Thật ra thì bâu không khí vào tối ngày hôm nay đối với Giang Nam mà nói là đang tự nhủ với mình cái gì đó, Cố Cơ Uyển cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Nhưng mà cô vốn cho rằng anh ta sẽ nói, nếu không thì chúng ta thử hẹn hò với nhau.
Trên thực tế thì mình có chờ mong chút nào hay không, nói thật thì đúng là không có.
Cô và Giang Nam thuộc về loại người đó, bởi vì ở chung lâu, bởi vì hiểu rõ đối phương, cho nên cảm giác ở bên nhau hay là không thật ra cũng không có khác biệt gì.
Ít ra đối với Cố Cơ Uyển mà nói thì chính là cảm giác như vậy.
Giống như cô đã suy nghĩ trước đó, nếu như không phải oanh oanh liệt liệt, cứ thuận theo nước chảy như thế này cũng là một loại tình cảm.
Nhất là khoảng thời gian này vẫn luôn là Giang Nam chăm sóc cho cô.
Cũng không biết đó là vì một loại tâm lý trả ơn hay là chuyện đương nhiên, vậy mà cô thậm chí cũng không từ chối dạng tiến triển như thế này.
Nhưng mà làm con dâu của nhà họ Giang, danh xưng này có hơi nặng.
“Giang Nam”
“Không thể chấp nhận ngay lập tức, hay là phản cảm?” Giang Nam nhìn chằm chằm vào đôi mắt như ngọc của cô, nhìn rất chăm chú, dường như có
thể trực tiếp nhìn thấy được linh hôn cô đang cất giấu ở nơi sâu nhất trong lòng.
Sau khi Cố Cơ Uyển sững sờ, đột nhiên cả người đều thấy nhẹ nhõm.
Có nghĩ như thế nào cũng không gạt được mắt của anh ta, nếu như nói đời này cả hai đều không có người yêu, vậy thì ở bên nhau thật ra cũng rất tốt.
“Không ghét.”
“Tôi biết mà”
“AI” Cô thật sự rất muốn trừng mắt với anh ta.
Nhưng mà có một vấn đề, Cố Cơ Uyển lại cảm thấy bỗng nhiên hứng thú: “Anh thích tôi không?”
“Đương nhiên là thích rồi.” Nếu như không thích thì tìm làm vợ làm cái gì chứ?
“Anh có yêu tôi không?”
Giang Nam quả nhiên vẫn ngây ngẩn cả người, anh ta nhìn chằm chằm vào mắt của cô, ánh mắt nhìn cô giống như là đang nhìn một thứ gì đó mới lạ.
Yêu à?
Hình như là đã từng nghe thấy chữ này, nhưng mà chưa từng tiếp xúc.
Yêu là cái quái gì chứ?
Qua một hồi lâu sau, Giang Nam mới nói: “Tôi sẽ không vượt quá giới hạn, sẽ không bỏ rơi em, sẽ không chủ động ly hôn.”
“Sau đó thì sao?” Có phải là có thể làm được những thứ này liền xem như là yêu một người phụ nữ không?
“Sau đó à?” Anh ta đột nhiên cảm giác được đề tài này quá mơ hồ, anh ta cảm thấy nghiên cứu thảo luận không nổi nữa.
“Cậu hai Giang, anh biết cái gì gọi là yêu một người phụ nữ không?”
“Thân thể của tôi có cảm giác với em.” Có lẽ đây chính là một loại yêu nhỉ.
Không phải nói đàn ông thích phụ nữ là bắt đầu từ yêu thân thể của người ta hay sao?
Hình như là anh ta đã nhìn thấy cách nói này trên mạng hồi lúc nào đó.
Cố Cơ Uyển cảm thấy muốn cười, cậu hai Giang là quá ngay thẳng, hay là quá làm càn? Dù sao cũng ngu ngốc.
”Cho nên anh cảm thấy anh... có cảm xúc với tôi thì chính là yêu tôi?”
“Nhất định phải nói vấn đề này cho rõ ràng à?” Hai người ở bên nhau, chẳng lẽ không phải chỉ cần cảm thấy dễ chịu, vui vẻ là được rồi à?
Lời nói của Giang Nam lại để cho Cố Cơ Uyển lâm vào mơ hồ.
Nhất định phải nói vấn đề này cho rõ ràng hả? Chẳng lẽ ở bên nhau không vui à?
Cái gì là yêu, cái gì lại là hôn nhân?
Yêu một người chưa hẳn có thể kết hôn với anh ấy, không yêu một người cũng chưa chắc sau khi kết hôn với anh ấy thì sẽ có một cuộc sống không tốt.
Trên thực tế, chẳng lẽ vui vẻ không phải là quan trọng nhất à?
Thấy dáng vẻ của cô mơ mơ màng màng, Giang Nam lại nhịn không được mà cong môi cười yếu ớt.
“Xem ra đây đều là khóa học mà chúng ta không thể hiểu được, không có ai hiểu hơn ai”
Anh ta giơ tay lên vén sợi tóc rũ ở trên mặt của cô ra sau tai cho cô.
Ngón tay thon dài vuốt dọc theo gương mặt của cô, chậm rãi trượt đến cằm của cô, sau đó ngón tay thon dài siết chặt lại, nâng khuôn mặt nhỏ nhăn lớn chừng bàn tay của cô lên.
“Quả thật tôi không hiểu như thế nào là yêu một cô gái, đây là lần đầu tiên tôi gần gũi với một cô gái như vậy, làm nhiều chuyện mà mình chưa từng làm đến như vậy.”
“Em chính là cô gái đầu tiên mà tôi ôm, có thể cho tôi thêm cơ hội và thời gian được không? Tôi sẽ học cái được gọi là tình yêu mà em muốn.”
Nhưng ánh mắt của Cố Cơ Uyển trâm xuống, trong mắt hơi ảm đạm.
“Ngón tay của em lạnh quá.” Giang Nam nắm chặt tay của cô đặt ở trên lông ngực của mình: “Có phải là muốn nói tôi không phải là người đàn ông đầu tiên của em không?”
“Không công băng...”
“Trên đời này lấy đâu ra nhiêu chuyện công bằng như vậy, nếu như có tiếc nuối, thì đó cũng là bởi vì lúc trước tôi đã không tìm được em sớm hơn anh ta”
Giang Nam năm hai tay của cô lại, dùng bàn tay to lớn của mình nắm lại thật chặt.
“Có lẽ tôi vẫn còn chưa hiểu cái gì gọi là yêu, nhưng ít ra thì tôi biết được tôi muốn ở bên cạnh của em.”
“Hơn một tháng nay là khoảng thời gian vui vẻ trong cuộc đời của tôi, khi về đến nhà, tôi không còn một mình lẻ loi trơ trọi. Lúc vui vẻ thì có em đồng ý
chia sẻ với tôi, lúc công việc bận rộn thì sẽ có người nói với tôi một câu nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Trước kia tôi rất thích uống rượu một mình, nhưng sau khi có em rồi, hơn một tháng nay mỗi buổi tối tôi trở về thì không cần uống rượu nữa, có thể ngủ được một giấc rất ngon.”
“Đúng vậy, đêm nào tôi cũng ngủ rất ngon, chỉ cần nghĩ đến em đang ở trong căn phòng bên cạnh, tôi liền có thể ngủ rất yên tâm. Ứm, nếu như em có thể ngủ ở bên cạnh của tôi, để cho tôi ôm chìm vào giấc ngủ, thậm chí làm một vài chuyện khác, có lẽ là tôi sẽ càng ngủ ngon hơn”
*...” Còn làm những chuyện khác, trong đầu liên nghĩ đến những chuyện muôn màu muôn vẻ đó!
“Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt này?” Giang Nam một mặt vô tội: “Tôi nói là tâm sự, xem tivi, em đang suy nghĩ cái gì đấy?”
*.." Đắp chăn nói chuyện phiếm đơn thuân, ai mà tin chứ!
“Em nhìn xem, cô gái háo sắc này, chắc là đang nghĩ đến chuyện chiếm tiện nghỉ của tôi.”
Anh ta bỗng nhiên xoay người lại ngôi ở trên ghế, đặt cô ở trên đùi của anh.
Tư thế này rõ ràng chính là nữ... ở bên trên!
“Nếu như em muốn thì tôi cũng có thể phối hợp, em nhìn xem, tôi đối xử với em quá tốt luôn nhỉ, em muốn gì tôi cũng sẽ không phản kháng.”
“..” Sao cô lại có một loại xúc động muốn nôn ra máu? Ai muốn chứ?
“Không phải là bây giờ em muốn ngay đó chứ?” Giang Nam nhíu mày, bỗng nhiên đưa tay ra cởi cúc áo của mình.
“Đến đi, tôi có thể phối hợp bất cứ lúc nào, nhẹ một chút nha, tôi là lần đầu tiên đó ”
“Anh...”
“Đừng có nói mấy lời thô tục, mặc dù là nghe nói lúc làm chuyện này, nếu nói vài lời thô tục thì kích thích hơn”
Ha, nhìn xem gương mặt nhỏ của cô tức giận đến nỗi đỏ bừng, vẫn cảm thấy rất thú vị.
Cố Cơ Uyển thật sự rất muốn đánh một cái lên trên trán của anh ta, có biết nói tiếng người hay không hả?
“Sao vậy?” Anh ta cười, hai tay nắm ở eo thon của cô: “Kết hôn với tôi có phải là cảm giác rất tốt hay không? Có muốn suy nghĩ một chút không?”
“Trong đầu của anh Giang chứa quá nhiều thứ màu mè, tôi không có khả năng tiếp nhận được.”
Cố Cơ Uyển gần như trợn mắt nhìn anh ta.
“Sao vậy, chẳng lẽ là em cảm thấy đàn ông có suy nghĩ thuần khiết với phụ nữ mới là tốt? Nếu như như vậy, con người còn muốn sinh ra con cháu không.”
Lời nói thì cẩu thả, nhưng mà những gì anh ta nói là không hề sai chút nào, đúng không?
Cố Cơ Uyển không thèm để ý đến anh ta, muốn đi xuống từ trên người của anh ta thì mới giật mình, tư thế của hai người bọn họ có chút không thích hợp.
Cúi đầu nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhịn không được lại đỏ lên.
“Đừng có nói tào lao nữa, để tôi xuống trước đi.. ”
“Đề tài này vẫn còn chưa kết thúc đâu.” Giang Nam vẫn ôm eo của cô như cũ, không chịu buông ra, thậm chí còn lôi kéo cô lại gần người của mình, để thân thể của hai người dán sát lại nhau hơn.
“Em vẫn còn chưa cho tôi câu trả lời."
“Trả, trả lời cái gì?” Lúc nãy còn đang nói đùa, lập tức lại trở nên nghiêm túc như vậy, không hiểu sao cô lại hơi căng thẳng.
Giang Nam ngồi thẳng người dậy, lấy ưu thế có vóc người cao lớn, dù là cô ngồi ở trên đùi của anh ta, anh ta vẫn còn có thể nhìn thẳng vào cô.
Cặp mắt đen sáng rực lại có thần đang nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô, lần này anh ta không có ý định cho cô bất cứ cơ hội lùi bước nào.
“Nếu như không muốn trở lại bên cạnh của anh ta, vậy thì gả cho tôi đi.”