Chương 51: Quyết định

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thiên Sương từ Cửu Thượng Cung lao ra, cũng thấy bầu trời bên ngoài gần như sắp sửa sụp đổ đến nơi. Sấm chớp nhăm nhe chuẩn bị rạch nát mây đen, lôi kiếp đến hồi kề cận.

Mà bên trong Cửu Thượng Cung, quá trình hợp thể của Thiên Ấn và Hàn Thủy Thạch thì vẫn còn đang dang dở. Đây vốn là chuyện từ xưa tới nay chưa có tiền lệ bao giờ. Chưa từng có bất cứ một tu sĩ nào tự nguyện giao thân thể của mình cho tâm ma, càng chưa có ai bất ngờ độ kiếp ngay trong chính quá trình đó.

Trông hình thái này, có thể dễ dàng nhận ra ngay cả khi một đạo tu độ kiếp cũng chắc chắn không tới mức độ ấy. Vậy thì thiên lôi kia… là đã gộp cả sức mạnh của Hàn Thủy Thạch vào trong rồi sao?

Nếu thực sự là vậy, hậu quả quả thực không thể nào tưởng tượng nổi.

Thiên Sương quay đầu nói với mấy người Xuyên Đoạn, Thiên Lê: “Lập tức thu dọn đồ đạc, rời khỏi đây mau. Giữ chân các tu sĩ khác cách khu vực này ít nhất một dặm, không được để ai tiến tới nơi này.”

Xuyên Đoạn nôn nóng hỏi: “Sư phụ, thế còn người thì sao?”

Thiên Sương nói: “Ta muốn ở lại, xem xem tình hình thế nào. Đừng hỏi nhiều nữa, đi đi.” Xuyên Đoạn và Thiên Lê lĩnh mệnh rồi đi, trong khi Thiên Sương quay đầu dặn dò Vấn Thủy: “Vấn Thủy, ngươi triệu tập chúng thú của Vạn Thú Cốc tới đây, để khi cần thiết chúng ta vẫn còn có thể bổ sung linh lực kịp thời.”

Vấn Thủy lập tức lấy truy thanh cốt ra liên lạc với Cử Phụ.

***

Trong khi bên dưới mọi người gấp rút chuẩn bị ứng phó lôi kiếp thì tại tầng mây trên kia, chúng tiên cũng đang túm tụm lại với nhau. Ban đầu, tất cả mọi người đều duỗi cổ, trừng mắt ngóng xuống dưới đó. Nhưng mà chưa được bao lâu, Nam Cực Tiên Ông(1) đã oán giận cất lời: “Xa quá, cổ ta đến thành cổ hươu mất thôi.”

Thần Tài Lưu Hải(2) cạnh đấy duỗi tay, đưa sang một tấm gương đồng: “Tiên hữu, thử cái này xem!”

Nam Cực Tiên Ông nhận gương, thấy trên mặt gương mỗi nhân vật đều rõ ràng sáng láng thì tức khắc vui mừng khôn xiết: “Không tồi không tồi, vật này rất tốt.”

Lưu Hải cười ha hả: “Một cái Cách Thế Kính, thành tiền ba ngàn linh thạch. Xin cảm tạ tiên hữu, hân hạnh được phục vụ!”

“Mẹ!” Nam Cực Tiên Ông giận dữ thốt lên. “Ây da!” Thần Tài Lưu Hải nghiêng đầu sang một bên. “Tiên Ông còn cần gì chăng, xin cứ phân phó!”

Văn Tài Thần Tỷ Can(3) cũng bước tới, tươi cười hỏi: “Tiên Ông, đứng nhiều làm gì để cho nhức eo mỏi chân? Lại đây, có cái ghế này, Tiên Ông cứ ngồi xuống, ngồi xuống mà xem.”

Nam Cực Tiên Ông vừa mới đặt mông xuống ghế, Tỷ Can đã nói: “Một cái ghế đẩu bốn chân, thành tiền hai ngàn linh thạch. Xin cảm tạ tiên hữu, hân hạnh được phục vụ.”

“Trời ạ!” Nam Cực Tiên Ông lớn tiếng kêu la!

Nhóm Thần Tài quả thực nhìn xa trông rộng. Chỉ chốc lát sau, đã có mấy chiếc xe đẩy đựng đầy các loại hạt dưa, đậu phộng, hạt dẻ lăn tới. Họ còn rao bán cơ man các kiểu pháp bảo nhìn xa trông xa, rồi thì ngay giữa tầng mây hí hoáy pha trà nấu rượu. Thậm chí lại còn có người bán giường, bán luôn cả giường!

Quỷ thần thiên địa ơi. Hiện tại toàn bộ mây lớn mây bé đều đã chật kín thần tiên đứng đứng ngồi ngồi, còn đông đảo hơn cả hội Bàn Đào!

Trảm Phong cảm giác cả người choáng váng, quay đầu hỏi Nhị Lang Thần: “Không phải người ta vẫn bảo Nam Cực Tiên Ông ở trên núi Côn Luân à, sao cũng tới đây xem trò vui chứ?”

Nhị Lang Thần dửng dưng nói: “Chẳng nhẽ hiền đệ chưa từng nghe thấy cái gì gọi là “chân trời cũng chỉ gần ngay trước mắt”(4) hay sao?”

Trảm Phong hỏi: “Vậy là không phải đến xem trò vui, mà chỉ là muốn gặp mặt thôi à?”

Nhị Lang Thần vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Chẳng lẽ hiền đệ chưa từng nghe thấy cái gì gọi là “gần ngay trước mắt xa tận chân trời” hay sao?”

……

***

Dưới mặt đất, nhóm thú của Vạn Thú Cốc đều đã tới đông đủ cả. Đệ tử của Thượng Dương Tông và Cửu Thượng Cung cũng đồng thời có mặt, đề phòng Tông chủ của mình có chuyện gì cần hỗ trợ. Hội thú tộc đứng thành một vòng tròn lớn bao quanh các tu sĩ.

Vấn Thủy lo lắng giục giã: “Thiên Sương chân nhân, ngài mau mau nghĩ cách đi!”

Thiên Sương quả thực là đang vắt óc nghĩ cách. Nhưng mà độ kiếp là chuyện lớn tới cỡ nào cơ chứ? Đâu thể chỉ dựa vào trí tuệ là giải quyết được ngay đâu? Hắn quay lại Cửu Thượng Cung, truyền âm tới cho Thiên Ấn: “Bên ngoài mây khổ nạn đang kéo tới, hẳn là Thiên Ấn chuẩn bị độ kiếp. Hai con mau chóng tách nhau ra đi!”

Thiên Ấn không hề có phản ứng gì. Một lát sau, là Hàn Thủy Thạch truyền âm đáp lại lời hắn: “Bây giờ luôn sao? Nhưng mà bây giờ ta và hắn vẫn còn đang dung hợp dở chừng, không thể tách ra ngay được.”

“Thiên Ấn đâu?” Thiên Sương hỏi.

Vẫn là Hàn Thủy Thạch lên tiếng: “Không biết nữa, hình như hiện tại hắn cũng không có ý thức độc lập. Có cần ta rút ra không?”

Thiên Sương nôn nóng nói: “Hàn Thủy Thạch, tu vi của con cao hơn nó nhiều, hiện giờ lại đang trong Vạn Ma Trận, đối với nó càng bất lợi. Chỉ sợ nguyên thần Thiên Ấn lúc này đã tương đối yếu ớt rồi. Nếu con rút ra, chưa nói tới việc tổn thương nguyên thần của nó thế nào, chỉ riêng chuyện nó có tỉnh lại được trước khi lôi kiếp kia đến hay không cũng chẳng thể nào nắm chắc!”

Hàn Thủy Thạch tức khắc hỏi lại: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Thiên Sương không trả lời nữa. Hắn đi ra ngoài cửa, lại nhìn thoáng lên tầng mây đen kia. Lôi kiếp vẫn cần thời gian chuẩn bị, không thể nói xuống là xuống ngay được.

Vấn Thủy thấy hắn cứ ra ra vào vào mãi thì không khỏi sốt ruột hỏi: “Thiên Sương chân nhân, rốt cuộc là nên làm thế nào đây?”

Thiên Lê và Xuyên Đoạn cũng không hề rời đi, lúc này đều tiến lên gọi: “Sư phụ.”

Thiên Sương ngập ngừng nói: “Chỉ còn cách để cho Hàn Thủy Thạch và Thiên Ấn cùng ứng kiếp thôi. Nhưng Hàn Thủy Thạch là ma, từ xưa đến nay vốn chưa hề có đạo lý ma quỷ phi thăng bao giờ. Huống chi thiên lôi sau khi tính toán sức mạnh của nó hiển nhiên sẽ tăng thêm cả lôi kiếp phục ma. Hai đứa nó có thể sẽ… cùng tan xương nát thịt trong lôi kiếp đó.”

Vấn Thủy nói: “Nhưng mà xem chỗ mây kia cũng có thể thấy trận thế lần này còn lớn hơn cả lần trước Trảm Phong độ kiếp. Thực ra lôi kiếp ấy đã tính luôn sức mạnh của chàng ở trong đó rồi, đúng không?”

Thiên Sương im lặng, đây đúng là vấn đề hắn không muốn nói rõ ra. Khả năng hai đứa cùng nhau sống sót quá thấp. Nhưng nếu lúc này Hàn Thủy Thạch thoát ly ra khỏi cơ thể Thiên Ấn, Thiên Ấn nhất định sẽ chết, nhưng mà Hàn Thủy Thạch thì chắc chắn sẽ thoát nạn.

Vấn Thủy lại sốt sắng hỏi: “Nếu lôi kiếp kia đã tính cả Hàn Thủy Thạch thì ngài còn băn khoăn gì nữa chứ?”

Thiên Sương nói: “Vấn Thủy! Lần này người độ kiếp là Thiên Ấn! Chỉ cần nó chết, lôi kiếp sẽ tự động đình chỉ! Ngươi có hiểu không?”

Vấn Thủy suy nghĩ một hồi, sau khi bắt đầu hiểu ra thì tức khắc xù lông quạu: “Ý ngài là vì sợ hãi lôi kiếp, Hàn Thủy Thạch sẽ giết chết Thiên Ấn chân nhân?!”

Thiên Sương ấp úng: “Ta không nói là chắc chắn nó sẽ làm vậy, nhưng mà…”

Vấn Thủy cả giận nói: “Nhưng mà ngài cho rằng chàng cũng có thể sẽ làm như vậy! Sao ngài lại có thể nghĩ về chàng như thế!”

Thiên Sương thở dài: “Vấn Thủy, ta nghĩ thế, bởi vì đó là chuyện thường tình của con người. Nó không quan tâm tới thế giới này, không qua lại với bất cứ ai cả, nó chỉ muốn được ở bên ngươi thôi, ngươi có hiểu không?!”

Vấn Thủy chĩa thẳng móng vào mặt hắn: “Đồ sư phụ hư, ta không thèm quan tâm tới ngài nữa!” Sau đó nàng ẳng một tiếng, xoay người vào Cửu Thượng Cung. Thiên Sương bất đắc dĩ quay đầu hỏi Rồng Vàng: “Nó vừa nói gì vậy?”

Rồng Vàng cau mày: “Khốn kiếp.”

Thiên Lê trừng mắt nhìn nó: “Sao ngươi lại chửi sư phụ của ta!”

Rồng Vàng giơ hai chân, vô tội nói: “Vấn Thủy nói, khốn kiếp.”

Mọi người đồng loạt câm nín. Một hồi lâu sau, Xuyên Đoạn mới nói: “Sư phụ, con cũng cảm thấy chúng ta nên tin tưởng Hàn Thủy Thạch đại sư huynh. Dù sao thì từ khi tới đây, huynh ấy đối với chúng ta cũng đã tận tâm tận nghĩa. Thậm chí… thậm chí chúng ta còn chưa từng cảm giác được, huynh ấy thực ra là ma.”

Thiên Lê cũng nói: “Sư phụ, Hàn Thủy Thạch đại sư huynh chưa từng nghĩ đến chuyện hại chúng ta, con cũng tin tưởng huynh ấy sẽ không làm hại Thiên Ấn đại sư huynh.”

Thiên Sương nhìn hai đệ tử của mình, câm lặng. Vẫn là Tang Lạc ở bên cạnh hắn lên tiếng: “Được rồi! Sư phụ các ngươi nghĩ gì, các ngươi không biết hay sao?” Thiên Lê và Xuyên Đoạn nghi hoặc nhìn hắn, hắn lại nói tiếp: “Thiên Sương đương nhiên tin Hàn Thủy Thạch, nhưng mà liệu ai có thể đảm bảo hắn nhất định sẽ không làm như vậy? Sư phụ các ngươi nói thế, chẳng qua là muốn Vấn Thủy tự mình đi tìm hắn thôi. Một khi hắn đã hứa với Vấn Thủy, chắc chắn sẽ không nuốt lời.”

Thiên Sương vẫn không nói gì, trong khi Tang Lạc tiếp tục: “Nhưng mà Thiên Sương này, sức mạnh của Hàn Thủy Thạch, cũng không phải là vô cùng vô tận. Nếu chẳng may hắn chống đỡ không nổi, lời hứa đối với Vấn Thủy sẽ lấy đi tính mạng của hắn đó.”

Thiên Sương lặng thinh. Thật lâu sau, hắn mới nói: “Nếu… nếu thực sự tới thời điểm cuối cùng, ta hi vọng sinh tử của Thiên Ấn sẽ là do ta quyết định.” Mọi người đồng loạt nhìn Thiên Sương, hắn lại chậm rãi nói: “Như vậy, ít nhất Vấn Thủy sẽ không trách nó.”

Mọi người trầm mặc.

***

Lúc Vấn Thủy chạy vào Cửu Thượng Cung, nguyên thần của Hàn Thủy Thạch và Thiên Ấn tại thân thể họ vẫn còn đang trong quá trình dung hợp. Cho dù bọn họ vốn từ cùng một nguyên thần mà ra, hiện tại muốn sáp nhập lại cũng là một chuyện vô cùng phiền toái. Sức mạnh của Hàn Thủy Thạch hiện nay, sớm đã vượt qua bản thể.

Nếu cứ cố tình thúc đẩy tiến độ, một khi vượt quá khả năng chịu đựng của cơ thể, chắc chắn cái cơ thể đó sẽ nổ tanh bành. Mà nguyên thần của Thiên Ấn hiện giờ lại đang ở thế hạ phong, cho dù Hàn Thủy Thạch có sốt ruột đến mấy thì cũng không thể nào dung hợp xong trong chốc lát.

Vấn Thủy chạy tới, nói với bầy thú: “Sư phụ, mọi người ra ngoài trước đi.”

Hỗn Độn hỏi nàng: “Thiên Sương chân nhân đã nghĩ ra cách gì chưa?”

Vấn Thủy nói: “Vẫn chưa, nhưng mà dù sao mọi người cũng đều phải rời khỏi đây trước đã. Nếu không lát nữa thiên kiếp bổ xuống thì sẽ nguy hiểm lắm đó.”

Hỗn Độn ngưng việc vận chuyển linh lực, quay đầu nói với hội Mỹ Nhân Ngư: “Đi thôi, ra ngoài trước đã.”

Mười ba con thú cùng nhau đứng dậy, rời khỏi Cửu Thượng Cung. Vấn Thủy ngồi xuống ngay trước mặt Hàn Thủy Thạch, một lúc lâu sau, nàng mới truyền âm cho hắn: “Hàn Thủy Thạch?”

Hàn Thủy Thạch lập tức đáp lại: “Ừ?”

Vấn Thủy để một chân trước lên trên đùi hắn: “Chàng hãy hứa với ta, sẽ bảo vệ Thiên Ấn chân nhân, tuyệt đối không vì cướp đoạt thân thể mà giết chết ngài ấy nhé.”

Thật lâu sau, Hàn Thủy Thạch mới hỏi nàng: “Cho dù tới khắc cuối cùng, cũng không thể sao?”

Vấn Thủy không nói lời nào, vậy là Hàn Thủy Thạch lại tiếp tục hỏi: “Nếu giữa hai chúng ta chỉ có một có thể tồn tại, nàng mong đó sẽ là ta hay là hắn?”

Vấn Thủy nói: “Hàn Thủy Thạch, ta hi vọng chúng ta được ở bên nhau, nhưng không phải là giết chết Thiên Ấn chân nhân rồi ở bên nhau. Không phải bởi ngài ấy quan trọng hơn chàng, mà là bởi vì chúng ta muốn được bên nhau là chuyện của hai ta thôi, không liên quan gì tới ngài ấy, càng không thể dùng tính mạng của ngài ấy để mà đạt được mục đích của mình. Chàng có hiểu không?”

Hàn Thủy Thạch nói: “Ta cũng không rõ nữa. Vấn Thủy, ta chỉ là một con ma, một con ma sinh ra từ chấp niệm trong lòng hắn. Ta thậm chí còn không được xem như một cá thể, ta chỉ là một con yêu quái cực đoan vô thường mà thôi.”

Vấn Thủy nâng chân, dịu dàng chạm lên má hắn, nói: “Chàng nói dối. Chàng hiểu.”

Hàn Thủy Thạch nói: “Vấn Thủy, ta muốn hôn nàng.”

“Chàng tới đi.” Vấn Thủy đáp.

Hàn Thủy Thạch nói: “Không, ta không thể động đậy được.”

Vấn Thủy hóa thành hình người, trên mình là bộ váy dài trắng như lông vũ. Nàng vòng một tay qua cổ Hàn Thủy Thạch, chầm chậm ngả người, tay phải khe khẽ vuốt ve phần râu màu xanh mới nhú ra trên cằm hắn. Sau đó nàng dựa sát vào người hắn, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.

Nụ hôn ấy ôn nhu triền miên, Hàn Thủy Thạch hoàn toàn câm lặng.

Nếu thiên lôi tru tiên phục ma thật sự không thể ngăn cản, chỉ có thể vạn kiếp bất phục(5), liệu rằng thời gian có thể ngừng lại tại khoảnh khắc này hay không?

***

Tiếng sấm ầm ầm đánh tới. Hàn Thủy Thạch đứng dậy. Rốt cuộc hắn cũng đã dung hợp thành công với nguyên thần của Thiên Ấn, nhưng lại không có thời gian để mà tróc Thiên Ấn ra. Bên ngoài mây khổ nạn tụ hội, cả bầu trời đã đen kịt lại, thỉnh thoảng có những tia chớp phá mây lóe tới, cuồng phong thổi phồng tay áo.

Hàn Thủy Thạch bước chân ra khỏi Cửu Thượng Cung, đứng trên thềm ngọc. Ngay cả sau khi đã hợp thể cùng Thiên Ấn, hắn vẫn không thể rời khỏi Vạn Ma Trận nửa bước.

Vấn Thủy đứng ngoài cổng Cung giao nhiệm vụ cho thú tộc, đứa nào vận chuyển linh lực, đứa nào phát động pháp chú phòng vệ đều được phân chia rõ ràng. Còn có cả mấy con thú được nàng giao cho trọng trách kết trận.

Phần rìa mây đen bắt đầu ngả sang ánh tím, báo hiệu cho sự xuất hiện của đợt lôi kiếp đầu tiên. Hàn Thủy Thạch khai mở Vạn Ma Trận. Toàn bộ Cửu Thượng Cung lúc trước vẫn còn thấy rõ cảnh vật, chỉ trong chớp mắt đã ngập tràn ma ảnh, những tiếng khóc than ai oán không ngừng vang vọng bên tai.

Cuối cùng, Hàn Thủy Thạch thoáng nhìn Vấn Thủy. Nàng cao giọng nói: “Hàn Thủy Thạch, chàng vẽ lại khoảng cách lôi kiếp trước đi, lát nữa ta sẽ giúp chàng!”

Hàn Thủy Thạch lắc đầu, nhẹ giọng thầm thì gì đó, xong rồi xoay người, chậm rãi biến mất ngay sau cánh cổng của Cửu Thượng Cung. Vấn Thủy muốn vọt vào theo, nhưng pháp trận đã mở ra, Thiên Sương sau lưng giữ chặt nàng lại.

Vấn Thủy ngơ ngác hỏi: “Thiên Sương chân nhân, sao chàng ấy lại không cần chúng ta giúp đỡ?”

Thiên Sương chân nhân nói: “Bởi vì nó là ma. Lúc Thiên Ấn độ kiếp, ma khí quá mạnh sẽ kéo theo sấm sét tru tiên phục ma, mà loại lôi kiếp này thì lại không có quy luật nào cả. Lôi kiếp phi thăng là để đưa những tu sĩ tu vi đã mãn, tâm không tạp niệm đến một không gian khác. Nhưng mà lôi kiếp tru tiên phục ma thì lại là để tru diệt những yêu ma tu vi đã mãn, không để cho chúng phi thăng hoặc làm điều ác.”

Vấn Thủy hỏi: “Vậy nên là rất nguy hiểm đúng không? Thiên Sương chân nhân, ta lo lắng cho họ lắm.”

Thiên Sương vỗ vỗ đầu nàng. Ai mà lại không lo chứ?

***

Khi những đám mây trên Cửu Thượng Cung toàn bộ chuyển thành màu tím, mọi người bắt đầu lùi dần ra xa. Tòa cung điện kia đã bị cô lập trong một vòng tròn.

Mà trên một tầng mây cao, các vị thần tiên vừa bóc hạt dẻ vừa cắn hạt dưa, thỉnh thoảng lại còn nhấp một ngụm trà làm dáng. Những kẻ yêu thích náo nhiệt thậm chí còn vừa uống rượu lại vừa động chân động tay, luyện tập quyền cước với nhau.

Ngọc Đỉnh Chân Nhân ngồi trên trường kỷ La Hán ngó xuống phía dưới, cảm thán: “Nè, màn dạo đầu này cũng hoành tráng đấy. Dưới kia sao lại có nhiều tu sĩ như vậy? Lại còn mấy ngàn con thú! Ôi chu choa!”

Nhiên Đăng Hòa Thượng tròn mắt nhận xét: “Mây khổ nạn kia nhìn cứ sao sao ấy nhở. Mà này, vịt chay(6) không phải là mua ba tặng một à!”

Tỷ Can bên kia đang bận luôn chân luôn tay, nhưng vẫn cao giọng đáp lời: “Đúng rồi, mua ba suất tặng thêm một cọng lông vịt!”

……

Trảm Phong sốt sắng hỏi Nhị Lang Thần: “Dương huynh, người độ kiếp dưới ấy là cố nhân của tiểu đệ, đệ có thể xuống tương trợ được không?”

Nhị Lang Thần mới mua được một cái bếp lò từ chỗ Lưu Hải, phía dưới nhóm lửa phía trên cố định vỉ sắt, sau khi thong thả xiên hết thịt bò thì ung dung quết nước sốt, vừa quết vừa đáp: “Nếu như thần tiên có thể tùy ý lui tới hạ giới, hà tất còn phải phi thăng làm gì?”

Trảm Phong ngơ ngẩn, Nhị Lang Thần lại nói: “Thần tiên muốn hạ giới, hoặc là chuyển thế luân hồi, hoàn toàn biến thành phàm nhân, hoặc là tự mình phong bế tu vi. Bằng không một khi sử dụng tu vi mà bị Đạo Trời phát hiện, lôi kiếp tru tiên phục ma sẽ nện xuống ngay tức khắc. Nếu không thì đệ cho rằng tại sao mọi người lại nhàm chán tới mức này?”

Trảm Phong hỏi: “Vậy là, đệ chỉ có thể đứng đây mà nhìn thôi sao?”

Nhị Lang Thần nói: “Không không, cũng không phải là chỉ có thể nhìn.” Ngọn lửa hi vọng bừng lên trong mắt Trảm Phong. Nhị Lang Thần đưa cho hắn một xiên thịt bò nướng, nghiêm trang nói: “Đệ còn có thể huýt sáo cổ vũ nữa mà.”

……

Cánh cổng của Cửu Thượng Cung đóng chặt. Đạo sấm sét đầu tiên phóng ra! Mọi người chỉ thấy một luồng sáng vàng như một cái xô khổng lồ úp xuống mặt đất, nổ “oành” một tiếng vang dội, ngay cả thần tiên trên đám mây kia cũng cảm giác được dư chấn của đợt sấm này!

Trên mây, chúng tiên ríu rít: “Tới rồi tới rồi! Đừng nói chuyện nữa!”

Dưới vạn trùng kim quang, hỏa cầu cuồn cuộn, khói đặc tầng tầng. Mọi người vẫn còn chưa kịp phản ứng thì đã trông thấy kế tiếp ánh vàng là luồng ánh đỏ ầm ầm đổ xuống. Mặt đất không chỉ đơn thuần là chấn động nữa, mà thực sự đang rung lên bần bật.

Các vị thần tiên trên mây lúc này cũng thấy kinh hoàng: “Đây là… lôi kiếp tru tiên phục ma! Ai tự tiện hạ giới thế?”

Mặt đất rạn nứt muôn nơi. Vấn Thủy vuốt ve chiếc vòng xương cá tỳ bà trên cánh tay mình. Nó vẫn ổn cả, vậy thì chắc là Hàn Thủy Thạch cũng không có vấn đề gì.

Nàng cắn môi dưới, nhìn chằm chặp Cửu Thượng Cung, không hề chớp mắt. Bên trong cung điện kia là muôn vàn bóng ma dữ dằn bay qua bay lại, còn Hàn Thủy Thạch thì hoàn toàn không dấu tích.

Vấn Thủy đứng trên lưng Rồng Vàng, vừa kết chú ấn vừa đưa mắt nhìn xung quanh. Tuy rằng nàng là kiếm tu nhưng mà hiện tại cũng không dám hỗ trợ gì, chỉ có thể dùng một số pháp chú phụ trợ dành cho linh thú. Nếu nàng dùng pháp chú kiếm tu, bị thiên lôi tính là một trợ thủ của Hàn Thủy Thạch, chỉ sợ lúc đấy sẽ khóc không ra nước mắt.

Nhưng mà pháp chú phụ trợ dành cho thú loại, đứng trước thiên lôi, quả thực nhỏ bé khôn cùng. Môi nàng đã bị cắn tới bật máu, nhưng nàng cũng chỉ có thể cam chịu khoanh tay đứng nhìn mà thôi.

Sau khi đạo thiên lôi thứ hai đùng đùng giáng xuống, mọi người đều đã ong cả hai tai, không còn có thể nghe rõ bất cứ một điều gì nữa. Bởi vậy, đợt sấm tru tiên phục ma thứ hai xuất hiện gần như không một tiếng động.

Phía trên tầng mây, chư tiên cũng không ai dám hé răng, ngoại trừ tiếng rao bán nút bịt tai của Tỷ Can và Lưu Hải thì cả không gian hoàn toàn tĩnh lặng. Một hồi lâu sau, Ngọc Đỉnh Chân Nhân mới nhỏ giọng nói: “Cái thứ tím tím dưới kia rốt cuộc là cái gì vậy? Cái vòng quanh ngôi nhà ấy? Mới đầu ta nhìn thấy có vẻ giống như Vạn Ma Trận, nhưng Vạn Ma Trận sao lại màu tím vàng được?”

Đa Bảo Đạo Nhân cũng đang ngó nghiêng xuống dưới. Đúng lúc này, Lưu Hải đứng lên: “Chư vị, có cần một lời giải thích hay chăng? Mười linh thạch thì thế nào?”

Nhị Lang Thần hỏi: “Mười linh thạch một lần?”

Lưu Hải chớp chớp mắt: “Mười linh thạch một chữ.”

Một cơn mưa vỏ hạt dưa, vỏ hạt dẻ, đậu phộng các kiểu lập tức rào rào ném về phía hắn.

Lôi kiếp thứ ba, không ít mây trắng bị gió hút theo. Một vị tiểu tiên bị vần đến phun ra máu, cuống cuồng chạy tới đám mây chỗ Nhị Lang Thần ẩn nấp. Trảm Phong nhìn vị tiểu tiên vẫn chưa ngừng phụt máu kia, hỏi: “Vị huynh đài này… không tìm đại phu khám à?” Ít nhất cũng nên về nhà ăn chút đan dược đi chứ!

Tiểu tiên kia đưa tay che ngực, một miệng đầy máu, nhưng mà vẫn gắng gượng nói: “Ta, ta vẫn còn nhịn được thêm chút nữa.”

……

Mà trên một đám mây khác, Thiên Tài Thần Hàn Tín(7) vừa mới triển khai đánh cược: “Cược đi cược đi! Hãy cùng cược xem hắn có thể kiên trì được bao nhiêu lôi kiếp! Cược chín kiếp một ăn một trăm, mau tới hạ chú!!”

Trảm Phong thực sự rảnh rỗi không có gì làm, liền qua bên đó đặt cược chín kiếp một ăn một trăm.

Lôi kiếp thứ tư, mây trên trời đều đã bốc lửa cả. Các thần tiên cũng hoàn toàn im lặng, sắc mặt căng thẳng cực độ. Trảm Phong cuối cùng cũng cảm giác được một chút không khí nghiêm túc, nhẹ giọng hỏi: “Mọi người bắt đầu lo lắng cho người phi thăng đấy à?”

Nhị Lang Thần vừa quạt lò, vừa sầu não nói: “Chết tiệt thật, ta cũng chỉ đặt bốn kiếp.”

……

Lôi kiếp thứ năm, phía dưới mặt đất có một tu sĩ đã bị sấm lửa xém đến, chỉ trong nháy mắt tan thành tro bụi. Đoàn người cuống quít lùi về phía sau, Vấn Thủy cũng chỉ đành lui theo họ, dù có nóng lòng đến mấy cũng chẳng thể đứng gần đó được nữa. Nàng vẫn trụ trên lưng rồng, đôi mắt bắt đầu long lanh ánh lệ.

Hỗn Độn đứng cạnh bên nàng, hạ giọng an ủi: “Đừng sốt ruột quá. Hàn Thủy Thạch lợi hại như vậy, chỗ lôi kiếp này chưa biết chừng hắn còn chẳng để vào mắt ấy chứ.”

Vấn Thủy cắn môi, không nói lời nào.

Lôi kiếp thứ sáu, một vết nứt xuất hiện giữa trời và đất, nước biển cuồn cuộn chảy vào trong đó. Trên tầng mây kia, chúng tiên lúc này thực sự bắt đầu nghiêm túc hẳn lên. Trảm Phong không muốn hỏi nữa – mấy cái người này hẳn là đều đặt con mẹ nó sáu kiếp hết chứ gì?

Ngọc Đỉnh Chân Nhân bỗng nhiên lên tiếng: “Tỷ Can, ngươi giải thích đi.”

Tỷ Can xắn ống tay áo lên, nhanh nhảu nói: “Được rồi! Cái nơi vô danh này, không biết vì lý do gì mà tồn tại cùng đất trời. Chốn đây vốn dĩ hoang tàn vắng vẻ, nhưng rồi bỗng một ngày nọ…”

Lời còn chưa dứt, đã có mấy cặp dép lê phi thẳng đến tận mặt hắn. Ngọc Đỉnh Chân Nhân hung dữ kêu lên: “Con mẹ nó đừng có mà lòng vòng!”

Tỷ Can vội vàng giơ kính viễn vọng, nói: “Lôi kiếp thứ sáu đánh thẳng xuống đầu, chỉ thấy biển hiệu trước Cửu Thượng Cung ánh tím ánh vàng chói lóa. Giữa luồng sáng ấy, một tu sĩ áo trắng đang cầm trong tay bảo đao tím vàng, đầu ngẩng cao, hiên ngang đứng đó. Ái cha, hóa ra là hắn đang đứng giữa đường, cái thứ trên tay hắn vốn là từ khí biến thành ngọn lửa cực âm! Sấm sét tru tiên phục ma thứ sáu giáng xuống! Á á, hắn vung đao lên chắn…”

Thật ra không cần hắn nói, mọi người đều thấy được cả. Dưới Cửu Thượng Cung, Hàn Thủy Thạch đang giơ cao tay phải, đón đầu luồng sấm tru tiên phục ma thứ sáu.

Nhưng từ miệng hắn máu tươi phun trào như suối, cơ thể hiển nhiên bị thương không nhẹ. Ngọc Đỉnh Chân Nhân nhướng mày thắc mắc: “Quái lạ, thân thể của hắn đã bị trọng thương đến thế, chắc chắn không chống đỡ nổi mấy đợt lôi kiếp tiếp theo. Tại sao ngoài mặt trông hắn vẫn cứ bình tĩnh nhàn nhã như vậy?”

Nhiên Đăng Hòa Thượng đứng phắt dậy, thét lên một tiếng: “Hắn là ma!!”

Chúng tiên nghe thế thì cũng đồng loạt đứng lên, những người lúc trước tiếc tiền lúc này đều đã ào ào rút hầu bao ra mua kính viễn vọng. Chỉ thấy giữa Cửu Thượng Cung, ngay dưới ma ảnh giương nanh múa vuốt, một bóng ảnh to lớn đang chầm chậm giãy giụa. Bóng ảnh kia càng lúc càng rõ nét hơn, sắc tím sắc vàng dần dần chói sáng.

Đến khi lôi kiếp thứ bảy đánh tới, rốt cuộc hắn cũng hoàn toàn thoát ly thân thể!

Thật sự là ma!

Chúng tiên hít ngược một hơi khí lạnh. Mà con ma vừa mới rời khỏi bản thể kia, thân cao hai trượng, xung quanh ma khí cực thịnh. Yêu ma trong Vạn Ma Trận bỗng như sinh sôi nảy nở, ồ ạt tỏa ra như mưa, âm khí bốc lên mù mịt!

Lôi kiếp thứ bảy ầm ầm kéo tới. Giữa Cửu Thượng Cung, Hàn Thủy Thạch thét lớn một tiếng, lưỡi đao cực âm nghênh đón thiên lôi, chân khí hộ thể đối đầu sấm lửa. Trong khoảnh khắc lôi hỏa đánh tan ngọn lửa cực âm, hắn bỗng vung đao chặn đứng sấm sét.

Đợt sấm này vốn dĩ kinh hồn bạt vía, nhưng khi gặp phải lưỡi đao của hắn thì uy lực bỗng giảm sút đáng kể, phần lớn đã bị đao kia cản phá.

Sau đó là sấm tru tiên trừ ma. Một kích đánh xuống, cơ thể Thiên Ấn tức khắc phun ra một ngụm máu tươi. Vấn Thủy chỉ cảm thấy chiếc vòng xương cá tỳ bà siết chặt lại trên tay phải của nàng. Nàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó đột ngột phi lên mặt đất, vung tay vẽ hai vòng tròn: “Rồng Chảy Dãi, đến đây!”

Rồng Vàng đáp ứng một tiếng, đứng vào trong vòng. Vấn Thủy học theo cách làm của Hàn Thủy Thạch khi hắn hỗ trợ Trảm Phong độ kiếp, chụp lên người nó một cái pháp chú ổn định vị trí, sau đó nhắm ngay đúng lúc lôi kiếp thứ tám đánh trúng người Hàn Thủy Thạch mà dùng chân khí thuần dương giảm tải sức mạnh sấm sét!

Hàn Thủy Thạch cảm thấy áp lực chợt giảm, quay đầu liền thấy Vấn Thủy đứng trên thân rồng. Từ Đạp Nguyệt Hành của nàng, ánh vàng tỏa ra chói lọi!

Thiên Sương nhanh chóng vọt lên, thả người trên lưng Rồng Vàng, hô to: “Đi!”

Rồng Vàng nhanh nhẹn di chuyển đến vòng tròn thứ hai Vấn Thủy vừa vẽ, đợt sấm tru tiên trừ ma tiếp theo lại một lần nữa bổ xuống. Thiên Sương đột nhiên rút đao, lưỡi đao cực dương kết hợp cùng binh khí của Vấn Thủy, thành công chặn lại lôi kiếp lần này.

Hao Thiên Khuyển liều mạng sủa đến quên trời quên đất: “Nhị Lang Thần, nhìn cô vợ bé tương lai của ta kia kìa! Ngầu dữ không?!”

Nghe thấy nó lớn tiếng kêu, Trảm Phong liền tò mò hỏi: “Vợ bé của ngươi? Ai cơ?” Trông theo hướng chỉ của móng vuốt Hao Thiên Khuyển, Trảm Phong tức khắc giận đến bầm gan tím ruột!
(1) Nam Cực Tiên Ông: Hay còn gọi là Ông Thọ, là vị tiên tượng trưng cho hạnh phúc và trường thọ, được miêu tả là một ông lão râu trắng dài hay xuất hiện cùng con nai của mình.



(2) Lưu Hải: Tức Lưu Hải Tiên Ông, một đệ tử của Lã Động Tân, đồng thời cũng là vị tiên đã thu phục được yêu tinh Thiềm Thừ. Sau khi đi theo Lưu Hải, Thiềm Thừ đã trở thành một con cóc ba chân dùng phép thuật của mình đi khắp nơi để nhả tiền giúp đỡ dân lành. Hình ảnh con cóc ngậm xu hiện nay được coi là một biểu tượng của tài vận và may mắn.



(3) Tỷ Can: Một nhà chính trị thời nhà Thương, được hậu thế tôn làm một trong chín vị Cửu Lộ Tài Thần bao gồm: Trung Bân Tài Thần Vương Hợi (Trung), Văn Tài Thần Tỷ Can (Đông), Quân Tài Thần Sài Vinh (Nam), Võ Tài Thần Quan Công (Tây), Võ Tài Thần Triệu Công Minh (Bắc), Văn Tài Thần Đoan Mộc Tứ (Tây Nam), Văn Tài Thần Lý Ngụy Tổ (Đông Bắc), Văn Tài Thần Phạm Lãi (Đông Nam) và Văn Tài Thần Lưu Hải (Tây Bắc). Tại Trung Quốc, người ta thường tổ chức cúng rước các vị Thần Tài này vào ngày mùng 5 tháng Giêng hàng năm để cầu năm mới bình an phát đạt.



(4) Chân trời cũng chỉ gần ngay trước mắt (thiên nhai chỉ xích): Ý nói khoảng cách tuy xa nhưng trái tim lại sát gần nhau, lòng luôn luôn hướng về nhau. Câu thành ngữ này khi nói ngược lại là “chỉ xích thiên nhai” thì cũng sẽ có nghĩa ngược lại, mang hàm ý tuy gần ngay trước mắt nhưng lại xa tận chân trời.

(5) Vạn kiếp bất phục: Mãi mãi không thể hồi phục lại được.

(6) Vịt chay: Một món chay làm từ váng đậu cuộn với một số loại rau củ và nấm hương xắt nhỏ, bên ngoài được phủ bột màu để nhìn cho giống vịt quay.



(7) Hàn Tín: Một danh tướng dưới trướng Hán Cao Tổ Lưu Bang. Người ta kể rằng Hàn Tín từng sáng chế ra rất nhiều dụng cụ đánh bạc để chiêu đãi quân sĩ trong quân cho nên dân gian đã xưng tụng ông là Thần Tài.

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]