Chương 107: Tỉnh Mộng

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau


Lục Yến bỗng nhiên rời cung, ngọn đèn dầu trên mái giác phủ Trấn Quốc công trắng đêm chưa tắt, Tĩnh An trưởng công chúa ngồi ở bên giường suốt một đêm, rốt cuộc vào sáng sớm hôm sau cũng nhìn thấy thân ảnh Lục Yến.
Tĩnh An trưởng công chúa đẩy cửa Túc Ninh đường ra.
Mắt thấy ngực áo hắn bị máu thấm ra đỏ chói một mảng, không nhịn được hồng đôi mắt nói: “Con điên rồi có phải hay không? Điên rồi đúng không!”
Ngước mắt lên, Lục Yến cười nói: “Mẹ, đây là lần cuối cùng.”
Tĩnh An trưởng công chúa nhìn đồng tử u ám quạnh quẽ của hắn, hô hấp cứng lại, lời nói sắp tràn ra khỏi miệng cũng nuốt xuống toàn bộ.
Đêm qua hắn đi đâu, gặp ai, hiển nhiên đã không còn quan trọng......!Có thể bình an trở về là tốt rồi.
Trầm mặc một lúc, Lục Yến đứng thẳng dậy, từ trên văn án làm từ gỗ hoa cúc lê Quỳ Long lấy ra hai phong mật tin, đưa cho Tĩnh An trưởng công chúa, “Mẹ nhìn kỹ xem.”
Trưởng công chúa đọc thầm từ phải qua trái, mày nhíu càng ngày càng chặt.
Trên đây đều là những chuyện Hứa gia ầm thầm làm gần hai năm nay, có một số việc tuy không có chứng cứ xác thực nhưng Tĩnh An trưởng công chúa đại khái cũng đoán ra được đâu là thật, đâu là giả.
Bà nắm chặt thư tín đến đầu ngón tay trắng bệch.
Lục Yến tiện đà mở miệng: “Thập điện hạ tuy còn nhỏ tuổi nhưng từ nhỏ đã thiên tư hơn người, lại có một vị ân sư như Từ thái phó dạy dỗ, nghĩ đến ngày sau nhất định kham nổi trọng trách.”
Thập điện hạ là nhi tử của Đoan phi.
Ánh mắt Tĩnh An trưởng công chúa nghiêm nghị, “Con có biết con đang nói gì không?”
“Con biết đảng tranh là thứ thiên gia kiêng kị nhất, nhưng tâm bệ hạ không đặt ở triều chính, Hứa gia lấy hành động bất nhân ngự chúng, tâm sài lang hổ báo đã rõ như ban ngày, nếu mọi người chỉ nghĩ bo bo giữ mình.” Lục Yến nhìn trưởng công chúa nắm mật tin trong tay, tiếp tục nói: “Chỉ càng khiến quốc gia ta thêm nguy kịch.”
“Tam Lang, nhưng phía sau con là toàn bộ phủ Quốc công......”
Lời Trưởng công chúa còn chưa nói xong chỉ thấy Lục Đình, Lục Diệp tay cầm theo không ít dược liệu quý báu xuất hiện ở cửa Túc Ninh đường.
“Cẩu lợi quốc gia sinh tử dĩ, há nhân họa phúc tị xu chi.”(*) Lục Đình cười nói: “Tam Lang, huynh là người thứ nhất ủng hộ đệ.”
(*) Sinh tử của một quốc gia sao có thể tranh được.
Lục Diệp cũng đi theo cười nói: “Nên vậy.”
Ba ngày sau, Tĩnh An trưởng công chúa mang theo thân vệ xông vào đạo quan, không chỉ phá hỏng thứ đồ bỏ lò bát quái Cửu Thiên, còn chửi ầm vào mặt Cát thiên sư.
Thành Nguyên đế lạnh lùng nói: “Tĩnh An, có phải trẫm đã quá dung túng muội rồi đúng không?!”
Tĩnh An trưởng công chúa khàn giọng nói: “Ngày ấy nếu không có Tam Lang giúp bệ hạ chắn mũi tên kia, bệ hạ lấy cái gì trường sinh bất lão? Lấy mấy thứ hạt thơm này lừa gạt người sao!”
Thành Nguyên đế hô hấp dồn dập, hiển nhiên là cực kỳ tức giận, ông chỉ vào Tĩnh An trưởng công chúa lạnh mặt nói: “Ngươi hồi phủ Quốc công ngay cho trẫm!”
Tĩnh An trưởng công chúa nước mắt tràn mi, “Nếu hôm nay huynh trưởng bắt ta trở về, đời này, Tĩnh An sẽ không bao giờ bước vào hoàng cung nửa bước.”
Tiểu đạo sĩ trong đạo quan bị trận xung đột doạ cho sợ tới mức né xa ba thước.
Đang lúc giằng co, Hồng Thăng rút kiếm ở sườn ra, giơ tay chém xuống, chặt đứt đầu Cát thiên sư, Thành Nguyên đế chưa phản ứng lại, Hồng Thăng đã lập tức khụy chân, quỳ trên mặt đất.
“Thần tự biết tội không thể thứ, chỉ mong bệ hạ niệm một phần tình cũ, buông tha dưỡng tử trong phủ của thần.”
Dứt lời, đâm thẳng một kiếm vào bụng, Hồng Thăng lấy cái chết tạ tội.
Bả vai Thành Nguyên đế sụp đổ, tóc mai đã hoa râm, ánh mắt vẩn đục chứa đầy phẫn nộ, có kinh ngạc, còn có một tia suy sụp tinh thần mơ hồ không rõ.
Thân mình ông nghiêng ngả, được Tĩnh An trưởng công chúa đỡ lấy, “Bệ hạ, hồi cung đi.”
Chỉ là khi Thành Nguyên đế một lần nữa mặc vào long bào, ngồi trên long ỷ, ông mới bừng tỉnh kinh hãi, Đại Tấn đã sớm không còn là Đại Tấn trong tay ông nữa.
Tiếng nói của Thái Tử càng lúc càng cao.
Thời gian như bóng câu qua khe cửa, nhoáng cái đã qua hai năm.
Lục gia cùng Hứa gia như nước với lửa, Hứa gia tuy rằng thế lớn nhưng cũng không thắng nổi phủ Trấn Quốc công, phủ Tuyên Bình hầu, tông thân Lục thị, Sở thị Dương Châu cùng với Từ gia sau lưng Đoan phi liên thủ đối nghịch với Đông Cung, mấy năm nay, Lục Yến đã ra tay loại bỏ không ít người bên phe Hứa gia.
Thủ đoạn tàn nhẫn khiến người ta phải líu lưỡi, Lục Yến 26 tuổi đã sớm không phải là Lục thế tử gia vân đạm phong khinh trước kia.
Trong triều đình gió nổi không ngừng, cuộc sống của Hứa hậu cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng của bà ta.
Sở Tuần và Tùy Ngọc mời hắn tới Hồng Tụ lâu tụ tập uống hai ly.

Lúc xe ngựa tiến vào Bình Khang phường đã là chạng vạng, hắn đạp lên ánh sáng từ đèn dầu lay động không tắt trên hành lang, phong trần mệt mỏi đi tới.

Ống tay áo hắn đầy ắp bông tuyết, lại là một năm mùa đông, lại là một năm hiu quạnh.
Vén màn sương phòng lên, Sở Tuần chế nhạo nói: “Sở mỗ muốn âm thầm gặp Lục đại nhân một lần thật sự là càng ngày càng khó a.”
Lục Yến hiện giờ đã lên tới chức thượng thư, lui tới giao tế sớm đã không thể tùy tâm sở dục, cho nên lời này của Sở Tuần cũng chẳng sai.
Tùy Ngọc ở một bên cười nói, “Nhận đi, huynh chính là bị hắn lừa tới kinh thành.”
Sở Tuần bị phong tin “Tình ý chân thành” của Lục Yến làm cho đầu quả tim rung động, bỏ qua thuyền hoa Tây Hồ, bất chấp cảnh đẹp Dương Châu, phi ngựa tới kinh thành gặp người, kết quả một sớm trượt chân, bị mũ ô sa chụp trúng đầu, sớm nào cũng phải đúng hạn lên thượng trị, giữ chức Hình Bộ thị lang.
Li Nương của Hồng Tụ lâu ngồi ở một bên, duỗi tay xoa nhẹ mày Sở Tuần, nhu thanh tế ngữ nói: “Xem kìa, xem Sở đại nhân bị ủy khuất tới đâu kìa.”
Sở Tuần ôm eo nàng, khóe miệng mang theo dáng vẻ du côn, “Nàng cũng muốn trêu đùa ta đúng không?”
Li Nương cười nói: “Li Nương không dám.”
Ăn được một ít điểm tâm, Li Nương bưng lên một vò rượu ngon, ngay sau đó cung kính nói với Lục Yến: “Hoa đào nhưỡng này là chiêu bài của Hồng Tụ lâu, Lục đại nhân uống một mình, không phải là uổng phí cảnh đẹp đêm nay lắm sao?”
Lời này của Li Nương là ý gì, Lục Yến đương nhiên hiểu rõ, nam nhân hơi nhích về phía sau, mặt mày thâm thúy mang theo khí chất phong lưu, “Uống thế nào mới không tính là uổng phí?”
Ánh mắt Li Nương và Sở Tuần giao nhau, chợt nàng đứng dậy đẩy cửa phòng ra.
Đèn lồng đỏ tươi treo ngang dọc đan xen, kiều âm uyển chuyển quanh quẩn bên tai.
Một vị cô nương chậm rãi đi đến, tư dung Thanh Lệ, đôi mắt sáng xinh đẹp, bốn mắt nhìn nhau, cặp mắt lõi đời xa cách của Lục Yến rốt cuộc vẫn xuất hiện một chút hoảng hốt.
Lúc này hắn mới minh bạch, hôm nay căn bản chính là một hồi “Hồng Môn Yến”.
Nữ tử trước mắt và người ấy ước chừng có sáu phần tương tự.
Giây lát, khi nàng kia ngồi xuống, ánh mắt nam nhân lại trở về không gợn sóng như ban đầu, hắn hỏi nàng, “Tên là gì?”
Tiểu cô nương có chút nhút nhát, nắm chặt quyền, thấp giọng nói: “Hồi bẩm đại nhân, nô tên gọi Trân Nhi.”
Khóe miệng Lục Yến ngậm ý cười, “Là Chân nào?”
Trân Nhi nói: “Trân trong trân châu.”
Lục Yến lại nói: “Bao lớn rồi?”
Hai má Trân Nhi nháy mắt hồng thấu, “Mười sáu.”
Lục Yến thưởng thức ly trong tay, một lúc sau mới dừng lại, đưa đến trước mặt nàng, nói: “Rót rượu đi.”
Trân Nhi chưa xuất các, cũng chưa từng hầu hạ người, ngây ngô trong ánh mắt kia không phải giả, nàng biết nam nhân trước mắt quyền cao chức trọng, lại không biết hắn ôn nhu tuấn lãng như thế.
Ngửi hương vị nhàn nhạt trên người hắn, nàng chợt xuất hiện một cảm giác run rẩy như khi bị xuân phong đánh úp lại, chạm nhẹ vào tim, nhưng lại chỉ lướt qua trong giây lát.
Tay nắm ly rượu của Tùy Ngọc và Sở Tuần đều đã cứng đờ, phảng phất như đang nói Lục Thời Nghiên hắn đáng lẽ không nên có phản ứng như vậy mới phải.
Thế nhân cho rằng trong mắt hắn chỉ có quyền thế, cho rằng bề ngoài nho nhã của hắn là đang che dấu dã tâm cực đại.

Nhưng Thế tử gia phủ Trấn Quốc công hai mươi sáu không thê, không thiếp, chẳng qua là không buông được một người mà thôi.
Hồi tưởng lúc Thẩm Chân mới rời kinh, lúc ấy là đầu mùa xuân, cũng không biết là tửu lầu nào truyền ra tin tức —— đừng nhìn đệ nhất mỹ nhân thành Trường An ngày xưa, Thẩm gia nữ Thẩm Chân và Trường Bình hầu có hôn ước, thật ra nàng ta còn từng làm ngoại thất của Lục kinh triệu đó nha!
Nữ nhi của tội thân với thiên chi kiêu tử.
Trong một đêm đã làm khắp thành xôn xao.
Tùy Ngọc cho rằng lấy tính tình Lục Yến bất luận ngoài sáng hay trong tối, chắc chắn sẽ giáo huấn người loan tin một trận nên thân, không ngờ, hắn chỉ khinh khinh phiêu phiêu hờ hững như không.
Tùy Ngọc nói với hắn: “Lục Yến, việc này nếu huynh không tiện ra tay, cứ để ta làm thay.”
Lục Yến trả lời: “Cần gì để ý tới? Dù sao đồn đãi vớ vẩn phần lớn đều là như thế, huyng càng để ý, tin tức sẽ truyền càng xa.”
Tùy Ngọc nói: “Vậy huynh không để bụng sao?”
Lục Yến nhíu mày cười nhạt, “Nếu nàng đã quyết định trở thành Tô phu nhân, vì sao ta còn phải để ý?”
Tùy Ngọc nhìn ánh mắt không để tâm của hắn, trong lòng không khỏi nghi ngờ, lại nghe Lục Yến phong đạm vân khinh nói, “Tùy Hữu An, ta không si tình giống huyng đâu.”
Tùy Ngọc lại nói: “Vậy hôn sự của huynh với Bạch gia sao lại......”
Lục Yến nói thẳng: “Đợi ta tiến vào trung tâm cầm quyền, tự nhiên sẽ thành hôn.”
Trong khoảnh khắc ấy, Tùy Ngọc thật sự khâm phục Lục Yến.

Khâm phục hắn chưa bao giờ đắm chìm trong chuyện phong nguyệt, hoặc là nói, hắn từng luân hãm, nhưng trời sinh hắn bạc tình, buông bỏ cũng dễ dàng như vậy.
Nhưng nói dối chính là nói dối, luôn có một ngày sẽ bị bại lộ.

Hiện giờ hai năm qua đi, quyền lực trong tay Lục Yến hắn đã sớm so với ngày xưa không biết lớn hơn bao nhiêu, kết quả thế nào? Hắn vẫn luôn một mình như thế.
Vẫn là dáng vẻ hoàn toàn không thèm để ý.
Tùy Ngọc lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, tính tình hắn vốn chính là khó biểu lộ tiếng lòng.
Tùy Ngọc hoàn hồn, nhìn Trân Nhi, cố ý nói: “Lục đại nhân có cảm thấy nàng cực kỳ giống một người không?”
Lục Yến ngưng mắt, uống một ngụm rượu, trầm giọng nói: “Đúng không, hình như là vậy thật.”
Sở Tuần thở phào một hơi, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ngươi ngẩng đầu lên đi.”
Trân Nhi ở một bên rũ mắt, cẩn thận làm lễ, nghe xong lời này, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu lên......
Sở Tuần gật đầu, nói thẳng, “Đúng vậy, nàng cùng Thẩm Chân thật sự có vài phần giống nhau.”
Thẩm Chân.
Lại nói, không biết đã bao lâu Lục Yến không mở miệng nói hai chữ này.
Sở Tuần nhìn bông tuyết mảnh mai bên ngoài, buồn bã nói: “Thời gian thật mau, nhoáng cái đã qua hai năm, hiếu kỳ trên người Trường Bình hầu hình như cũng hết rồi.”
Tùy Ngọc phụ hoạ, “Nếu ta nhớ không lầm thì đã qua non nửa năm rồi.”
Sở Tuần lại nói: “Đến lúc đó có phải huynh muốn tới Mạc Bắc uống rượu mừng không?”
Tùy Ngọc gật đầu, “Nếu lúc đó trong kinh không có việc gì......”
Hắn nói còn chưa nói xong, khóe môi Lục Yến đã căng ra, ly trong tay vẽ một độ cung trong không trung, đáp xuống đất, phát ra một tiếng “Choang”.
Trân Nhi giật mình, bị lệ khí trên người nam nhân doạ cho hốt hoảng, cánh tay rót rượu cứng đờ.
Thanh âm dòng nước chảy róc rách đột nhiên im bặt.
Nàng vội vàng lấy ra hai chiếc khăn, tay chân luống cuống lau đi góc áo bị rượu bắn vào của Lục Yến.
“Đại nhân.” Trân Nhi ngước mắt gọi một tiếng.
Lục Yến đẩy nàng ra, đứng dậy nhìn Tùy Ngọc nói, “Đi đây.”
“Lục Yến!” Sở Tuần hô một câu.
Đầu Lục Yến cũng không ngoảnh lại.
Tùy Ngọc ngồi sát cửa sổ, nhìn bóng dáng hiu quạnh của Lục Yến, nói một câu, “Quả nhiên, huynh và ta quả nhiên giống nhau.”
Sở Tuần cúi đầu uống một ngụm rượu, chậm rãi nói: “Hai năm, ta chưa từng nghe thấy hắn gọi tên của Thẩm Tam Nương, một lần cũng không, cho dù ta có cố ý nhắc tới, hắn chỉ lộ vẻ bất đắc dĩ, lại nhanh chóng chuyển chủ đề khác, như thế sao có thể là dáng vẻ đã buông bỏ được.”
Tùy Ngọc gật đầu, nói: “Thù hôm nay hắn nhất định sẽ ghi tạc lên người hai chúng ta.”
Sở Tuần nói: “Tùy hắn đi thôi, như thế so với nghẹn ở trong lòng cũng tốt hơn.”
Lục Yến rời khỏi Bình Khang phường, bông tuyết lớn như lông ngỗng, từng chút một đáp trên vai hắn.
Dương Tông mở dù che trên đầu hắn, Lục Yến khom lưng lên xe ngựa.
Bánh xe dẫm lên tuyết trắng xóa chậm rãi chuyển động.
Lục Yến bỗng nhiên hô một câu dừng.
Bánh xe chìm trong tuyết chợt dừng lại, phát ra một tiếng Két, là thanh âm mà sát, nghiền áp tuyết đọng.
Trầm mặc thật lâu, lồng ngực Lục Yến rung động, hít sâu một hơi, nói, “Đi Trừng Uyển.”
Dương Tông chớp mắt, vội vàng nói: “Thuộc hạ đã rõ.” Quả thật, đã hồi lâu Dương Tông chưa nghe thấy ba chữ “Đi Trừng Uyển” này.
Lục Yến dẫm lên ánh trăng thanh lãnh, đẩy cửa Trừng Uyển, nơi này hết thảy vẫn như cũ, không có ai biết, đèn ở Lan Nguyệt các mỗi ngày đều được người châm.
Nghe thấy động tĩnh, Đường Nguyệt và Mặc Nguyệt lập tức đứng yên tại chỗ, cái chổi trong tay “Cạch” một tiếng rơi trên mặt đất, chìm trong tuyết đọng thật dày.

“Thế tử gia?” Đường Nguyệt thấp giọng nói.
Lục Yến thấp giọng “Ừ” một tiếng.
Mặc Nguyệt chà xát tay, nhỏ giọng nói: “Thế tử gia muốn uống nước không ạ.”
Lục Yến vẫy tay, nói một câu không cần, Đường Nguyệt và Mặc Nguyệt liếc nhau một cái, đồng loạt khom người lui ra.
Suốt hai năm, hắn chưa bao giờ bước vào nơi này.

Nguyên nhân có lẽ là vì mỗi một viên gạch ngói nơi này đều có hình bóng nàng.
Lục Yến tản bộ vào nội thất, trái tim điên cuồng nhảy lên rồi đáy mắt lại hiện lên tầng tầng lớp lớp thất vọng.
Một chiếc giường bằng gỗ hoa cúc lê, một chiếc giường nhỏ khắc sơn, một chiếc hộc tủ bốn chân, một chiếc bàn vuông Quỳ Long, hai ghế tròn sơn hồng chạm rỗng......!Ngoại trừ những vật chết này, còn có ba gốc hoa sơn trà nàng yêu thích nhất.
Hắn vẫn luôn dặn dò không được thay đổi bố trí trong phòng, ừ, trong phòng xác thật không thay đổi bộ dáng.
Nhưng không có người ấy, cuối cùng vẫn không giống nhau.
Hắn đi vào trong phòng, nhìn về phía hộc tủ bốn chân, tùy ý kéo mở một ngăn kéo, nhìn thấy một bức họa.
Hắn sửng sốt.
Chậm rãi mở ra, nhìn thấy ngày tháng ở góc phải bên dưới, hồi ức đã phủ đầy bụi dưới đáy lòng như thủy triều cuồn cuộn dâng lên.
Nguyên Khánh năm thứ mười bảy, ngày 25 tháng 10.
Đây là ngày sinh thần của hắn.
Chạng vạng ngày ấy, trời tối vừa vặn.
Hắn một mình đi vào Trừng Uyển, vốn tưởng rằng có thể thu được lễ vật mừng sinh thần từ nàng, cái gì cũng tốt, cho dù là phiến lá cây cũng không sao, lại không nghĩ tới nàng căn bản không nhớ rõ việc này, tính tình nàng ngoan ngoãn nhu thuận, thấy hắn mặt lộ vẻ bất mãn, lập tức túm tay áo hắn, ngữ khí mang theo vài phần lấy lòng: “Ta vẽ tranh cho đại nhân được không?”
Hắn xụ mặt gật đầu.
Hắn biết hoạ kỹ của Thẩm Chân rất tốt, vẽ người cũng rất giống.

Nhìn nàng nghiêm túc đặt bút, hắn ngồi ở đối diện nàng không khỏi có chút chờ mong, nàng sẽ vẽ hắn thành dáng vẻ gì đây.
Nào biết, tiểu nhân nhi thuần lương vô hại này trong bụng cũng có ý nghĩ xấu.
Nàng thế nhưng vẽ dáng vẻ vừa mới tức giận của hắn, mày nhíu lại, mím môi mỏng......!Trong mắt hiện rõ không vui.
Hắn giận quá hoá cười, liền bóp eo nàng hỏi, “Thẩm Chân, ta ở trong mắt nàng chính là dáng vẻ này sao?”
Tiểu cô nương ở trong lòng hắn xoay người lại, ôm eo hắn, vẻ mặt giảo hoạt, “Đại nhân nói một câu công bằng được không, ta hoạ như vậy chẳng lẽ không giống sao?”
Chuyện cũ không nên nhớ lại, khoan tâm khắc cốt.
Nàng dùng thời gian không dài không ngắn, 300 ngày đêm xâm nhập vào tâm hắn, sau đó từng nét, từng nét một khắc tên nàng lên trái tim hắn.
Thử hỏi, hắn có thể quên thế nào?
Nàng rời khỏi Trường An, cùng Trường Bình hầu trong miệng nàng ở Mạc Bắc ngắm trời xanh, chạm mây thấp, mỗi khi trong lòng hắn hận nàng quyết tuyệt, bên tai đều sẽ nhớ lại lời hắn từng nói với nàng.
“Thẩm Chân, không phải là cô không muốn sao?”
“Cô cho rằng ta không có cô thì không được sao?”
“Tật xấu kén ăn này phải sửa biết không?”
“Cô tự phụ như vậy sao?”
“Ha, lần trước là đệ đệ, lần này là phụ thân cô, cô cảm thấy, bản quan là gì của cô?”
“Về sau nếu không có việc gì, đừng kêu Đường Nguyệt truyền tin cho ta.”
“Trường Bình hầu, nàng gặp hắn làm gì?” Hắn tức giận đến cắn răng, “Để xác nhận thân phận của mình sao?”
Mỗi một lần nàng đều không dám tranh luận, mỗi một lần hắn nói xong liền hối hận.
Chỉ là ba năm trước đây hắn không biết bản thân sẽ vì một người mà điên cuồng đến vậy, không dám tư, không dám niệm, hắn sợ càng hãm càng sâu, sợ hồi ức, sợ ôn nhu còn tàn lưu của nàng......
Lục Yến giơ tay nhẹ nhàng vỗ về hoa sơn trà trên án kỉ, vuốt ve rồi lại vuốt ve, nam nhân giỏi bày mưu lập kế trên triều đình bây giờ lại đột nhiên cười tự giễu.
Hoa sơn trà mà nàng để lại vào mùa đông thứ hai nàng rời đi lặng lẽ nở rộ, Thẩm Chân, Lục Yến ta thừa nhận, ta thật sự không cam tâm để nàng gả cho người khác.
Hắn ngồi trên giường, tùy ý đùa nghịch gối ngọc, bỗng nhiên nhìn thấy một phong thư, một phong thư vẫn còn nguyên vẹn.
Đồng tử hắn chấn động, nắm chặt tin trong tay, muốn mở ra, nhưng rồi lại thả lại chỗ cũ.
Một chút tâm tư của nàng, nàng sẽ nói về cái gì, có thể nói cái gì, hắn sao lại không rõ ràng?
Cảm tạ hắn đã cứu nàng.
Cảm tạ hắn giúp đệ đệ, phụ thân nàng......

Cuối cùng có lẽ sẽ thêm một câu, nếu có kiếp sau?
Nam nhân cười khổ.
Nhưng hắn không tin kiếp sau.
Lục Yến dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve phong thư, để vào trong ngực.
Thôi vậy.
Thấy thư như như thấy người, an ủi một chút trái tim đau đớn của hắn.
Một hồi lâu không phát ra tiếng động, Lục Yến bỗng nhiên cảm thấy trong phòng này nếu chỉ có tiếng một người hít thở thật sự là quá mức quạnh quẽ.
Một cơn gió lạnh xuyên thấu qua song cửa tiến vào, màn đung đưa, hắn bỗng hoảng hốt như thấy được nàng đứng ở trước mặt mình, môi đỏ mày xinh, quay đầu trông lại lại như sắp biến mất.
“Đại nhân.” Nàng nhẹ giọng nói.
Lục Yến nghĩ, men say cũng chỉ có điểm tốt như vậy.
Hắn vỗ xuống bên người, cười nói: “Ngồi đi.”
Lục Yến đặt tay lên eo nàng, xa cách hơn bảy trăm đêm dài, xa cách hơn mấy trăm dặm đường, lại một lần nữa, hắn ôm nàng vào trong ngực mình.
Hắn hôn lên trán nàng, yết hầu chua xót, một lúc lâu mới nói: “Mạc Bắc giá lạnh, nàng đã quen chưa?”
Người trong ngực không đáp.
Hắn vô pháp ức chế nức nở, nói: “Ở cùng một chỗ với hắn, có hạnh phúc không?”
“Hắn có để ý nàng ở bên ta lâu như vậy không?”
“Mẫu thân hắn có ra uy với nàng không, hửm?”
Thẩm Chân không động đậy, cũng không đáp lại hắn.
26 tuổi, một người kiêu ngạo như vậy, trong màn đêm dài vô tận cuối cuộc vẫn nhịn không được đỏ đôi mắt.
Hắn hôn lên vành tai nàng, ăn nói khép nép nói: “Không bảo vệ được nàng, ta hối hận rồi.”
Càng hối hận, chưa bao giờ nói một câu yêu thương với nàng, nói với nàng một câu ta muốn cưới nàng làm thê.
Tam thư lục lễ, cưới hỏi đàng hoàng.
Không biết vì sao, cô nương ngồi bên cạnh hắn bỗng nhiên lệ rơi đầy mặt.
Hắn chân tay luống cuống dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng giúp nàng lau đi.
Nâng lên cánh tay gần như cứng đờ, “Đừng khóc.”
Mạc Bắc cách ta xa như vậy, nếu nàng khóc thật, ta sẽ không biết được đâu.
Chợt, Thẩm Chân trước mắt hóa thành một sợi khói mỏng, biến mất không thấy, Lục Yến nhăn mày, che ngực, gọi lớn một tiếng, “Thẩm Chân!”
“Thẩm Chân!”
Sương đen nồng đậm ở trước mắt biến mất, Lục Yến choàng mở mắt, ngồi dậy, khó khăn hô hấp từng hơi.
Nhìn quanh bốn phía, đây không phải phủ Quốc công, cũng không phải Trừng Uyển......!Đây là đâu?
Không để hắn suy nghĩ quá lâu, Thẩm Chân giơ tay che kín miệng hắn, ấn hắn xuống giường.
Ngoài phòng vang lên từng tiếng bước chân.
“Cô nương?” Là thanh âm của Miêu Lệ.
“Ừ.” Thẩm Chân mở miệng nói, “Sao, sao thế?”
“Cô nương, nô tỳ vừa nghe thấy tiếng động, nên muốn đi vào nhìn một cái.” Miêu Lệ nói.
Trái tim Thẩm Chân đập thình thịch, nàng thanh giọng nói, “Không, không cần vào đâu! Vừa rồi là ta bị bóng đè thôi.”
Miêu Lệ nhíu mày, “Nô tỳ vẫn nên vào xem cho thỏa đáng......”
Thẩm Chân lớn tiếng nói: “Thật sự không cần vào đâu mà!”
Đúng lúc này, Thanh Khê chỉn chu vạt áo chạy lại, bên trong có động tĩnh gì sao nàng lại không biết!
Thanh Khê pha trò nói: “Miêu tỷ tỷ, để ta vào cho, từ nhỏ cô nương đã có tật xấu nói mớ này rồi.”
Miêu Lệ do dự một chút, có thể thấy người bên trong bên ngoài đã thống nhất với nhau, đành phải gật đầu.
Đợi tiếng bước chân rời đi rồi, mắt đẹp của Thẩm Chân trợn tròn, một bên căm tức nhìn Lục Yến, một bên hạ giọng nói: “Đại nhân nửa đêm nửa hôm kêu tên ta làm gì! Chàng là sợ người khác không biết chàng ở chỗ này của ta đúng không?”
Thẩm Chân ở trên, Lục Yến nằm dưới, nhưng lúc này nam nhân lại không có một chút phản kháng.
Thẩm Chân cúi đầu trông hắn, bỗng nhiên nhíu mày, nâng lên tay nhỏ xoa đáy mắt hắn, khó khăn nói: “Chàng......!Đôi mắt chàng sao lại đỏ như thế?”.

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]