Vấn Thủy đỡ Hàn Thủy Thạch ngồi lên trên lưng của nó, vẫn cảm thấy chưa yên tâm: “Ngươi đừng có hại chúng ta đấy nhá!”
Kết quả là Rồng Khổng Lồ vọt lên cao rồi cứ thế lao thẳng vào dòng nước dãi. Vấn Thủy xoay người ôm chầm lấy Hàn Thủy Thạch, gào la thảm thiết. Nhưng mà một lúc lâu sau, nàng vẫn không hề cảm giác bỏng rát đau đớn dưới chân. Vấn Thủy mở to hai mắt, chỉ thấy chính mình đang vùi mặt trong lồng ngực Hàn Thủy Thạch, còn xung quanh họ là một luồng ánh sáng vàng rực rỡ. Nước dãi rồng vẫn bao trùm bọn họ, nhưng không còn thiêu đốt nữa. Vấn Thủy ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy nhỉ? A, sao người ngươi lại sáng thế?”
Hàn Thủy Thạch ôm Vấn Thủy thật chặt, hỏi: “Có phải là ấn ký của Tộc trưởng long tộc không?”
“Ừ,” Rồng Khổng Lồ đáp.
Bơi trong dòng nước dãi rồng không bao lâu, Vấn Thủy đã trông thấy một cung điện sáng chói lòa. Nàng nhảy xuống khỏi lưng rồng, nhìn qua một lượt san hô đủ loại màu sắc vây quanh, rồi lại đưa tay sờ sờ một cây cột trong cung điện: “Thủy tinh nè, thì ra thật sự có Long Cung nha!”
Rồng Khổng Lồ dẫn bọn họ vào bên trong, quả nhiên là cung điện này hoàn toàn làm bằng thủy tinh. Nó thả Hàn Thủy Thạch xuống, bơi ra đằng xa một chốc rồi lại ngậm về một cây tảo biển màu lam, đưa cho Vấn Thủy. Vấn Thủy giơ tay ra nhận, hỏi: “Cái gì đây?”
Rồng Khổng Lồ không đáp, chỉ hỏi nàng: “Lần này các ngươi đến là muốn nói chuyện gì?”
Vấn Thủy nhanh tay lấy cọc Khốn Long ra, bày toàn bộ trên mặt đất, nói: “Đây đều là số cọc cắm trên người Rồng Vàng Nhỏ lúc chúng ta tìm ra nó. Ta nghi ngờ là đống cọc này đã phá hủy ấn ký trong cơ thể Rồng Vàng Nhỏ, ngươi nhìn đi!”
Rồng Khổng Lồ ngẩn ra, cúi người quan sát từng chiếc cọc một. Một hồi lâu sau, nó ngâm một tiếng thật dài, nói: “Ta muốn đi tới chỗ Vạn Thú Cốc mà ngươi vẫn bảo xem sao.”
Vấn Thủy nói: “Như thế cũng được, ở bên chỗ đó chúng ta vẫn còn đang giữ một ao dãi rồng bé xíu đấy!” Rồng Khổng Lồ gật đầu một cái, nàng lại lập tức cau mày quắc mắt mà nói: “Nhưng mà trước tiên, ngươi phải xin lỗi Hàn Thủy Thạch nhà chúng ta ngay tại đây đã, ngươi nhìn xem ngươi đã đốt chàng thành cái dạng gì rồi kìa! Cái đám rồng hư này!”
Rồng Khổng Lồ ngẩng đầu, nói: “Long tộc chúng ta, tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai!” Vấn Thủy giận đến mức sủa to một tiếng, xong rồi lại nghe nó nói: “Nhưng mà loại tảo biển ngươi đang cầm kia, có thể trị các vết bỏng do nước dãi loài rồng đốt.”
“A!” Vấn Thủy tức thì vui vẻ trở lại, vội vàng chìa cây tảo biển ra hỏi: “Phải nghiền ra à? Bôi lên miệng vết thương sao? Nhưng mà chàng bị thương khắp mình mẩy như thế, cái cây bé tí này làm sao mà đủ dùng được…”
Rồng Khổng Lồ ngắt lời nàng: “Ăn sống.”
Vấn Thủy lúc này mới lau sạch muối đọng trên nhành tảo biển, trực tiếp đút cho Hàn Thủy Thạch ăn. Sau đó nàng giương mắt nhìn suốt hồi lâu, lại có chút không vui, nói: “Gì vậy, chả có tí công hiệu nào.”
Rồng Khổng Lồ suýt chút nữa đã giận đến phình cả bụng: “Làm sao mà nhanh thế được. Trước mắt cứ để hắn ở lại đây nghỉ ngơi đã, nước trong này có thể hỗ trợ điều trị thương thế.” Vấn Thủy quay đầu nhìn nó, nó lại nói: “Ngươi đưa ta đến Vạn Thú Cốc trước đi.”
Vấn Thủy nghĩ ngợi một thoáng rồi đáp: “Thôi được.” Sau đó nàng là xoa xoa đầu hàn Thủy Thạch, ra vẻ cực kỳ hiểu chuyện mà nói: “Chàng ở đây ngoan nhé. Ta đưa bà ấy đến Vạn Thú Cốc một chuyến, rồi sẽ lập tức trở về đón chàng.”
Hàn Thủy Thạch mặt đen thui, nhưng mà cũng không nói gì. Nước ở nơi đây vô cùng mát lạnh, cảm giác bỏng rát trên người hắn đã nhanh chóng biến mất, thân thể cũng đã dần dần khôi phục. Hắn biết con rồng kia không hề có ác ý gì nên chỉ vỗ vỗ Vấn Thủy rồi nói: “Đi đi.”
Rồng Khổng Lồ chở Vấn Thủy quay ngược trở lại bờ sông rồi lại gọi Rồng Mười Tám đã cháy đen nhẻm tới chỗ họ, cùng nhau tiến về phía Vạn Thú Cốc.
Có Rồng Khổng Lồ ở đây, lôi kiếp cũng không đến lượt Vấn Thủy động thủ. Tới bí cảnh của nàng rồi, ngay cả Rồng Khổng Lồ cũng phải lắp bắp kinh hãi. Trải khắp tầm mắt của nó là những mảnh vườn trồng trái cây rộng thênh thang, tất cả đều đã sai quả, trĩu nặng đến cong cả cành. Có rất nhiều thú đang hái trái cây làm đồ hộp. Mỗi ngày đều có lễ hội hoa quả và cả lễ hội thịt nướng để cho bọn chúng liên hoan thỏa thích.
Trông thấy Vấn Thủy, rất nhiều con thú tranh nhau chào hỏi: “Tứ Cốc chủ, người đã trở về rồi à? Ấy da, sao lần này lại mang theo hai con rồng nữa vậy…”
Vấn Thủy vừa chào lại chúng vừa dặn: “Ăn xong không được nhả hạt ra đất bằng không sang năm cây ăn quả sẽ thành thảm họa luôn đấy! Không được vứt vỏ dưa bừa bãi! Hôm nay có vị rồng này tới đây làm khách, buổi tối nhớ chuẩn bị ít đồ mà rồng thích ăn nha, cứ theo khẩu vị của Rồng Chảy Dãi mà làm!”
Rồng Khổng Lồ vừa bay vừa đảo mắt đánh giá khắp nơi. Bầy thú trẩy trái cây xong lại nhanh chân chạy ra ngoài ruộng thu hoạch dưa hấu. Bọn nó biết Rồng Chảy Dãi thích ăn trái sữa nên cũng có con đưa một ít đến chỗ họ. Vấn Thủy nhét một trái cho Rồng Khổng Lồ. Rồng Khổng Lồ bỏ tọt trái sữa vào trong miệng, miễn cưỡng nếm thử hương vị, sau đó liên tục gật đầu.
Rồng Mười Tám vẫn ủ ê chỉ đường. Ở long tộc, rồng đực không hề có địa vị gì cả, đều chỉ chăm con như nhau. Nó ngay cả con cũng để lạc mất, đương nhiên lại càng không có tiếng nói. Rồng Khổng Lồ cũng không nhìn nó, chỉ tán chuyện với Vấn Thủy: “Vạn Thú Cốc xử lý nơi này được lắm, tốt hơn so với lần đầu ta đặt chân đến rất nhiều.”
“Ngươi đã từng tới đây rồi à?” Vấn Thủy hỏi.
Rồng Khổng Lồ gật gật đầu: “Sau khi con ta mất tích, đây chính là nơi đầu tiên ta tìm đến.”
Vấn Thủy lại nhanh miệng hỏi: “Vậy ngươi không tìm dưới lòng đất sao?”
Rồng Khổng Lồ lắc đầu: “Lúc ta đến được chỗ này, nơi đây vẫn còn rất nhiều tu sĩ loài người. Nhưng mà hồi ấy linh khí vô cùng thiếu thốn, long tộc không thể nào nán lại lâu được, càng không có sức lực tranh đấu với bọn họ.”
Vấn Thủy thở dài: “Giờ thì ta đã hiểu tại sao Văn Đàn quét sạch hết yêu ma rồi mà vẫn không dám buông địa mạch ra.” Rồng Khổng Lồ nhìn nàng, nàng lại nói: “Hẳn là sợ long tộc các ngươi đến đây trả thù, phải không?”
Rồng Khổng Lồ vẫn chưa rõ nguyên do. Vấn Thủy vừa dẫn nó đến chỗ Rồng Vàng Nhỏ năm xưa từng bị giam cầm, vừa thuật lại qua mọi chuyện. Rồng Khổng Lồ nghe xong, đột nhiên hỏi: “Tên Văn đàn ấy, là trượng phu của ngươi ư?”
Vấn Thủy không thể tưởng tượng nổi nó lại hiểu thành như vậy, vội vàng nói: “Không không, ông ta là trượng phu của Không Thanh, hơn nữa tình cảm đã sớm rạn nứt lâu rồi.”
Rồng Khổng Lồ gật đầu, nói: “Màu đen kia vẫn tốt hơn.”
Vấn Thủy ngẩn ra một chốc rồi mới hiểu được nó đang nhắc tới Hàn Thủy Thạch, cười nói: “Phải rồi, màu đen đó chính là nhà ta đấy.”
Rồng Khổng Lồ lại gật gật đầu: “Hắn đối với ngươi rất tốt.”
Vấn Thủy liền một đường kể cho nó nghe chuyện về Hàn Thủy Thạch. Rồng Khổng Lồ cũng vốn tính hóng hớt, càng nghe càng thấy hăng say. Một hồi lâu sau, cuối cùng cũng đến được dưới nền đất nọ, Vấn Thủy dẫn nó tới chỗ năm ấy Rồng Vàng Nhỏ bị cầm tù. Rồng Khổng Lồ cẩn thận đánh giá dấu vết trong động, hốc mắt dần dần ươn ướt.
Sau khi xem xong vị trí của cọc Khốn Long, nó gật đầu, nói: “Những gì ngươi muốn nói, ta hiểu.”
Vấn Thủy kích động nắm lấy một móng vuốt của nó: “Tốt quá rồi! Thế ngươi xác định Rồng Vàng Nhỏ chính là con của ngươi sao!”
Rồng Khổng Lồ quặp nàng ném lên lưng mình, nói ngắn gọn: “Đi thôi.”
Nó đưa Vấn Thủy ra khỏi Vạn Thú Cốc, lại một lần nữa trở về Long Cảnh. Vấn Thủy ngồi trên mình Rồng Khổng Lồ, chìm xuống tòa cung điện dưới đáy nước, trông thấy thương thế trên người Hàn Thủy Thạch thật sự khởi sắc rõ rệt, không ít chỗ đã bắt đầu sinh ra da thịt mới. Vấn Thủy vui mừng đến mức cười không khép miệng lại được, mà long tộc càng vui hơn, cuối cùng Tộc trưởng cũng đã tìm được con mình là Rồng Hai Mốt trở về sau bao nhiêu năm thất lạc.
Bầy rồng hứng khởi cuồng hoan trên những tảng tinh tinh thạch, Vấn Thủy còn bị nhóm rồng cái lôi kéo nhảy một điệu nhảy của long tộc. Rồng Vàng Nhỏ vẫn luôn quẩn quanh bên người Rồng Khổng Lồ, Rồng Khổng Lồ cũng không nỡ buông tay nó ra. Mãi đến tận nửa đêm, Rồng Khổng Lồ mới vẫy vẫy tay, nói: “Tạm ngừng lại chút đã. Tứ Cốc chủ của Vạn Thú Cốc Trúc Vấn Thủy thay chúng ta tìm được Rồng Hai Mốt trở về, chính là ân nhân của toàn bộ long tộc. Mà bổn Tộc trưởng và nàng tính tình hợp nhau, hiện tại quyết định kết nghĩa kim lan, về sau nàng chính là tỷ muội thân sinh của bổn Tộc trưởng.”
Đàn rồng lập tức hú hét chúc mừng, cả nhóm rồng đực lẫn nhóm rồng cái đều đồng loạt hoan hô vang dội. Chỉ có Vấn Thủy đứng lên, xoa xoa đầu Rồng Chảy Dãi, trưng ra vẻ mặt hiền từ mà nói: “Được rồi, gọi dì đi nào…”
Rồng Hai Mốt tức giận đến dựng cả vảy, chân trước giẫm xuống mặt đất, hướng về phía nàng sủa loạn một chặp.
***
Vấn Thủy ở lại Long Cảnh vài ngày, đợi đến khi thương thế của Hàn Thủy Thạch đã lành lặn hẳn thì mới cùng nhau cáo biệt Tộc trưởng. Rồng Khổng Lồ tiễn hai người đến tận cửa ra. Vấn Thủy nói: “Tỷ tỷ, về sau mọi người cũng thường xuyên ghé Vạn Thú Cốc chơi nhé. Trái cây ở đó nhiều tới độ ăn không xuể.”
Rồng Khổng Lồ gật gật đầu, lại đưa thêm vài nhánh tảo biển màu lam cho nàng mang theo: “Muội muội nếu có cơ hội trở lại tông môn, nhất định phải thay tỷ tỷ hỏi rõ hướng đi của Văn Đàn. Kẻ đã làm tổn thương con ta, long tộc tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn.”
Vấn Thủy đương nhiên là hiểu, mau miệng đáp: “Nhất định nhất định!”
Ra khỏi Long Cảnh, Vấn Thủy kéo tay Hàn Thủy Thạch, nói: “Giờ chỉ còn lại hai chúng ta thôi nhỉ.”
Hàn Thủy Thạch hơi đưa tay trái về phía trước, nhẹ nhàng chạm tới tay phải của nàng, dắt trong tay mình.
HOÀN