Chu Mặc Hàm, sao có thể nói những lời này?
Não cô ta bị ngập nước à? Lại nói ra toàn bộ sự thật!
Lẽ nào cô ta không nhớ đến mấy cái tát của Vu Kiệt hay sao? Tại sao, tại sao lại nói những lời làm hắn rơi vào thế bị động thế này chứ?
Cô ta điên rồi chăng?
Nếu không phải có quá nhiều người ở đây, không tiện làm loạn trước nhiều con mắt như vậy thì hắn ta đã lập tức hét lên với điện thoại rồi.
Nhưng hắn không hề biết rằng, Chu Mặc Hàm và Tưởng Mộng Mộng đã biết được danh tính thật sự của Vu Kiệt trước khi hắn ta sử dụng sức mạnh của dòng tộc mình để dạy dỗ anh.
Vu Kiệt đường đường là cháu trai của con cá sấu khổng lồ trong giới giải trí, một gia tộc cao quý không ai sánh tới, nhân vật có thân phận đỉnh của đỉnh.
Hiện giờ, Chu Mặc Hàm làm sao còn dám nói dối nữa chứ.
Ngay sau khi giọng nói trong điện thoại truyền đến, sắc mặt Lý Mạt tái nhợt, giống như ăn phải phân vậy.
“Đây... đây...”
“Cậu Lâm, sự thật có vẻ khác với những gì cậu đã nói nhỉ, sao tôi lại cảm thấy, người phạm pháp trước là cậu, còn cậu Vu đây chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi, Lý Mạt, anh thân là cảnh sát, lại xử lý sự việc như vậy à?”
Cúp điện thoại, Trương Thế Đào lập tức nghiêm mặt, trách tội Lý Mạt.
“Tôi...tôi...xin lỗi ông Trương, tôi...là tôi thất trách, tôi sẽ quay về viết bản kiểm điểm ngay!”, giờ đây Lý Mạt đã biết được chân tướng sự việc, nào dám ngụy biện thêm nữa, vội vã chủ động nhận lỗi.
“Kiểm điểm? Bây giờ viết kiểm điểm còn có tác dụng gì, anh làm mất hết thể diện của cục Giang Thành chúng ta rồi, còn ngây ra đó làm gì, lập tức đem người cút về cho tôi!”
Sau đó, ông ta dừng một chút, quay sang nói với Lâm Phong: “Ngoài ra, cậu Lâm, mời cậu theo chúng tôi về đồn một chuyến!”
“...”, Lâm Phong!
Sau một hồi im lặng, ánh mắt Lâm Phong lạnh lùng rồi nói: “Trương Thế Đào, ông định làm gì?”
“Không làm gì cả! Cậu tụ tập với những người khác đánh nhau ở buổi biểu diễn, đánh bị thương bạn gái của cậu Vu, còn vu cáo người ta, bao nhiêu đôi mắt đang theo dõi! Cậu không phải muốn phủ nhận đấy chứ??”
Lời nói của Trương Thế Đào câu nào cũng có lý, mặc dù Lâm Phong đến từ thủ đô, thân phận cao quý, thậm chí sau khi ông ta làm vậy, vài phút sau sẽ có vô số cuộc gọi đến chất vấn, nhưng như vậy thì đã sao?
Nhà họ Lâm?
Có thể so sánh với ông Lưu kia không?
Sau khi trải qua bao nhiêu chuyện, dù không biết quan hệ giữa Vu Kiệt và ông Lưu như thế nào, ông ta vẫn có thể nhận ra, nếu hôm nay Vu Kiệt xảy ra chuyện gì, vậy thì vị từng hô mưa gọi gió đứng trên đỉnh cao kia nhất định nổi trận lôi đình.
Ông ta phải cho Vu Kiệt một lời giải thích!
“Ông dám!”, Lâm Phong hét lên một tiếng, hai mắt đỏ bừng.
Không ai dám bước lên trước, các nhân viên công vụ nhìn nhau, bởi vì thân phận của Lâm Phong nên bọn họ có chút e sợ.
Đây không phải là tự tìm cái chết hay sao?
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Trương Thế Đào lập tức đại biến: “Lý Mạt, còng tay cậu ta lại cho tôi!”
“Cái này...”, Lý Mạt nào dám chứ.
“Lão già họ Trương kia, tôi cảnh cáo ông, đừng có mà làm loạn, hôm nay tôi chắc chắn sẽ xử tên Vu Kiệt này, ông khôn ngoan một chút, cút sang một bên cho tôi, nếu không biết điều, đừng trách nhà họ Lâm chúng tôi không nhận người học trò là ông đấy!”
“Lý Mạt, anh còn đợi cái gì nữa!”, Trương Thế Đào vẫn không thay đổi thái độ, giọng điệu vô cùng sắc bén.
Trương Thế Đào căn bản không quan tâm đến thân phận học sinh nhà họ Lâm của mình.
Dù nhà họ Lâm của các người có huy hoàng đến cỡ nào đi nữa thì vẫn chưa đến mức có thể một tay che trời.
“Tôi...ông Trương, nếu không...”, Lý Mạt không dám là người đầu tiên xông lên.
“Lý Mạt, tôi thấy anh không muốn tiếp tục làm công việc này nữa, được, anh không làm thì tôi làm!”, ánh mặt Trương Thế Đào sắc lạnh, từ thắt lưng rút ta một chiếc còng tay.
Nếu đã không ai dám tiến lên, vậy thì ông ta tự mình làm.
Nói xong, ông ta sải bước lên đi về phía Lâm Phong.
Nhưng một giây sau, Lý Mạt dường như bị mê hoặc, đột nhiên đứng chắn trước mặt Lâm Phong, chặn đường của Trương Thế Đào.
“Anh!”
Trương Thế Đào sửng sốt: “Anh dám ngăn cản tôi?”
“Xin lỗi, ông Trương, mặc dù cậu Lâm có lỗi, nhưng... nhưng cái người tên Vu Kiệt này, đánh gãy chân người ta là không đúng, vẫn nên bắt anh ta trước thì hơn!”
“Anh...anh dám không nghe lệnh của tôi, Lý Mạt, anh...anh được lắm, người đâu, bây giờ tôi tuyên bố, chính thức cách chức của Lý Mạt, tất cả mọi người lập tức theo tôi, bắt người này lại!”
Trương Thế Đào chỉ vào Lâm Phong đang đứng sau Lý Mạt, đã đến nước này rồi thì ông ta cũng không cần kiêng kị gì nữa.
Nếu lập trường không vững vàng, ý chí không không kiên định thì sẽ lưu lại hậu họa về sau.
Chỉ là ông ta không ngờ, khi nói xong câu này vẫn không có một người nào nhúc nhích.
Lúc này, đám người bắt đầu tụ tập lại, trên mặt mang những thần sắc khác nhau.
Trương Thế Đào cau mày nói: “Các người đứng yên tại chỗ là có ý gì? Không coi mệnh lệnh của tôi là gì sao?”
“Ông Trương, những người này...bình thường theo tôi phá án, họ chỉ nghe lệnh tôi thôi!”, ánh mắt Lý Mạt trầm xuống.
“Cái gì?”
“Trương Thế Đào, cười chết tôi mất, rõ ràng là người của ông mà bây giờ đến lệnh của ông cũng không nghe!”, Lâm Phong chế giễu một câu, sau đó vỗ vai Lý Mạt và nói: “Đi, cho người bắt Vu Kiệt lại, sau việc này, tôi sẽ cho ông ngồi lên vị trí của Trương Thế Đào!”
Đạt được sự đảm bảo, Lý Mạt cũng không kiêng kị gì nữa.
“Xin lỗi nhé ông Trương!”, Lý Mạt nói xong, chỉ tay về phía Vu Kiệt: “Còng tay anh ta lại!”
Lời vừa dứt, các nhân viên vốn dĩ không động đậy gì kia mới bắt dầu đi về phía Vu Kiệt.
Lý Mạt trong lòng vẫn còn một nỗi lo sợ với Trương Thế Đào. . truyện ngôn tình
Chính vì vậy mới chủ động xin lỗi ông ta, nhưng Lâm Phong không phải là người bình thường, hắn ta đến từ thủ đô, còn là họ Lâm gia thế hiển hách, trong trường hợp này nếu không đi theo Lâm Phong, đừng nói sau này vẫn phải nhìn sắc mặt Trương Thế Đào mà làm việc, nhà họ Lâm cũng sẽ không tha cho ông ta.
Sau khi suy nghĩ một hồi, ông ta quyết định chọn bước về phía bóng tối!
Nhưng!
Đúng lúc những người nhân viên chuẩn bị lao đến chỗ Vu Kiệt, muốn dùng vũ lực để đưa Vu Kiệt đi thì trên không trung, một âm thanh chói tai của cánh quạt vang lên bên trên bệnh viện.
Đến rồi!
“Á, là trực thăng!”
“Sao lại có trực thăng tới thành phố này!”
“Có chuyện gì vậy?”
Vu Kiệt ngẩng đầu, khóe miệng khẽ cong lên.
Cùng lúc đó, trực thăng ném xuống bốn sợi dây cáp, bốn người lính trang bị vũ trang trượt từ trên dây cáp xuống, nhanh chóng hạ xuống xung quanh Vu Kiệt, tiếp đó, 4 người họ giơ súng tiểu liên lên nhắm thẳng vào đám người trước mặt Vu Kiệt.
Soạt!
Vào khoảnh khắc đó, toàn bộ mọi người sắc mặt đại biến.
“Đây...là tình huống gì vậy?”, Lý Mạt kinh ngạc, Lâm Phong cũng không ngờ, chỉ có Trương Thế Đào cảm thấy bất ổn.
Rất nhanh, trực thăng đáp xuống một bãi trống, một thanh niên tuấn tú trên vai đeo huy chương vội vã đi tới, đến trước mặt Vu Kiệt, sau khi chào bằng tư thế quân đội tiêu chuẩn, xoay người nhìn chằm chằm vào Lý Mạt.
Thình thịch!
Một cỗ bất an đột nhiên xuất hiện trong lòng Lý Mạt.
Những người này, lẽ nào đến từ...
“Tôi biết ông, ông là Lý Mạt đúng không! 3 phút sau, sẽ có một văn kiện được gửi đến Giang Thành, tôi hi vọng đến lúc đó ông có thể xuất hiện tại văn phòng làm việc, bây giờ, mời ông và người của mình cút khỏi đây, đừng làm phiền chúng tôi làm việc với anh Vu!”, người thanh niên trẻ lạnh lùng nói.
Nói xong, anh ta quay người lại, một lần nữa chào Vu Kiệt, dùng một tay đưa về phía trực thăng, cung kính nói: “Anh Vu, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng!”
“Cảm ơn!”
Trong khoảnh khắc, biểu cảm của Lâm Phong trở nên phức tạp.
Tên Vu Kiệt này, rốt cuộc là ai?
Loại người này lại được trực thăng đến tận nơi đón?
Khi hắn ta vẫn còn đang bị sốc vì điều này thì nhìn thấy ánh mắt Vu Kiệt đang nhìn mình.
Giây tiếp theo.
Vu Kiệt giơ ngón tay chỉ về phía Lâm Phong, âm trầm nói: “Trước khi rời khỏi đây, tôi không muốn nhìn thấy hắn nữa!”
Người thanh niên gật đầu: “Đã hiểu!”
Anh vừa nói xong thì anh ta đã ra lệnh cho một người lính: “Đi, bắt anh ta lại cho tôi, đưa về nhà tù của căn cứ canh gác chặt chẽ trong vòng 24h, thông báo người thủ đô đến đón anh ta về!”
Cái gì?
Lâm Phong sững sờ.
Tiếp đó!
Một người lính bước tới và giáng một cú đấm mạnh vào trán Lâm Phong.
Người lính đó ra tay nhưng không ai dám ngăn cản!
Lâm Phong bị đánh chảy máu mũi, còn chưa đứng dậy được thì người lính kia đã lấy ra một bó dây thừng ở thắt lưng buộc chặt hắn ta lại, sau đó dùng vải lanh bịt miệng, cứ như vậy xách cổ đem hắn lên máy bay, trực tiếp mang đi.
Cả quá trình rất đơn giản và trôi chảy, không có một chút lộn xộn nào.
Cảnh tượng đó lập tức khiến Lý Mạt kinh ngạc.
Người tên Vu Kiệt này... anh ta... rốt cuộc có thân phận như thế nào?
Chỉ một từ có thể chỉ huy những người lính có xuất thân không nhỏ này!
Anh ta...
Rốt cuộc là ai?
- ---------------------------