắn vốn ba cái hồn hoàn hai vàng một trắng, giờ có thêm một cái hồn hoàn màu đen từ hư ảo dần dần hình thành.
Có lẽ đạt tới đệ tứ hoàn hồn sau ngàn năm tu luyện, Đường Tam không phải là người duy nhất nhưng không thể phủ nhân với tuổi tác hiện nay, hắn tuyệt đối là duy nhất. Lam ngân thảo lại tiến hoá một lần nữa thì sẽ như thế nào? Phế vũ hồn sẽ như thế nào? Mặc dù Đường Tam đã ít cố gắng nhưng nó vẫn duy trì cấp bậc cùng với cường đại vũ hồn, không phân cao thấp.
" Tiểu Cương, nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi định xử lí mối quan hệ giữa ngươi và Nhị Long ra sao?" Phất Lan Đức trừng mắt nhìn Đại sư, ánh mắt cực kì bất thiện.
Đại sư ngơ ngác nhìn Phất Lan Đức " Ta không biết."
"Không biết? Hai mươi năm. Ta hỏi ngươi, người khi còn sống có được bao nhiêu cái hai mươi năm? Một nữ hài tử ở tuổi thanh xuân đẹp nhất chỉ vì một câu nói của ngươi mà hao phí mất thời gian hai mươi năm. Mặc dù chúng ta là huynh đệ nhưng ta thực muốn hận ngươi, cho ngươi một bài học.
Đại sư cười khổ " Ngươi nói không sai. Bất quá, cho ta nói một lời. Ta không muốn bởi vì ta mà làm Liễu Nhị Long thương tâm. Kỳ thật, chính ta còn muốn tự hận bản thân mình. Đều là do ta sai, còn Liễu Nhị Long cũng phải chịu thống khổ như vậy, thậm chí còn hơn những gì mà ta phải chịu đựng.
Nhìn mặt Đại sư cười mà so với khóc còn khó coi hơn, Phất Lan Đức trầm mặc, hắn rõ ràng Đại sư cũng không làm sai điều gì. Nếu hắn thật sự yêu Liễu Nhị Long thì chuyện đó trái với luân thường đạo đức, không thể chấp nhận được. Đại sư không tiếp nhận Liễu Nhị Long không phải vì bản thân mà vì danh tiếng của nàng. Hắn không muốn Liễu Nhị Long vì yêu mình mà suốt đời bị mọi người mắng chửi. Lúc đầu Đại sư lựa chọn rời đi cũng chính vì nguyên nhân này, chỉ là hắn cũng không nghĩ tới Liễu Nhị Long tình thâm như vậy, vẫn đau khổ chờ đợi cho đến tận bây giờ.
Phất Lan Đức thở dài một tiếng " Tiểu Cương, thật sự không có cách nào khác sao? Nếu cứ như thế, hai ngươi mặc dù không trái với luân thường nhưng các ngươi lại thống khổ cả đời. Ngươi hẳn cũng thấy rõ, trừ lấy ngươi ra Liễu Nhị Long trong lòng không có khả năng yêu nam nhân nào nữa. Nếu thật sự ngươi vẫn muốn làm tổn thương nàng như vậy, thì không bằng ngươi hãy đi khỏi đây luôn đi, ít nhất nàng không đến gần ngươi, vậy trong lòng còn có chút hảo cảm."
Đại sư yên lặng gật đầu, " Lần này ta đi sẽ không trở lại nữa. Phiền ngươi nói lại, ta không nên ở bên nàng nữa, ở lại sẽ làm nàng càng trở nên thống khổ. Phất Lan Đức, nhiều năm qua ta vẫn không nói với ngươi một tiếng cảm ơn. Cũng vì giữa hai chúng ta, ngươi cũng đã phải nhận thống khổ như thế. Xin lỗi ngươi, Phất Lan Đức.
Phất Lan Đức hai mắt đỏ lên, " Nói điều ngu ngốc đó làm gì chứ. Ta là đại ca của các ngươi, trước kia, bây giờ và mãi mãi sẽ là như thế. Ta không cần ngươi nói cảm ơn gì, ta chỉ mong được thấy ngươi cùng Liễu Nhị Long mãi mãi sống hạnh phúc bên nhau, ngươi không hiểu sao? Tiểu Cương, đồ hỗn đản nhà ngươi, sao cứ mãi chấp nhặt mấy chuyện đó chứ. Chẳng lẽ ngươi và Liễu Nhị Long sau khi kết hợp liền đi ẩn cư thì có sao đâu chứ. Các ngươi không nói ra, có ai biết các ngươi là huynh muội đâu?"
Đại sư quyền phải giơ lên, đấm mạnh vào ngực trái " Chính là, ta không thể lừa được tim mình. Ta thật sự không thể." Phất Lan Đức trong đầu chợt loé lên, nghĩ tới một cách " Tiểu Cương, ta hỏi ngươi, ngươi có thật lòng yêu thương Liễu Nhị Long không? "
Đại sư hơi sửng sốt " Phất Lão Đại, vấn đề này còn cần phải hỏi lại sao? Nếu ta không thương nàng thì sao phải đến nông nỗi này?"
Phất Lan Đức trên mặt đột nhiên toát lên một nét cười xảo trá," Tốt lắm, ta có thể khẳng định Liễu Nhị Long vẫn yêu ngươi sâu đậm lắm. Đã như thế các ngươi hãy cùng bỏ cái suy nghĩ luân thường đạo đức đó đi. Ta nói như thế ngươi đã hiểu chưa."
" Ngươi …" Đại sư giận giữ, hắn vẫn giữ cái suy nghĩ này nhưng khi nhìn thấy con mắt của Phất Lan Đức thì một câu phản bác cũng không thể nói ra. Đúng vậy, mình cùng Liễu Nhị Long yêu nhau, tinh thần đã sớm đến bên nhau rồi. Không phải đã trái với luân thường thì là cái gì nữa chứ?
" Phất Lan Đức, ta đã hiểu rõ hảo ý của ngươi. Chính là tinh thần dù sao cũng chỉ là tinh thần mà thôi. Ít nhất thân thể giữa hai chúng ta vẫn đều rất thuần khiết."
Phất Lan Đức mỉm cười nói, " Chỉ cần ngươi thừa nhận tinh thần đã trái với luân thường là được rồi. Hơn nữa ta vẫn tin tưởng các ngươi đang nhầm lẫn ở điều đó. Nếu tinh thần các ngươi đã trái luân thường như vậy rồi, vậy sao các ngươi không thể kết hợp tại tinh thần được chứ? Không cần danh phận, chỉ cần thừa nhận lẫn nhau là được. Các ngươi hoàn toàn có thể làm một đôi vợ chồng tinh thần mà."
Đại sư vẫn mơ hồ," Phất Lan Đức, ta vẫn không rõ ý tứ của ngươi."
Phất Lan Đức tức giận nói "Ngươi thông minh vậy, đơn giản thế có gì mà không hiểu. Ý của ta rất đơn giản. Các ngươi kết hợp với nhau, có thể thành vợ chồng, chỉ cần xưng hô không thay đổi là được. Theo suy nghĩ của ngươi bây giờ, chỉ cần các ngươi không phát sinh quan hệ thân thể, vậy thì không thể gọi là loạn luân được. Các ngươi có thể phát sinh tình cảm nhưng vẫn giữ lễ, chỉ yêu nhau trong tinh thần còn vẫn duy trì sự trong sạch của thân thể, vậy thì ai có thể nói ra nói vào được chứ?"