Cho nên thật ra khi Cẩn Lôi giơ gậy lên đánh xuống, trong lòng vẫn hơi hư ảo. Có thể có ai đó cũng sẽ từ trên trời rơi xuống rồi cứu cô ta như cậu cả Mộ đã cứu Cố Cơ Uyển.
Cho đến khi cây gậy thật sự rơi xuống cổ tay cô ta, cho đến khi cơn đau thấu tim truyền đến từ cổ tay khiến cô ta đau đến mức suýt ngất đi.
Tiếng hét thảm thiết vang lên từ trong ngõ nhỏ khiến người qua lại bên ngoài không khỏi ngẩn ngơ nhìn vào.
Nhưng, không ai bắt nạt cô gái này, là cô ta tự làm tổn thương chính mình. Vì vậy cũng chẳng ai dám tọc mạch. Hơn nữa bầu không khí bên trong thật sự không ổn, lạnh đến chết người, ai dám đi vào gây chuyện?
Hạ Lăng Chi vẫn gọi cuộc gọi cấp cứu, cũng coi như việc làm cuối cùng thương tiếc cho kẻ xấu. Cổ Cơ Uyển nhìn cánh tay Mộ Tu Kiệt, anh mặc áo sơ mi dài tay nên mắt thường không thể nhìn thấy vết thương.
Nhưng cây gậy gỗ nặng như vậy, cũng không biết bên trong có bị thương không. “Anh... “Về nhà với tôi.” Giọng Mộ Tu Kiệt vẫn hơi lạnh. Cố Cơ Uyển sững sờ một lúc, cơn giận của tên này hôm nay vẫn chưa hết. “Chiều mai tôi còn phải lên lớp.” Buổi chiều... cho nên cái cớ này thật ra hơi xa vời.
Sắc mặt Mộ Tu Kiệt trâm xuống, xoay người rời đi. Tô Tử Lạp đẩy cánh tay Cố Cơ Uyển, mọi người nhìn bóng lưng cậu cả Mộ rời đi, thật sự là lạnh thấu xương. Nhưng cũng hơi... cô đơn.
“Uyển Uyển... Tô Tử Lạp lại đẩy cô cái nữa. Thấy bộ dáng cô đơn như vậy của một anh chàng đẹp trai, cô ấy không chịu đựng được, cảm thấy xót xa.
Hạ Lăng Chi cũng đau lòng, cũng không nhìn được người đàn ông đẹp trai như vậy bị tủi thân.
“Uyển Uyển, chiều mới có lớp, thời gian cũng không gấp gáp, hơn nữa dù buổi sáng có lớp cũng không vội, nhà các cậu nhiều tài xế như thế cơ mà.”
Thật ra đây đâu phải vấn đề có vội hay không?! Chỉ là trong nhà đó còn có một người phụ nữ, cô thật sự không muốn quay về.
Nhưng mình đang trốn tránh điều gì? Đó cũng chỉ coi là nhà tạm thời của cô thôi, còn Cố Vị Y, danh không chính ngôn không thuận, cô cần gì phải trốn tránh cô ta? Không cần thiết, chỉ là, nhìn thấy lòng cô vẫn khó chịu.
Mộ Tu Kiệt bước về phía xe, Lâm Duệ đã mở cửa cho anh.
Có điều, khi cậu cả lên xe, Lâm Duệ nhìn vê phía sau anh, mắt sáng lên: “Mợ chủ!” Ông trời có mắt, cuối cùng mợ chủ cũng nguyện ý chủ động quay vê! Trong khoảng thời gian này, cũng không biết cậu cả với mợ chủ đã xảy ra chuyện gì, tuy rằng nhìn không giống cãi nhau nhưng chiến tranh lạnh mới là tổn thương nhất.
Ừm, bị thương là những người vô tội bọn họ.
Trong khoảng gian mợ chủ vắng nhà, mỗi ngày cậu cả đều như kẻ cuồng công việc. Mọi người trong công ty đều phải theo kịp tốc độ điên cuồng của anh.
Đôi khi ngoài nhân viên dọn vệ sinh thì tất cả mọi người đều phải tăng ca cùng anh đến tận sáng sớm. Gần đây Lâm Duệ cũng rất mệt mỏi về cả tinh thần và thể xác, nếu cứ tiếp tục như vậy thì anh ấy cũng suy sụp mất.
Cố Cơ Uyển mỉm cười với anh ấy rồi nhìn vào trong xe. Mộ Tu Kiệt ngôi dựa vào lưng ghế, hai chân thon dài vắt chéo lên nhau, nhìn như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng hơi thở người sống chớ tới gân quanh người anh lại quá mạnh, đến nỗi qua cửa kính xe cô cũng có thể cảm nhận được.
“Mợ chủ, lên xe đi, cậu cả đang đợi cô.” Lâm Duệ hiểu Mộ Tu Kiệt, nhìn vẻ bề ngoài có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng... khụ, thực ra cái lạnh này, không phải là một cách thể hiện sự buôn bực sao?
Bình thường cậu cả lên xe đều ngôi bên phải ở hàng ghế sau.
Nhưng bây giờ cậu cả lại ngôi ở bên trái hàng ghế sau, vị trí bên phải rõ ràng là dành cho mợ chủ mài Trong lòng muốn lắm rồi nhưng lại phải ra vẻ không quan tâm, đây không phải là buôn bực sao? Lâm Duệ khẽ ho một tiếng, sám hối trong lòng.
Thật sự anh không cố ý oán thầm cậu cả, nhưng mà cậu cả luôn giết người kiên quyết, ở trước mặt mợ chủ có đôi khi lại như đứa trẻ không chịu lớn. Khó tính, nhỏ nhen, bướng bỉnh, và...
chà, đôi khi cũng hơi đáng thương. Dưới thiên hạ này cũng chỉ có mình mợ chủ có thể khiến cậu cả tủi thân đến thế.
Cố Cơ Uyển ngồi xuống hàng ghế sau, Lâm Duệ đóng cửa xe cho cô, sau đó trở vê vị trí ghế lái, phóng xe ra khỏi lề đường, lái xe vững vàng trên đường. Suốt đường đi không ai nói gì. Mộ Tu Kiệt giật giật ngón trỏ, muốn hút thuốc.
Nhưng cô không thích mùi *** nên anh đành nhịn xuống. Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên anh nhìn cô, không ngờ cũng đúng lúc Cố Cơ Uyển nhìn lại.
Sắc mặt Mộ Tu Kiệt lạnh như băng, cố nén sự rung động, giọng điệu trách móc: “Uống rượu?” “Ừm” Cố Cơ Uyển gật đầu: “Hôm nay thắng cuộc thi nên vui, ăn mừng với mọi người." Người đàn ông nhướn mày, hơi không vui: “Ký hợp đồng với Giang thị mà cũng đáng để vui như vậy?” Cô không nói gì, không biết phải trả lời thế nào.
Mặc dù vẫn chưa ký hợp đồng với Giang thị, nhưng chắc cũng mấy ngày nữa thôi, chuyện này đương nhiên đáng để vui mừng.
Nhưng nếu thể hiện sự vui vẻ trước mặt cậu cả Mộ thì liệu tên này có lại tức giận không? Mộ Tu Kiệt thật sự hơi bực bội, nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn xuống. Hiếm khi hai người ở bên nhau, anh không muốn vì mấy chuyện vớ vẩn này mà phá tan bâu không khí yên tĩnh.
“Uống bao nhiêu?” Anh hỏi. “Cũng không nhiều.” Thật ra, Cố Cơ Uyển cũng hơi lo lắng, mỗi lần ở riêng với anh là lại căng thẳng. Cho dù có Lâm Duệ lái xe phía trước, nhưng hàng ghế sau cũng chỉ có hai người, khi Lâm Duệ lái xe cũng không bao giờ nói nhiều.
Cho nên cảm giác như chỉ có hai người họ. Cô thật sự không muốn cãi nhau, vì cãi nhau lòng cô sẽ rất khó chịu. “Anh cũng... uống rượu?”
Trên người anh có mùi rượu nồng nặc, vừa nãy ở trong con hẻm nhỏ cô đã ngửi thấy, chỉ là vẫn chưa có cơ hội hỏi. “Bị người nào đó từ chối ngay tại chỗ, tâm trạng không tốt, uống chút rượu giải sâu.”
“.."
Cố Cơ Uyển nhất thời không nói nên lời, nói thẳng là nguyên nhân do cô, lời này phải trả lời thế nào? Nói chuyện phiếm với cậu cả Mộ, thật sự rất dễ hết chủ đề, không có chỗ để vẫn hôi.
Cô quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, Mộ Tu Kiệt lại vẫn nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của cô: “Không có lời muốn nói với tôi?”
“Về sau uống ít đi.”
Cô không nhìn lại. “Hừ”
“..."
Cố Cơ Uyển xoa xoa lông mày, cuối cùng cũng quay đầu nhìn anh.
Vừa định nói gì đó thì điện thoại đổ chuông, là điện thoại của cậu cả Mộ. Bản nhạc chuông cổ điển nhất, ngay cả nhạc cũng là nhạc chờ điện thoại có sẵn, anh không tải xuống bản nào. Người đàn ông này cũng mới chỉ hai mươi bảy tuổi thôi mà cư xử lại nghiêm cẩn khiêm tốn như một ông chú. Ừm, chú oppa. Mộ Tu Kiệt lấy điện thoại ra, mắt Cố Cơ Uyển cũng vô thức nhìn xuống.
Nhìn thấy ba chữ hiện trên màn hình, tâm trạng vừa mới tốt lên đột nhiên trâm xuống. Cố Vị Y. Người phụ nữ này thực sự là âm hồn không tan.
Bây giờ đã sống ở Vọng Giang Các, ngày ngày đối mặt với nhau còn chưa đủ, ngay cả đàn ông về muộn một chút cũng phải gọi mười ba cuộc như đòi mạng vậy sao? Bây giờ, rốt cuộc ai mới là vợ chưa cưới của cậu cả Mộ?