Một lực lượng thần bí đã tìm ra mấy căn cứ của bọn họ, còn điều tra được tài liệu quan trọng liên quan đến nhân viên.
Những người đó lần lượt sa vào lưới, tuy rằng ông chủ đứng đầu phía sau đã chạy thoát, nhưng cho dù ông ta quay lại cũng không có chỗ đặt chân ở Bắc Lăng.
Mọi người suy đoán người góp phân lân này là cậu cả Mộ, đương nhiên cậu cả Mộ sẽ không bao giờ công khai thừa nhận.
Nhưng anh đột nhiên thành lập công ty vệ sĩ hoàn toàn trùng khớp với chuyện này.
Nghe nói nhân viên trong công ty vệ sĩ đều là vệ sĩ cấp cao, các ông trùm quốc gia muốn mời bọn họ cũng phải xếp hàng.
Dù sao chuyện Đảo Thiên Đường sa vào lưới có liên quan gì đến công ty vệ sĩ của cậu cả Mộ hay không thì cũng chỉ là suy đoán.
Giang Nam kể cho cô nghe những tin tức có thể tìm kiếm được trên mạng.
Còn tình hình bên trong gì đó thì Giang Nam chưa nói, Cố Cơ Uyển cũng không hỏi.
Trên thực tế có rất nhiều chuyện trong lòng đã biết rõ nên không cân hỏi nhiều.
Ít nhất Cố Cơ Uyển thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cậu cả Mộ thật sự nổi dậy, trước đây chỉ là người làm ăn, hiện tại anh đã lớn mạnh đến mức bất cứ người đi đường người nào cũng không dám chọc vào.
Người đàn ông này dùng thời gian một tháng ngắn ngủi leo lên một độ cao chưa từng có.
"Nhưng anh nói vẫn chưa bắt được ông chủ của Đảo Thiên Đường đúng không?" Chuyện này làm cho Cố Cơ Uyển không khỏi lo lắng.
"Đừng sợ, tuy rằng ông ta chưa bị bắt nhưng thế lực Đảo Thiên Đường ở Bắc Lăng đã hoàn toàn tan rã, mấy người còn lại kia cũng không làm gì được."
Cuối cùng Cố Cơ Uyển hoàn toàn yên tâm, nhưng cô vẫn cầm điện thoại không cúp máy.
Cô muốn hỏi một vấn đề nhưng lại biết mình không có tư cách hỏi.
Giang Nam ở đầu bên kia im lặng chờ đợi.
Một hồi lâu, trong điện thoại chỉ có tiếng hít thở, không có bất kỳ âm thanh nào, anh ta mím môi bỗng nhiên nói: "Anh ấy bị thương..."
"Bị thương thế nào?" Cố Cơ Uyển căng thẳng, lập tức hỏi.
Anh ta biết cô do dự lâu như vậy là muốn hỏi trong trận chiến này Mộ Tu Kiệt có xảy ra chuyện gì không.
Mấy ngày nay cuộc sống của người dân Bắc Lăng không khác gì so với bình thường.
Nhưng trên thực tế, mấy ngày nay ở những nơi xa xôi và trên đảo không người xung quanh Bắc Lăng có mùi máu tươi vô cùng nồng nặc.
Mọi người suy đoán tập đoàn vệ sĩ do cậu cả Mộ thành lập đã lập được công lớn.
Đương nhiên đây là chuyện bí mật, bên trong sẽ không truyền tin tức chính xác ra ngoài.
Tất cả đều do mọi người suy đoán.
Nhưng hành động lần này thật sự vô cùng nhanh chóng, mọi người vẫn chưa kịp phản ứng thì mọi chuyện đã kết thúc.
Hôm nay tin tức truyền ra thế lực Đảo Thiên Đường đã tan rã.
"Bị thương không nặng, nghe nói chỉ là nằm viện một ngày, sáng sớm hôm nay đã xuất viện."
Cố Cơ Uyển không nói gì, im lặng cầm điện thoại nhưng vẫn không cúp máy.
"Cơ Uyển, muốn nói cái gì thì không thể nói với tôi sao?" Do do dự dự không giống với tính cách của cô.
"Có phải cô muốn tìm cơ hội giải thích với anh ấy không? Yên tâm, tôi đã nói rồi, cô đừng lo lắng, chờ mấy ngày nữa tôi..."
"Anh ấy nói sau chuyện Đảo Thiên Đường thì người xuống địa ngục là chúng ta." Cố Cơ Uyển bình tĩnh cắt ngang lời anh ta nói.
Giang Nam sửng sốt hai giây, sau đó anh mới nói: "Đó là vì anh ấy không biết..."
"Không, không quay đầu lại được nữa."
Cố Cơ Uyển cụp mắt xuống, ánh mắt dừng trên bụng nhỏ bằng phẳng của mình.
Đứa bé đã không còn, cho dù có hiểu lầm gì, cho dù có tháo gỡ hiểu lầm hay không cũng không thay đổi được sự thật này.
Huống chi cho dù không có Đảo Thiên Đường thì với giá trị con người và địa vị của cậu cả Mộ ở Bắc Lăng vẫn sẽ nhận lấy nhiều ánh mắt ghen ty.
Người phụ nữ có thể đứng bên cạnh anh chắc chắn phải là người mạnh mẽ nhất.
Mà cô không có năng lực này, chỉ sợ cả đời cũng không có.
"Tôi không muốn quay về bên cạnh anh ấy." Không có Đảo Thiên Đường thì sẽ có hàng ngàn chục ngàn người muốn hại anh.
Mộ Bác Văn nói không sai, cô là đồ ăn hại, ở lại bên cạnh anh cũng chỉ là tai họa.
"Nhưng Giang Nam, tôi hơi lo lắng mấy lời cậu cả Mộ nói hôm đó..."
"Cô sợ anh ấy đối phó tôi sao?" Giang Nam cong môi cười nói: "Sợ cái gì, tuy rằng tôi và anh ấy đã lâu không gặp mặt, nhưng chúng tôi vẫn là anh em.”
Có lẽ anh em cũng có lúc hiểu lầm, thậm chí cãi nhau, đánh nhau, nhưng anh em mãi mãi là anh em, sẽ không bao giờ tàn sát lẫn nhau.
Mặc dù Cố Cơ Uyển vẫn không yên tâm, nhưng Giang Nam nói cũng làm cho cô bình tĩnh hơn một chút.
Lúc cô quay về phòng bao thì mấy người Đàm Kiệt và Mộ Hạo Phong đã tới rồi.
Lưu Thượng và Tần Chi Châu cũng nhanh chóng đến đây, một bữa tiệc ăn mừng nho nhỏ, ở đây cũng là khách sạn cao cấp.
Hạ Lăng Chi làm tài vụ nên lúc xem thực đơn thì lập tức lấy điện thoại ra tính toán.
"Ôi má ơi! Vừa rồi tùy tiện lật qua mấy món trộn thì thấy có nhiều món trộn miễn phí, tớ còn tưởng rằng giá cả ở đây phải chăng."
Vừa vào cửa bọn họ đã thảo luận về hiệu quả và rating chương trình tìm kiếm tài năng gì đó, quên mất thực đơn. Món này này! Trời ơi! Có cần đắt như thế không?
"Một phần rau xanh đã hơn sáu trăm nghìn! Ăn cướp à!" Tô Tử Lạp cũng bối rối.
Không phải rau xào gì đó chỉ có mấy chục nghìn thôi sao?
Cho dù khung cảnh đẹp thì một trăm mấy đã cao rồi!
Tám trăm sáu mươi tư nghìn một phần rau xanh, ôi trời ơi, ăn xong thì sống lưng cũng lạnh lẽo!
"Người ta là rau xanh xào tương XO*, đương nhiên là không giống nhau."
XO*: Thực ra XO là một loại rượu đắt giá nước ngoài, mượn chữ XO để chỉ giá mắc.
Đàm Kiệt xua tay, cười hì hì: "Bây giờ một người là trưởng phòng tài vụ studio Cửu Nguyệt, một người là tổng giám đốc phòng thị trường kiêm phòng kế hoạch, mọi người đều là nhân vật lớn mà không mua nổi một phần rau xanh."
"Cho dù hiện tại giá trị con người cao cũng không có nghĩa là khoe khoang lãng phí, anh phải biết rằng chúng ta đang ăn tiền lương vất vả kiếm được."
Tuy rằng trưởng phòng hay tổng giám đốc gì đó, nhưng vì tiết kiệm chi phí nên tiên lương cũng không cao.
Ngay cả Tần Chi Châu là tay vẽ siêu phàm, Cố Cơ Uyển muốn trả tiền lương cao cho anh ta nhưng anh ta không cân. Cho nên cuối cùng Cố Cơ Uyển quyết định chịu đựng ba năm, sau đó cho mỗi người một chút cổ phần, tự mình làm chủ.
Còn hiện tại bởi vì công ty vẫn chưa có lợi nhuận nên đành phải chịu thôi.
Thật ra mặc dù tiền lương thấp hơn một chút, ngay cả trưởng phòng gì đó cũng hơi thấp, nhưng so với trước kia đã tốt hơn không ít.
Đúng là tốt hơn nhiều.
Cho nên châu này vẫn có thể ăn được.
"Không sao, tôi mời." Cố Cơ Uyển cất điện thoại cười nói.
"Cậu cho rằng mình có nhiều tiền sao? Tiền lương của cậu còn không bằng tớ."
Hạ Lăng Chi là trưởng phòng tài vụ, nên biết rất rõ thu nhập của mỗi người.
"Cho dù tiền lương không cao nhưng vẫn có thể mời mọi người được."
Cố Cơ Uyển rót đồ uống cho mình rồi giơ lên: "Được rồi, đừng quan tâm có tiền hay không, hôm nay là tiệc ăn mừng, mọi người buông thả một chút, ăn ngon uống tốt."
Nhưng Tô Tử Lạp vẫn cảm thấy có chút... Ừm, đau cắt da cắt thịt.
Cô nghĩ vậy thì khẽ thời dài rồi lấy điện thoại ra.
Lại lặng lẽ gửi một tin nhắn đi...