"Hôm nay không biết ngọn gió nào thổi tới sa mạc vậy?Ngày thường cường giả đã là khó gặp,như thế nào lại kết bè kéo lũ đến đây thế này?"
"A..a,không nghĩ tới vừa tới sa mạc không lâu, dĩ nhiên gặp được Đấu vương cường giả,nói vậy các hạ hẳn là 1 trong 8 thủ lĩnh của bát đại xà nhân bộ lạc sao?"Từ trong mấy người vị trung niên nhân bước lên 1 bước cười cười nhìn Nguyệt Mị ở phía xa nói.
Ngồi trên cồn cát,vẻ khiếp sợ trên khuôn mặt Tiêu Viêm từ từ tiêu tán, mở trừng hai mắt lặng lẽ nhìn qua Tám người này. hắn phát hiện trừ hắc bào nhân thần bí làm cho người khác có cảm giác nhìn không thấu thì những người còn lại tựa hồ đều lấy vị trung niên nhân này làm thủ lĩnh.
"Người kia là ai?Cư nhiên có thể đại biểu nhiều cường giả như vậy ra mặt?"Nhận thấy được tình huống,Tiêu Viêm trong lòng nổi lên một trận kinh ngạc.Phải biết rằng,là một Đấu vương có ai không phải là cường giả danh chấn một phương chứ, bọn họ có thể tính cách bất đồng nhưng trong lòng lại có cùng một loại ngạo khí của cường giả nên rất khó có khả năng chính thức cùng phục tùng một người khác.
Ánh mắt đảo qua người mấy người cuối cùng dừng lại trên người trung niên nhân,Tiêu Viêm dù chỉ sơ bộ đánh giá cũng không thể phủ nhận người này có 1 loại khí chất khó có thể nói rõ, khuôn mặt làm cho mọi người có thể thấy được lúc còn trẻ tất nhiên là 1 mỹ nam tử hiếm thấy mặc dù hiện tại tuổi hắn khá lớn nhưng lại do năm tháng ma luyện rõ vẻ thành thục khiến hắn có thêm vẻ ung dung cùng tang thương. Mà hai loại tính chất này đối với nữ tử trẻ tuổi tuyệt đối là có lực hấp dẫn trí mạng.
"Người này thật không đơn giản a…" Trong lòng nhẹ nhàng đánh giá, đây là ấn tượng đầu tiên của Tiêu Viêm về vị trung niên nhân anh tuấn này,có thể trở thành cường giả Đấu vương có ai là đơn giản chứ?
Ánh mắt dời khỏi năm người gắt gao quan sát vị hắc bào nhân thần bí,không hiểu vì sao Tiêu Viêm mơ hồ có cảm giác như sau khi xuất hiện,người này luôn dùng loại ánh mắt như ẩn như hiện khóa chặt mình.
"Các ngươi là ai?Vì sao đêm khuya lại xuất hiện sâu trong địa bàn của tộc ta? Chẳng lẽ không biết nơi đây là cấm địa đối với loài người sao?" Nguyệt Mị vẻ mặt tươi cười quyến rũ lúc này hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một loại lạnh lẽo nghiêm nghị hỏi.Lúc này trước đội ngũ có thực lực kinh khủng trước mặt nàng cũng không còn nhàn nhã nói giỡn được nữa.
"A..a,chúng ta đến Tháp Qua Nhĩ sa mạc đích thực là có chuyện quan trọng. Không biết các hạ có thể đưa ta diện kiến nữ vương được không?"Trung niên nhân lại cười nói.
"Muốn gặp nữ vương bệ hạ?"Nghe vậy,Nguyệt Mị đôi mắt đẹp liền ánh lên vẻ xinh đẹp mà đầy nguy hiểm, cười lạnh nói:"Chúng ta cùng loài người các ngươi chém giết nhiều năm, trên tay đều dính đầy máu đối phương, còn có thể có chuyện gì để nói chuyện nữa chứ?Mấy vị nếu thức thời, xin khuyên các ngươi hãy rời đi, nếu không một khi xà nhân bát đại thủ lĩnh tề tụ thì dù có là Gia Mã đế quốc cường giả chỉ sợ cũng gặp khó phải lui thôi."
"Lão Hà.Ta đã sớm nói không nên cố gắng cùng xà nhân đám phán.Các nàng cũng không phải loại có thể …" Giữa không trung một vị đại hán hình dạng nhanh nhẹn dũng mãnh cúi đầu lớn tiếng nói với trung niên nhân.
Thanh âm của đại hán nọ giống như tiếng sấm ầm ầm vang vọng giữa không trung một lúc mới từ từ yếu bớt rồi tắt hẳn.
"Ta nhận ra nữ nhân này chính là thủ lĩnh của Mị xà bộ lạc một trong tám đại bộ lạc xà tộc. Hắc hắc…Năm đó Gia Mã đế quốc khai chiến cùng xà nhân tộc,Lôi Nạp lão gia hỏa kia cũng có cùng nàng đối chiến, bất quá cuối cùng tựa hồ như bị thất thế." Đại hán nọ ánh mắt liếc nhìn dáng người xinh đẹp của Nguyệt Mị cười nói.
"Lôi Nạp? Ngươi nói là cái lão già năm đó tu luyện lôi điện thuộc tính công pháp sao? Không biết độc trên người hắn bây giờ đã giải chưa vậy?" Nguyệt Mị khóe môi thoáng hiện nét cười lạnh chế giễu nói.
"Cũng nhờ phúc của ngươi!Mặc dù độc tố đã được giải bất quá cũng tương đương với tàn phế một cánh tay."Đại hán nhàn nhạt nói, liếc nhìn nhãn đồng của Nguyệt Mị.Trong mắt hắn thoáng hiện 1 nét hàn quang.
"Lão Hà. Trực tiếp bắt giữ nàng thôi.Đừng phí thời gian nữa nếu không thì muộn mất,đồ vật ngươi muốn chỉ sợ cũng không còn.Hơn nữa nếu như bị nàng chạy trốn,nói không chừng chuyến đi này của chúng ta muốn thành công lại khó thêm rất nhiều."Đại hán cúi đầu hướng trung niên nhân nói.
Nghe vậy,trung niên nhân được gọi là lão Hà thoáng trầm ngâm 1 chút,hơi gật gật đầu có chút bất đắc dĩ nói:"Nếu các hạ không chịu phối hợp vậy cũng đừng trách chúng ta ỷ đông hiếp ít(dùng từ hiếp nghe hơi ghê ghê).Phong Lê,lão Sư. phiền các vị vậy." Tại câu nói sau cùng,trung niên nhân ngẩng đầu lên hướng đại hán cùng một gã hình thể có chút gày gò trên không trung nói.
"Không thành vấn đề,đã muốn lãnh giáo lợi hại của cường giả xà nhân tộc từ lâu."Được lời vị đại hán không chút do dự vỗ vỗ lồng ngực nói.
Mặt khác vị lão giả gày gò thì hơi do dự 1 chút,hiển nhiên hắn cũng tự phụ thân phận mà không có ý 2 người giáp công,bất quá hắn cũng chỉ do dự chốc lát rồi hiểu rõ trong nhiệm vụ lần này một đấu vương cường giả sẽ đem lại khó khăn lớn cỡ nào cho phe mình.
2 người thân hình khẽ rung lên sau đó hóa thành 2 đạo hắc tuyến trực tiếp xuất hiện gần Nguyệt Mị.Tốc độ của bọn hắn được đề cao trong nháy mắt thậm chí làm cho không khí sinh ra bạo âm.
"Nghiêm Sư."Đứng trên cồn cát,đại hán khẽ ngẩng đầu trầm giọng báo tên của chính mình,đây là lễ tiết của cường giả khi chiến đấu.
"Phong Lê."Lão giả gày gò bình đạm nói.
Nghe 2 người này báo tên,Tiêu Viêm cùng Nguyệt Mị trong lòng cùng không khỏi chấn động.
"…Hô…2 người này lại là danh chấn Gia Mã đế quốc,bài danh trong thập đại cường giả Sư vương Nghiêm Sư,Phong hành giả Phong Lê…?"Trợn mắt há hốc mồm nhìn phía xa một hùng tráng một đạm bạc hai bóng dáng TV không nhịn được hít sâu vào 1 hơi.Ngày thường loại cường giả cao cao tại thượng này 1 người cũng khó gặp vậy mà tối nay hắn lại một hơi nhìn thấy hai người…
"Ta còn tưởng là ai có loại lá gan xâm nhập sâu trong lãnh địa của tôc ta,nguyên là nhị vị trong Gia Mã đế quốc thập đại cường giả a…"Giọng nói pha chút châm chọc lại nhẹ nhàng cười lạnh 1 tiếng,nét cười trên mặt Nguyệt Mị lại càng thêm vài phần ngưng trọng.Mặc dù nàng cùng hai người này cũng chưa có chính diện chiến đấu nhưng cũng đã nghe được danh tiếng bọn họ. Nổi danh đã lâu,hai người này có thể đứng trong hàng ngũ Gia Mã đế quốc thập đại cường giả tự nhiên là bon họ có chỗ hơn người.
Với thực lực của mình nếu cùng một người chiến đấu nàng cũng không chút kiêng kị, nhưng lấy 1 địch 2 lại là chuyện khác. Ngoài ra trừ 2 người này,vị hắc bào nhân nãy giờ vẫn trầm mặc mới làm cho Nguyệt Mị kiêng kị nhất. Đấu hoàng…đây là loại siêu cấp cường giả chỉ có nữ vương bệ hạ mới có thể địch nổi a…
"Những người này rố cuộc vì cái gì mà đột nhiên tụ tập ở sa mạc?Chuyện này hẳn là không bình thường,mặc kệ mục đích của bọn họ là gì ta đều phải báo lại cho nữ vương bệ hạ. Bằng không với đội ngũ này Tám bộ lạc lớn không nơi nào có thể một mình chống lại bọn họ." Trong lòng thóang tính toán, Nguyệt Mị cũng không chần chừ nói nhảm nữa, hai tay mảnh khảnh làm nhanh 1 cái kết ấn kì dị cùng lúc đó đuôi rắn nhẹ nhàng đánh lên mặt cát tạo nên 1 âm thanh rung động nhỏ. Nhất thời cồn cát nổ mạnh, 1 đạo sóng cát bắn ra phía trước Nguyệt Mị sau đó phô thiên cái địa tràn về phía mọi người.
"Động thủ!" Thấy Nguyệt Mị đọng thủ trước, Nghiêm Sư cũng không khách khí quát lên,hai tay cùng lúc cũng động.1 đạo âm ba màu bạc tựa như tiếng sư tử rống từ miệng hắn khuếch tán ra ngoài.
Đạo âm ba hung hăng đem đợt sóng cát đập bể,sau khi va chạm kịch liệt công kích của hai người đều yên lặng chìm xuống
Ngay khi Nghiêm Sư phá giải đợt sóng cát thì Phong Lê thân hình khẽ rung lên 1 cái rồi biến mất,tức thì đợt sóng cát lại truyền ra từng đợt năng lượng dao động mãnh liệt.
Nghiêm Sư sau khi đem công kích đối phương phá giải cũng hung hăng lao tới vòng chiến.Nhất thời 1 mảnh dài hẹp mấy chục thước thật lớn bụi cát bị cuốn theo kình khí của hắn bay loạn trong không khí.
Đầy trời cát vàng phiêu vũ, Nguyệt Mị hàn ý trong nét cười càng đậm.Trong lòng bàn tay nàng 2 quả năng lượng xanh nhạt xuất hiện rồi ngưng tụ thành 2 đầu thanh xà to lớn.Thanh xà lần này không phải loại lần trước Tiêu Viêm chứng kiến có thể so được,cả người hùng tráng được bao phủ bởi lớp vảy cứng rắn,cái miệng rộng thoáng ẩn hiện cặp nanh trắng đục sắc bén.Càng làm cho người ta rung động chính là 2 đầu thanh xà này tựa như có linh tính,2 cỗ khí tức hung lệ nhàn nhạt phát ra từ trong cơ thể.2 đầu thanh xà đột ngột xuất hiện hiển nhiên cũng nhất thời đem thế công của Nghiêm Sư cùng Phong Lê ngăn lại.
"Thật đáng sợ…Chỉ là ngưng tụ ra hai đầu năng lượng xà cổ quái dĩ nhiên cũng tương đương 2 đấu linh cường giả?"Nhìn tình huống quỉ dị phát sinh lúc đó Tiêu Viêm cũng không nhịn được khóe miệng giật giật.
"Đã sớm nghe nói xà nhân tộc cường giả có thể đem linh hồn ma thú hút ra, sau đó tu luyện lại thành 1 loại kĩ năng đặc biệt không những có thể bảo toàn phần lớn thực lực của ma thú mà lại tuyệt đối phục tùng chủ nhân hung mãnh không sợ chết khiến đối thủ cực kì khó chịu.Hôm nay vừa thấy quả nhiên là không giả a…"Nhìn tràng cảnh chiến đấu lúc này,năng lượng bạo dũng,cát vàng bay múa làm vị trung niên nhân cũng thoáng chút sợ hãi than..
"Trưởng lão, xem ra 2 vị đại nhân cũng không thể lập tức thu thập nàng a,chúng ta có cần tiếp ứng không?"Một vị nam tử hướng tới trung niên nhân bên cạnh có chút cung kính hỏi.
Nghe vậy,trung niên nhân hơi nghiêng đầu nhìn chăm chăm vị hắc bào nhân thần bí.
Dường như nhận thấy ánh mắt của hắn hắc bào nhân hơi hơi lắc đầu, ánh mắt dưới mũ trùm màu đen 1 lần nữa ẩn ẩn bắn về phía cồn cát không xa nơi thiếu niên đang ngồi trên đó vì cuộc chiến kịch liệt mà vẻ mặt rung động thể hiện ý vị không hiểu nổi.
Nhìn cử động của hắc bào nhân, trung niên nhân khe khẽ gật đầu,thoáng chut trầm ngâm rồi nhẹ giọng nói:"Thôi đi,với thực lực của lão Sư cùng Phong Lê,nàng cũng chẳng qua chỉ nỗ lực chống đỡ mà thôi, không lâu nữa thắng bại cũng sẽ rõ thôi."
"Dạ." Cung kính đáp 1 câu,người này mặc dù từng là 1 đấu linh đỉnh cấp cả 1 tòa thành thị khổng lồ nhưng ánh mắt vẫn mang vẻ kính sợ đảo qua hắc bào nhân rồi chậm rãi lùi ra phía sau.