A Hân vừa nghe, lập tức há hốc mồm.
Nhưng rất nhanh, cô ta liền bò dậy, kiêu ngạo mà trừng Cố Cơ Uyển: “Cô dựa vào đâu?”
Bà cụ cũng muốn nói vài câu, dù sao A Hân ở bên cạnh mình bao nhiêu năm nay, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm.
Nhưng, biểu hiện của A Hân lúc nãy, lại quả thực có hơi kỳ lạ.
Lại cộng thêm, cô ta vô lễ với Uyển Uyển như vậy, trong lòng bà cụ cũng có vài phần không vui.
Nhưng A Hân không cảm thấy, Cố Cơ Uyển ở nhà họ Mộ này có quyền lợi gì hết.
Cô ta nhìn bà cụ, trâm mặt nói: “Bà, con và cô Vị Y ăn ở với nhau tốt như vậy, cô Vị Y rất thích con, cho dù muốn đuổi con đi, có phải cũng nên để cô Vị Y đến quyết định không?”
Hễ nhắc đến Cố Vị Y, bà cụ không dám nói gì nữa.
Chỉ cần là thứ Vị Y thích, là thứ Vị Y muốn, ngoại trừ A Kiệt, bà đêu đồng ý cho cô ta.
Bà cụ đang định cầu xin thay cho A Hân, thì Cố Cơ Uyển lại lạnh giọng nói: “Cố Vị Y ở nhà họ Mộ có thân phận gì? Tôi muốn đuổi việc một người làm, mà còn phải trưng cầu sự đồng ý của Cố Vị Y?”
“Cô ấy là...là người mà bà cụ thích nhất!”
A Hân ỷ có Cố Vị Y chống lưng ở đẳng sau, làm gì còn sợ Cố Cơ Uyển nữa?
“Uyển Uyển...” Bà cụ kéo lấy tay của Cố Cơ Uyển, muốn nói gì đó.
Nhưng Cố Cơ Uyển lại nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Bà nội, bà nghe cháu, ả người làm này lúc nãy hành vi quỷ dị, bà không thể để cô ta ở lại.”
“Uyển Uyển...”
“Bà nội, lần này, bà phải nghe cháu!” Cố Cơ Uyển nhấn giọng.
Bà cụ nhìn cô, đột nhiên, vậy mà lại giống như là nhìn thấy Thanh Thanh.
Khi Thanh Thanh không vui, khi Thanh Thanh nghiêm túc, cũng có biểu cảm như vậy.
Bà cụ không nói chuyện nữa, bộ dạng này là đã ngầm cho phép Cố Cơ Uyển xử lý chuyện này.
A Hân sốt sắng nói: “Bà, con là người làm mà cô Vị Y thích nhất, bà không thể đuổi con đi, cô Vị Y sẽ không vui đâu.”
Đầu ngón tay của bà cụ khẽ động đậy, nhưng Cố Cơ Uyển dùng sức nắm chặt tay của bà.
“Các anh.” Cô nhìn hai người vệ sĩ, trâm giọng nói: “Quan sát cô ta thu dọn đồ đạc, rồi để mắt đến cô ta đến chỗ quản gia lấy tiền lương của mình, sau đó, trực tiếp đưa ra khỏi nhà họ Mộ, không được quay về nữa.”
“Cô..."
“Vâng!” Bà cụ rõ ràng đã nghe lời Cố Cơ Uyển, lời của Cố Cơ Uyển, đám vệ sĩ đương nhiên không dám không nghe.
Nói thế nào thì cũng là hôn thê của cậu cả, ở cái nhà này vẫn có địa vị.
A Hân bị bọn họ áp giải, đưa về phòng người làm, suốt đường đi, còn lớn tiếng la hét: “Bà, bà ”
“Bà cụ, bà đối với con như vậy, cô Vị Y sẽ không vui đâu! Cô Vị Y sẽ tức giận! Bà ơi!”
“Bà...” A Hân biết bà cụ sẽ không quan tâm đến mình nữa, liên lớn tiếng hét: “Cô Vị Y, cô Vị Y cứu tôi, bà cụ muốn đuổi tôi đi, cô Vị Y...”
Đáng tiếc, Cố Vị Y sau khi rời khỏi chỗ này thì đã về Vọng Giang Các từ lâu rồi, căn bản không nghe thấy tiếng la của cô ta.
Sau khi mấy người đi xong, ở một góc sân, chỉ còn lại bà cụ và Cố Cơ Uyển.
Cố Cơ Uyển ngồi xổm xuống trước xe lăn, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt già nua của bà.
Đối với cái ký ức không vui lần trước, hai người đều không nhắc lại nữa.
“Gần đây có khoẻ không? A Kiệt đối với cháu thế nào?” Bà cụ nắm lấy tay cô, trong lòng đột nhiên chua xót.
Lần trước bởi vì Cố Vị Y bị thương, trong lòng bà sốt sắng, cũng không biết là có nói lời trách cứ Uyển Uyển không.
Nhưng, bà vứt Uyển Uyển ở lại, chính là sự thật.
Lúc đó thật sự là quá hấp tấp, bây giờ nhớ lại, lập tức lại đau lòng.
Khi Uyển Uyển bị vứt lại, có phải đã chịu uỷ khuất rồi không?
“Bà nội biết, nhất định không phải cháu...”
“Đều đã qua rồi, bà nội, chấu rất ổn, không có chuyện gì hết.”
Bà cụ thở dài một hơi, nắm chặt lấy tay của cô: “Uyển Uyển, đẩy bà nội đi vòng vòng đi.”
“Dạ”
Hai người đi dạo dưới bóng cây, nhìn cảnh vật xung quanh, trong lòng vậy mà lại cảm thấy an lành.
Trên đường đi, không có ai nói chuyện, cũng không biết phải nói gì.
Cố Vị Y giống như một bức tường ngăn cách giữa hai người, rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói được lời nào.
Sau khi đi được mười phút, Cố Cơ Uyển đột nhiên nói: “Bà ơi, cháu đưa bà về nha?”
Sau khi đuổi A Hân đi, bên quản gia nhất định sẽ sắp xếp người làm cho bà cụ.
Khi đó, bà cụ có thể cần phải thích nghi một thời gian.
Về sớm một chút, có lẽ quản gia đã cử người qua rồi.
“Uyển Uyển, cháu có còn đến thăm bà nội nữa không?”
Bà cụ cũng không biết mình đang nghĩ gì, chỉ là đột nhiên, trong lòng có chút bất an.
Giống như là, có dự cảm cô sẽ không đến nữa vậy.
Cố Cơ Uyển cúi đầu, ánh mắt có chút ảm đạm.
Cô quả thực đã nghĩ, chỉ cần bà cụ khỏe mạnh, cái nhà họ Mộ này, sau này có lẽ cô thật sự sẽ ít đến.
Quá tiến gần đến bà, chưa chắc là chuyện tốt.
Kiếp trước Cố Vị Y và người đứng sau đó, tất cả những người muốn đối phó, gần như đều có liên quan đến cô.
Mà bọn họ, đều không có kết cục tốt.
Nhưng bây giờ, ánh mắt mà bà cụ nhìn cô, cái loại khẩu khí mất mát này, lại khiến cô không nỡ.
“Cháu...sẽ thường xuyên đến thăm bà.” Cuối cùng, cô vẫn hứa.
Bà cụ gật gật đầu, quét đi sự âm u trong tâm trạng khi nãy.
Ngẩng đầu lên nhìn cô, nói: “Uyển Uyển, thời gian này, sống cùng A Kiệt có tốt không?”
“Tốt ạ.” Cô nghĩ cũng không nghĩ mà trả lời.
Bà cụ không có nghi ngờ gì, cười nói: “A Kiệt là người tốt, bất kể thế nào, hai đứa phải thật hạnh phúc.”
“Dạ ”
Cố Cơ Uyển đưa bà cụ về nhà sau, lão quản gia quả nhiên đã đích thân đưa vài người giúp việc nữ tới, để cho bà cụ chọn.
Còn tại sao Cố Cơ Uyển nhất định phải đuổi A Hân đi, quản gia không biết, cũng không định hỏi.
Người làm nhà họ Mộ ít nhất là một trăm người, thêm một người cũng không nhiều hơn, mà bớt một người cũng không ít đi.
Đối với ông ta mà nói, đây chẳng qua chỉ là một chuyện không quan trọng gì.
Sau khi tạm biệt bà cụ, Cố Cơ Uyển lập tức rời khỏi.
Ở trong sân, nhìn thấy Lâm Duệ đang đứng cách đó không xa, như thể đang đợi ai đó.
Không muốn có giao tiếp nào với người của cậu cả Mộ, Cố Cơ Uyển đi khỏi con đường đó, đi đến cửa lớn bằng con đường khác.
Lâm Duệ không ngờ mợ chủ vì để tránh né mình mà đi đường khác.
Sau một hồi sững sờ, anh ta lập tức đuổi theo: “Mợ chủ! Chờ một chút.”
Cố Cơ Uyển mím môi dưới, thu lại tâm trạng của mình, rồi mới quay đầu cười với anh ta một cái: “Lâm Duệ, có chuyện gì sao?”
Thái độ của Lâm Duệ đối với cô luôn rất tốt, ngoại trừ thân phận là người của cậu cả Mộ, thực ra, Cố Cơ Uyển vốn không có lý do gì để lạnh nhạt với anh ta.
Cãi nhau gì đó, qua rồi thì thôi, đừng vì mình cãi vã với cậu cả Mộ mà trút giận lên người khác.
Cô đối với bản thân mình có thái độ tốt như vậy, chính là điều nằm ngoài dự tính của Lâm Duệ.
Vốn còn tưởng rằng, cô cãi nhau với cậu cả, nhất định sẽ không nể mặt mình nữa.
“Không, không có gì, chỉ là muốn nói với mợ chủ, cậu cả vẫn đang ở trong Vọng Giang Các, mợ chủ có muốn qua đó uống ly trà với cậu cả không?”
“Không đâu, tôi không thích uống trà.” Cố Cơ Uyển từ chối.
“Vậy, uống chút cà phê...”
“Tôi cũng không có thói quen uống cà phê.”
Cố Cơ Uyển không biết anh ta cứ bám lấy mình để làm gì, nhưng cảnh tượng cậu cả Mộ kêu cô cút lần trước, cô vẫn còn nhớ như in.
“Tôi còn có việc, đi trước đây!"
- ----
Nhớ ấn vào 1,2 quảng cáo ủng hộ tụi tui đó nghen. ^^