Câu lạc bộ vẽ Cửu Nguyệt của Cố Cơ Uyển, Thư Tâm Các của Cẩn Lôi, câu lạc bộ vẽ của Minh Châu của Hàn Minh Châu.
Hai nhóm còn lại đều là nhóm cực kỳ nổi tiếng trong giới đại học, câu lạc bộ Giang Đại của Giang Đại Dụ, là câu lạc bộ vẽ của Giang Đại.
Một nhóm khác là câu lạc bộ vẽ Ninh Đại, dù sao cũng là trường học tự gây dựng.
Người quyết định bên trong là giáo viên của trường học.
Hai câu lạc bộ này đều đã thành lập rất nhiêu năm, vẫn luôn đại diện cho trường hợp tác với các tập đoàn trên xã hội.
Nói thẳng ra là câu lạc bộ vẽ của công.
Dù sao lần này Giang Thị nói muốn xây dựng công ty hoạt hình mới, ai không muốn câu lạc bộ vẽ của mình có thể được chọn chứ?
Nhưng câu lạc bộ trong trường cũng cần tài trợ từ bên ngoài mới có thể tiếp tục hoạt động được.
Tóm lại cạnh tranh lân này cực kỳ kịch liệt.
Bây giờ đã đến giai đoạn gay cấn rồi.
“Uyển Uyển, sao đây? Có phải cân nhanh chóng tuyển một chủ bút không?”
Sau khi có kết quả của top năm, Tô Tử Lạp và Hạ Lăng Chỉ vẫn luôn hỏi Cố Cơ Uyển vấn đề này.
Bây giờ câu lạc bộ vẽ của bọn họ đã lên cấp trong trường rồi, có thể thông báo tuyển dụng người vẽ các cấp trong trường.
Nhưng đã đến lúc này rôi mới tuyển chủ bút, cho dù tuyển được cũng khó ăn ý với mọi người.
“Cho dù thế nào trong nhóm cũng phải có một chủ bút, nếu không chung kết ngày mai phải làm thế nào đây?”
Cố Cơ Uyển vẫn ngôi trước laptop của mình, giống như hoàn toàn không có hứng thú với chủ đề của bọn họ vậy.
“Uyển Uyển, cậu thật sự không tuyển người sao?” Tô Tử Lạp đã gấp muốn chết rồi, sao cô vẫn mang thái độ chuyện không liên quan đến mình thể
chứ. “Bây giờ tuyển xong cũng không thể dùng, tuyển làm gì?” Cố Cơ Uyển hỏi.
“Nhưng mà...."
“Đừng nhưng mà, không phải đã nói hôm nay đi ăn lẩu à? Còn đi không?”
“Như bây giờ rôi, sao còn có tâm trạng ăn lẩu chứ?” Ngay cả Hạ Lăng Chi cũng không chịu được nữa.
Mọi người đều nôn nóng muốn chết, sao chỉ có một mình Cố Cơ Uyển im lặng, dáng vẻ ung dung chứ?
Không đúng, còn Mộ Hạo Phong nữa.
Mộ Hạo Phong này thật sự rất tuấn tú, lân đầu lúc nhìn thấy, trái tim nhỏ của Hạ Lăng Chi còn không nhịn được đập thình thịch rất lâu.
Nhưng ở chung lâu rồi mới biết, Mộ Hạo Phong thật sự là cái bóng của Cố Cơ Uyển.
Cố Cơ Uyển đi anh ãy đi, Cố Cơ Uyển ngôi anh ãy cũng ngôi.
Cõ Cơ Uyển cười, anh ấy nhìn, Cổ Cơ Uyển khóc, anh ấy ở bên, Cố Cơ Uyển không lo lắng, anh ấy cũng thế.
Dù sao bây giờ cũng chỉ có hai người bọn họ còn chờ mong chuyện sắp được ăn lẩu.
Những người khác đều cực kỳ chán nản, ngay cả đi đường cũng xụ vai, dáng vẻ ủ rũ.
Mới đi đến đường lớn đã gặp phải Hàn Minh Châu và nhóm của cô ta.
“Ha, đây không phải người của câu lạc bộ Cửu Nguyệt à?” Bây giờ Hàn Minh Châu vừa thấy Cổ Cơ Uyển đã vui vẻ.
“Nghe nói chủ bút của các cô đến Thư Tâm Các, nhóm của các người đã bị chia rẽ rôi. Chung kết ngày mai dứt khoát rút lui đi”
“Cô nói bậy cái gì đó? Vì sao chúng tôi phải rút lui?” Tô Tử Lạp thở hổn hển nói.
Hạ Lăng Chi cũng không vui: “Chúng tôi cũng không phải chỉ có một chủ bút!”
“Thật không? Chủ bút của các người đâu? Ở đâu?”
Hàn Minh Châu che môi, cười khinh thường: “Có lẽ bây giờ chủ bút của các người còn đang hưởng thụ trên giường của Cẩn Lôi đấy”
“Cô có ý gì?”
“Hôm qua bọn họ ăn cơm với nhau, sau đó đã đi vào khách sạn, các người không biết sao?”
Hàn Minh Châu khoanh tay, cười lạnh: “Biết vì sao tay vẽ giỏi của các người bỏ các người đi, lại chọn Thư Tâm Các không?”
Nữ trợ lý bên cạnh cô ta cười hỏi: "Vì sao thế?”
“Đương nhiên là vì đội trưởng của Thư Tâm Các người ta xinh đẹp rồi, cô cũng không xem thử bạn học Cố trước mặt này xấu đến mức nào đi?”
“Cũng phải, nếu là tôi tôi cũng chọn Cẩn Lôi, sao có thể đi theo đồ xấu xí mặt đây tàn nhang này được.”
“Nói gì đó?” Một bóng dáng cao lớn đột nhiên tiến lên.
Nam sinh nói chuyện khi nãy vẫn chưa nhìn rõ tình hình thì cổ áo của anh ta đã bị người ta túm lấy. Hai chân anh ta cũng bị đối phương nhấc lên khỏi mặt đất.
Mọi người đều sợ ngây người, sức tay thế này thật sự khiển người ta sợ chết khiếp!
“Cậu... cậu muốn làm gì?” Hàn Minh Châu sợ tới mức vội vàng lùi vê sau, đám người cũng lùi theo, sợ hãi nhìn chăm chằm Mộ Hạo Phong.
“Các người dám ban ngày ban mặt...”
“Bây giờ đã là buổi tối rồi.” Tô Tử Lạp nhắc nhở.
“Cô... cô...” Hàn Minh Châu đột nhiên kêu lên: “Cứu mạng, giết người kìa, cứu mạng...
“Hạo Phong.” Cố Cơ Uyển kêu khẽ một tiếng.
Mộ Hạo Phong buông tay, nam sinh kia lập tức ngã ngồi dưới đất.
Anh ta luống cuống tay chân đứng lên, vội vàng chạy ra sau lưng Hàn Minh Châu.
Cô Cơ Uyển cười nhạt đi đến trước mặt Hàn Minh Châu, dáng vẻ lạnh nhạt bình tĩnh kia thật sự không hợp với tuổi của cô.
Cô cười nói: “Cho dù đội chúng tôi chịu thua thì cô vẫn còn ba đối thủ cạnh tranh lớn, chỉ là Thư Tâm Các, các cô đã thẳng không nổi rồi.”
“Cho nên tình hình của câu lạc bộ vẽ Minh Châu các cô thật ra cũng không khác chúng tôi là mấy, bây giờ cười chúng tôi có khác gì cười các người đâu?”
“Nói bậy, đám cặn bã các người có thể sánh bằng chúng tôi sao?” Hàn Minh Châu sa sâm mặt.
“Bây giờ ý tôi là, câu lạc bộ vẽ Minh Châu các cô, có thể sánh bằng Thư Tâm Các sao?”
Tuy Mộ Thị cố ý muốn xây dựng công ty hoạt hình, nhưng người đến là Cố Vị Y gân như không có quan hệ gì với nhà họ Mộ.
Cho nên thành ý Mộ Thị muốn làm hoạt hình lớn bao nhiêu, không ai biết cả.
Nhưng Giang Thị thì khác, giám khảo trước đó của Giang Thị là cậu hai Giang, đó là nhân vật lợi hại ở Giang Thị.
Mà số lượng Giang Thị cần, chỉ có một.
Nói cách khác không lấy được hạng nhất, cho dù có hạng hai cũng không khác hạng năm là mấy.
*Thư Tâm Các thì lợi hại lắm sao? Trước đây Cẩn Lôi kia đều dựa vào quy tắc ngâm để bò lên thôi.”
“Tác phẩm của bọn họ trước đây tốt thật, nhưng một năm gần đây không có gì coi được, tôi còn nghỉ ngờ rốt cuộc tác phẩm giai đoạn trước có phải của Cẩn Lôi hay không đấy.”
Sắc mặt Hàn Minh Châu u ám, rõ ràng còn mang theo khinh thường: “Lần này nếu không phải cướp được tay vẽ giỏi giữa trận đấu, cô ta cho rằng năng lực của cô ta thật sự có thể được hạng nhất sao?”
“Không, Tân Chi Châu không ký hợp đồng với Thư Tâm Các, ngày mai cũng sẽ không đại diện bọn họ tham gia thi đấu.”
“Sao cô biết” Hàn Minh Châu sửng sốt, hơi ngạc nhiên.
“Tân Chi Châu cũng xem như người tốt, đây là hứa hẹn cuối cùng của cậu ta với tôi. Mà Cẩn Lôi cũng ỷ mình có tài, chỉ cân Tân Chỉ Châu không thi đâu cạnh tranh với cô ta, cô ta không sợ ai cả.”
“Phi! Đô *** đãng kia nghĩ mình thật sự lợi hại sao?”
Trong lòng Hàn Minh Châu suy xét điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại: “Đi.”
Đám người cứ rời khỏi như thế.
“Xảy ra chuyện gì?” Tô Tử Lạp đi đến bên cạnh Cố Cơ Uyển: “Khi nãy cậu nói Tân Chi Châu hứa hẹn với cậu à?”
“Tớ chỉ sợ bọn họ ra tay với Tân Chi Châu thôi.” Cố Cơ Uyển lắc đầu, nhìn đám người đi xa kia.
Bọn họ ngay cả tối qua Tân Chi Châu đi đâu, gặp ai cũng biết, nếu nói bọn họ không theo dõi Tân Chi Châu, ai mà tin.
Hạ Lăng Chỉ thở dài một hơi: “Cậu ta đã phản bội cậu rồi, cậu còn quan tâm cậu ta như thế”
Cô Cơ Uyển không nói gì, trong đôi mắt ướt át loé ra ánh sáng người khác không nhìn thấu.
“Không nói nữa, đi ăn lẩu thôi.”