“Anh...Anh không chấp nhận!” Giang Nam kéo cô về phía mình.
Thấy gương mặt cô vẫn còn vệt nước mắt chưa kịp khô, anh tỏ vẻ kiên định: “Nếu như em oán hận anh không bảo vệ cho thật tốt thì anh thề, anh thề sau này sẽ...”
“Em không cần anh thề, Giang Nam, em không thích anh, không muốn làm bạn gái anh nữa, chỉ đơn giản là thế thôi!”
Cố Cơ Uyển giãy giụa thật mạnh, muốn vùng dứt ra khỏi lòng anh.
Nhưng anh ôm cô chặt như thế, siết chặt cô trong lồng ngực của mình, cho dù cô có cố gắng đến mức nào thì cũng không thể thoát khỏi sự kìm hãm của anh được.
“Không, chúng ta đã thống nhất với nhau rồi, cho dù bây giờ không thích thì chắc chắn sau này sẽ thích, chúng ta đã nói thế với nhau mà!”
Nếu như mấy tiếng đồng hồ trước anh ta vẫn chưa biết yêu là gì, thế thì bây giờ anh ta đã biết rồi.
Yêu một người là khi bạn đau lòng lúc nhìn thấy cô ấy bị thương, thà rằng mình bị thương còn hơn.
Yêu một người là khi bạn đau đớn như muốn vỡ nát ra lúc cô ấy muốn rời khỏi bạn, đến không khí cũng khó mà hít vào được.
Yêu một người là như bây giờ, cho dù đã biết người cô ấy yêu không phải là mình nhưng cũng chẳng muốn chia tay, chắc chắn không muốn!
“Cho anh thêm một cơ hội đi, Uyển Uyển, cho anh thêm một cơ hội bảo vệ em nữa đi!”
“Xin lỗi, xin lỗi, đây là lỗi của em!”
Anh cứ nghĩ rằng mình muốn ở bên cạnh cô ấy chỉ vì thói quen mà thôi.
Nhưng hóa ra lại không phải thế!
Hôm nay lúc chạy ra khỏi KTV không tìm được cô ấy, cũng không tìm được Mộ Tu Kiệt, anh tuyệt vọng đến mức không sống nổi nữa.
Không phải vì thói quen, trong lúc vô tình, anh đã vô tình lún sâu triệt để rồi.
“Giang Nam, buông tay đi, em không hợp với anh đâu, em...bây giờ trên người em đều là dấu vết của anh ta! Anh hiểu không?”
Cô không thể vùng dứt ra được vòng tay của anh, đôi mắt sưng đỏ ấy lại nhòa lệ.
Cố Cơ Uyển trở nên bình tĩnh, cô nhìn anh rồi nở nụ cười thê lương: “Anh có ngu ngốc không hả? Anh cần món đồ người khác chơi thừa à?”
“Em không phải là món đồ!?” Anh không cho phép cô làm hại mình như thế!
“Anh xem đi! Anh tự xem đi!”
Cô cởi hết hàng nút trên quần áo của mình cho anh xem bằng mười đầu ngón tay run rẩy.
Trên cổ, trên vai, trên lồng ngực đều là dấu vết Mộ Tu Kiệt để lại.
“Nhìn thấy chưa? Anh có dám tưởng tượng đến khi đè trên người em, anh ta đáng sợ đến mức nào, điên cuồng đến mức nào không?”
Cô bật cười, cười như thể cả giới này đều sa vào trong tuyệt vọng cùng với cô.
“Anh có còn muốn chấp nhận không? Đối diện với hiện thực đi thôi! Em không phải là người phụ nữ của anh, em, em là đồ chơi của anh ta!”
Cô cởi đến nút thứ ba, càng nhiều dấu vết hơn đập vào trong tầm mắt của anh ta một cách rõ ràng.
“Còn muốn xem nữa không?” Cố Cơ Uyển cười, tiếp tục cởi nút áo.
Còn cởi nữa thì cơ thể của cô sẽ hoàn toàn lộ ra trước mặt anh ấy.
Giang Nam giữ tay cô lại, nắm tay cô thật chặt trong đôi tay của mình.
“Đủ rồi...đủ rồi”!
Người đàn dịu dàng như ngọc, luôn mỉm cười trong bất kỳ tình huống gì mà bây giờ lại vùi đầu vào lòng cô, cơ thể cao ráo của anh ta lại run rẩy trong thinh lặng.
“Đừng dùng cách này làm tổn thương anh, cũng đừng làm tổn thương chính mình! Anh không quan tâm, cho dù có xảy ra chuyện gì thì anh cũng không quan tâm!"
Anh ta ôm cô thật chặt.
“Anh không để ý, bởi vì anh yêu em, Cố Cơ Uyển, anh yêu em, anh không quan tâm đến gì cả, anh chỉ sợ em không cần anh mà thôi!”
Trái tim Cố Cơ Uyển run lên từng đợt, cô cúi đầu nhìn người đàn ông vẫn luôn ưu tú, cao quy, khiến cho người khác cảm thấy thoải mái như cây được hứng gió xuân này.
Không ngờ anh lại đang run rẩy, nói rằng sợ cô không cần anh nữa!
Nhưng bây giờ cô đã trở thành món đồ chơi của người khác, cô...cô không có tư cách.
“Đừng đẩy anh ra nữa, Cố Cơ Uyển, anh không tài nào chịu nổi nỗi đau khi bị mất em! Em bỏ rơi anh trừ phi giết anh đi!”
“Đừng...làm thế..."
Bàn tay của cô đặt trên đầu anh, muốn đẩy anh ra nhưng lại không dùng được chút sức lực nào.
Đừng làm thế, anh làm thế thì cô hoang mang lắm.
Cô không xứng, tàn hoa tàn liễu như cô thật sự không xứng.
“Chúng ta cứ giống như trước kia đi, được không?”
Giang Nam ngẩng đầu lên từ lòng cô, cúi đầu nhìn cơ thể nhếch nhác của cô.
Anh nhấc tay gài lại những chiếc nút áo mà cô đã tháo ra ban nãy.
Đầu ngón tay của anh vẫn đang run rẩy, chỉ có điều cố gắng giữ vững sự bình tĩnh của mình.
Cho dù khó khăn như thế nào, anh cũng có thể cùng cô đối mặt, đừng nói muốn rời khỏi anh nữa, anh không thể chịu nổi.
Sau khi cài xong nút áo cho cô, Giang Nam đỡ cô trở về giường.
Rồi sau đó, anh nằm xuống bên cạnh cô, để cô gối đầu lên cánh tay của mình, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lồng ngực.
Rõ ràng anh rất nhẹ nhàng, nhưng lại không cho cô bất cứ cơ hội nào để trốn thoát.
Cố Cơ Uyển muốn lên tiếng, nhưng lại bị ngón tay dài của anh chặn miệng lại, không cho cô lên tiếng.
“Nếu như không xứng với anh gì đó, muốn rời khỏi anh thì không cho phép nói dù chỉ là một chữ, anh không thể chấp nhận chữ nào cả.”
Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên vầng trán ươn ướt của cô.
“Từ trước đến nay anh chưa từng thích một cô gái nào như thế, thậm chí anh còn không biết mình đã yêu em từ bao giờ."
Không biết tình cảm sinh sôi nảy nở từ bao giờ, nhưng vẫn luôn rất sâu nặng.
Trừ phi cô được hạnh phúc, chứ bằng không cả đời này đừng hòng anh buông tay.
“Nếu như có một một ngày hai người đã tái hợp, em quyết định trở về bên cạnh anh ta thì anh sẽ để cho em được như ý nguyện.”
Cơ thể gầy yếu của cô run lên, nhưng lại bị anh ôm vào lòng thật chặt.
Giang Nam gác cằm mình lên đỉnh đầu của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, không gây ra bất cứ áp lực nào cho cô, nhưng từ đầu đến cuối vẫn dán chặt vào người cô.
“Nhưng nếu như chỉ vì sợ hãi, chỉ vì những lý do không cần thiết thì anh không chấp nhận, có bất cứ lý do gì cũng không thể chấp nhận.”
“Cố Cơ Uyển, em đã đụng phải anh rồi, muốn bỏ đi không dễ như thế đâu! Chắc chắn em không thể vứt bỏ anh được! Chắc chắn không được!”
“Cho dù xuống địa ngục thì anh cũng sẽ đi với em! Đừng sợ, quá lắm thì chúng ta cùng nhau xuống địa ngục.”
Cô khép mắt lại, níu góc áo của anh.
Những giọt nước mắt nhanh chóng biến mất trong khóe mắt sâu thẳm của mình.
Cùng nhau xuống địa ngục sao?
Nhưng có tài có đức gì để được anh bầu bạn?
Vào giây phút này, Cố Cơ Uyển không từ chối nữa, cũng không trốn tránh nữa, chỉ cảm thấy bất an mà thôi.
“Anh ta nói... Cô cắn môi, giọng nói khàn đặc: “Sẽ còn tìm em nữa.”
“Anh sẽ bảo vệ em, đừng sợ.”
Cuối cùng Cố Cơ Uyển cũng gật đầu, cô nghẹn ngào vùi người vào trong lồng ngực của anh.
“...Ưm”
Đêm hôm ấy ngọn gió rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn mang theo hơi lạnh.
Gió táp vào người, khiến cho cô gái đang ngủ mơ thỉnh thoảng lại run lên vài lần, không biết vì mơ thấy thứ gì đó đáng sợ hay lại vì cơn gió lạnh lẽo.
Người đàn ông ngủ cùng cô lại mở bừng mắt khi nhìn thấy cô đã ngủ rồi, anh cứ nhìn gương mặt trắng bệch của cô hết cả một đêm.
Sự bất an của cô, sự sợ hãi của cô đều đã bộc lộ ra hết trong giấc mơ.
Tiếng kêu cứu khàn khàn của cô, cơ thể cô run rẩy đều khiến anh đau lòng không thôi.
Xuống địa ngục sao?
Nếu như phải xuống địa ngục, thật sự phải xuống địa ngục thế thì cùng đi đi!”
Không biết đã bao lâu rồi, điện thoại của Giang Nam đổ chuông rồi im bặt.
Người phụ nữ trong lòng vẫn còn chưa tỉnh, anh nhẹ nhàng kề sát điện thoại vào tai: “Chuyện gì thế?”
Không biết bên kia nói gì mà gương mặt của anh sa sầm xuống, giọng nói trở nên lạnh lùng vô cùng: “Hắn không phối hợp thì để cho hắn biến mất vĩnh viễn đi!”