Nếu như là trước kia, họ sẽ không phản ứng quá nhiều vì một đứa bé, nhưng mấy ngày gần đây họ nghe Chiến lão quân ủy nhắc tới chuyện chắt rất nhiều lần, còn nhiều hơn cả số lần phải nghe sĩ quan giáo huấn.
Chiến lão quân ủy vừa rời giường một cái, liền ra ngoài cổng lớn lải nhải với họ chuyện chắt trai, ngày nào cũng nhắc đi nhắc lại, nếu thấy cô gái nào đưa trẻ con tới, nhất định phải thông báo cho ông.
Họ nghe mấy lời này đến mức chai cả tai, cho nên, lúc Mộ Nhất Phàm nhắc tới chắt trai của Chiến lão quân ủy, họ thật sự không nhịn được mà nghía qua một chút, cho dù người dẫn chắt của Chiến lão quân ủy tới là một chàng trai.
Thế nhưng, không nhìn thì thôi, nhìn rồi thì không khỏi sửng sốt: Đứa bé này con bà nó giống Chiến thiếu tướng quá!!!
Giờ mà anh ta giở giọng nói đứa bé này không phải chắt của Chiến lão quân ủy, họ cũng không tin anh.
Mộ Nhất Phàm vừa mới nói xong, chỉ hai giây sau, cậu lính kia xoay người, rảo bước vào trong sân, sau đó lại đẩy nhanh bước chân mà chạy tới phòng khách.
Vừa chạy tới cửa, cậu nghe thấy Chiến lão gia ngồi than thở với quản gia: “Lão Thái này, ông nói xem bao giờ tôi mới được gặp chắt của mình?”
Ngày hôm đó cháu trai nói với ông, hai ngày nữa mẹ thằng bé sẽ đưa chắt tới gặp người cụ này, nhưng đã đợi bốn ngày rồi mà vẫn chưa thấy ai.
Ông sắp đợi đến mất hết sức lực rồi.
Thái Nguyên cười nói: “Lão gia, ngài đừng sốt ruột, nếu thiếu gia nói mẹ đứa bé sẽ đưa đứa bé tới, nhất định sẽ tới thôi.”
“Nhưng đã bốn ngày rồi, sao còn chưa thấy ai tới. Ông nhìn tôi đi, tôi ngóng thằng bé đến chẳng còn hơi sức đâu, đến tách trà cũng không cầm chắc, ngay cả bước đi cũng chậm chạp, ông nói sao cái thằng bé Chiến Bắc Thiên này không thông cảm cho người ông mong chắt nội tới mòn mắt này, sao nó không chủ động đưa con tới cho yên lòng ông nó hả?”
“Báo cáo!” Cậu lính đứng ngoài cửa hô.
Chiến Quốc Hùng mệt mỏi ném cho cậu lính kia một ánh mắt “Có chuyện gì thì nói mau”.
“Bên ngoài có một người đàn ông xưng là Mộ Nhất Phàm, nói là dẫn chắt của lão gia tới gặp Chiến thiếu tướng.”
Cậu lính vừa nói xong, lão gia mới ban nãy còn đang than thở với Thái Nguyên rằng không đi nổi, lao ra ngoài như một cơn gió, tiếng kêu to như chuông: “Chắt ta đâu? Chắt ta ở đâu?!”
Mong ngóng gần tháng trời, cuối cùng cũng đợi được chắt tới, nếu không tới, ông sẽ nghi ngờ không biết có phải mẹ thằng bé ghét nhà nội không.
Mộ Nhất Phàm đứng bên ngoài biệt thự nghe thấy tiếng la to, vỗ vỗ mông bé con, cười nói: “Xem con oai chưa kìa, đến Chiến lão gia cũng phải đích thân ra đón con.”
Mộ Kình Thiên cười hì hì, lộ ra hai hàng răng trắng xinh.
Từ xa xa Chiến Quốc Hùng đã trông thấy chắt mình đang ở ngoài cổng, đôi mắt thâm thúy cơ trí đột nhiên sáng lên, chẳng còn gì để nghi ngờ, đứa bé kia chắc chắn là chắt của ông, nhìn thằng bé giống hệt cháu nội ông ngày nhỏ.
Tuy rằng ông đã rất khẳng định, nhưng lúc đi tới trước mặt Mộ Nhất Phàm, vẫn không nhịn được mà kích động hỏi một câu: “Chất của ta đây sao?”
“Chẳng lẽ Chiến lão quân ủy không thấy thằng bé giống Chiến thiếu tướng?”
Chiến Quốc Hùng vui mừng gật đầu liên tục: “Giống, giống lắm, giống cực kỳ!!”
Ông vươn tay về phía bé con: “Qua đây, để cụ bế chắt cái nào.”
Mộ Kình Thiên không lập tức vươn tay ra theo ông, mà nhìn về phía Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm biết Mộ Kình Thiên làm vậy là để Chiến Quốc Hùng hiểu rõ, trong lòng bé con anh chiếm một vị trí rất quan trọng.
“Đây là cụ của con đấy, mau cho cụ ôm cái đi.”
Lúc này Mộ Kình Thiên mới vươn đôi tay nhỏ bé về phía Chiến Quốc Hùng.
Chiến Quốc Hùng mừng rỡ đón lấy bé con.
Mộ Nhất Phàm lại nói: “Còn không mau chào cụ đi.”
Lúc này Mộ Kình Thiên mới lên tiếng: “Cụ khỏe ạ.” (Bé Thiên chào Cụ là hảo! Hảo trong tiếng Trung vừa là chào, vừa có thể hiểu là tốt/khỏe/đẹp/giỏi tùy tình huống)
“Ừ khỏe, khỏe, khỏe!” Chiến Quốc Hùng vui vẻ nói ba chữ “Khỏe” liên tục.
Mộ Kình Thiên đưa quả táo em lấy trong không gian từ trước ra cho Chiến Quốc Hùng, giọng ngọt sớt: “Đây là quà gặp mặt của cháu tặng cụ ạ, ba ba nói, táo tượng trưng cho bình an, mong sau này cụ đều được bình an.”
Mộ Nhất Phàm giật mình, không ngờ Mộ Kình Thiên còn có chiêu này.
Trước đó anh không hề dạy bé con chuyện này.
“Đứa bé này có tâm quá.” Chiến Quốc Hùng thấy quả táo tươi trong tay bé con, vui đến cười toét miệng, tiếng cười vang khiến mấy cậu lính gác cổng đều đưa mắt nhìn qua, đã rất lâu rồi họ không thấy Chiến lão quân ủy vui như vậy.
Ông nhận lấy quả táo, đắc ý nói với Thái Nguyên đang đi tới: “Lão Thái, ông xem, táo chắt tôi nó tặng này.”
Gặp được chắt ông đã vui lắm rồi, không ngờ chắt còn tặng quà ra mắt ý nghĩa như vậy.
Ây dà.
Ông phải dùng dị năng hệ băng để đóng băng trái táo này, mỗi lúc tỉnh dậy có thể lấy ra ngắm.
Thái Nguyên cười tủm tỉm nhìn bé trai giống Chiến Bắc Thiên ngày nhỏ như đúc, trong lòng không khỏi cảm thán trước sự kỳ diệu của tạo hóa nhân loại.
“Lão gia, chúng ta nên mời khách vào trong nhà ngồi, cứ để như vậy thì thất lễ quá.”
Lúc này Chiến Quốc Hùng mới nhớ họ còn đang đứng ngoài cổng: “Xem tôi hồ đồ chưa kìa, quên cả mời khách vào nhà.”
Ông quay đầu nhìn Mộ Nhất Phàm: “Cậu, để cậu đưa cháu tôi tới đây vất vả cho cậu quá, đi, chúng ta vào trong nhà ngồi một chút, uống chén trà.”
Hiển nhiên Mộ Nhất Phàm cầu còn chẳng được, trước khi vào trong nhà, lén lút nói với cậu lính gác ở bên ngoài: “Có thể phiền cậu một chuyện, đi gọi Chiến thiếu tướng về được không? Nói là con của anh ấy tới Chiến gia rồi.”
Cậu lính thấy Chiến lão quân ủy vui vẻ như vậy, hiển nhiên cam tâm tình nguyện chạy đi.
Mộ Nhất Phàm theo vào phòng khách, ngồi xuống ghế sofa trước mặt Chiến Quốc Hùng.
Thái Nguyên lập tức rót cho Mộ Nhất Phàm một tách trà.
Mộ Nhất Phàm đã khát nước từ lâu, cho nên nói cảm ơn xong, liền không khách khí mà cầm tách trà lên uống ừng ực.
“Cậu này, sao mẹ thằng bé không tới?” Chiến Quốc Hùng đang chơi với bé con đột nhiên hỏi.
“Khụ khụ! Khụ khụ!” Mộ Nhất Phàm đang uống trà bị sặc cả lên.
Mộ Kình Thiên hớn ha hớn hở nhìn Mộ Nhất Phàm.
Thái Nguyên ngồi bên cạnh vội vỗ lưng anh: “Không sao chứ?”
Mộ Nhất Phàm khoát tay: “Không.. không sao ạ.”
Không sao mới là lạ.
Anh nghe Chiến Quốc Hùng hỏi vậy liền biết ngay là Chiến Bắc Thiên còn chưa nói rõ chuyện bé con do ai sinh.
Thế nhưng, cũng không thể trách Chiến Bắc Thiên được.
Dù sao thì Chiến Quốc Hùng cũng đã cao tuổi, nếu như nói sự thật ra, không chừng sẽ kích thích ông.
Mộ Nhất Phàm ho nhẹ một tiếng, vội ném vấn đề này cho Chiến Bắc Thiên: “Chuyện mẹ bé con.. để Chiến thiếu tướng nói cho mọi người thì hơn.”
Cả Chiến Quốc Hùng và Thái Nguyên đều là người thông minh, nhìn ra được Mộ Nhất Phàm không muốn nhắc tới chuyện mẹ đứa bé, nên cũng không hỏi nhiều.
“Cậu nhóc này, còn chưa hỏi cậu tên gì nhỉ.”
Mộ Nhất Phàm không dám giấu giếm: “Cháu họ Mộ, Mộ trong tiễn mộ, tên đầy đủ là Mộ Nhất Phàm.”
“Mộ Nhất Phàm?” Chiến Quốc Hùng nhẹ giọng lặp lại một câu, ngay lập tức nghĩ ra cái gì đó, liền hỏi: “Cậu là người của Mộ gia? Mộ Nhất Hàng là gì của cậu?”
“Em cháu ạ.”
Anh vừa nói xong, bầu không khí trong đại sảnh liền hạ xuống.
“Sao trước đó tôi chưa từng nghe nói gì về cậu?” Chiến Quốc Hùng hỏi.
Mới ban nãy ông còn nghĩ cậu chàng này là người nhà của mẹ bé con, nên mới được sai dẫn bé con tới đây, thật không ngờ lại là người của Mộ gia.
Chiến Quốc Hùng ngẫm rồi lại nghĩ, lẽ nào mẹ bé con cũng là người nhà họ Mộ? Cho nên mới không dám đưa con tới?
Nếu là như vậy thật, vậy ca này khó rồi.
Dù sao thì dạo gần đây, quan hệ giữa Chiến gia và Mộ gia càng lúc càng căng thẳng, muốn đưa cháu tới, hoặc muốn hai nhà kết thân có vẻ rất khó.
Lại nói, chuyện cháu trai ông ầm ĩ với con trai của Mộ Duyệt Thành cũng thật khó hiểu.
Cháu trai ông một mực nói vì Mộ Nhất Hàng khiêu khích trước, nên mới nổ súng bắn người.
Thế nhưng Mộ Nhất Hàng lại không thừa nhận chuyện này, thậm chí còn thành khẩn cho biết mình mới tới thành B, cho tới giờ vẫn chưa từng gặp Chiến Nam Thiên, huống hồ vừa tới thành B, trong tình huống không rõ thân phận ai với ai, không thể nào tùy tiện gây chuyện với gia đình có thế lực ở thành B được.
Đó giờ Chiến Quốc Hùng nhìn người rất chuẩn, dựa vào thái độ của Mộ Nhất Hàng, ông thấy Mộ Nhất Hàng không nói dối.
Nhưng dựa vào hiểu biết của ông về cháu trai, thằng bé không phải người có thể tùy tiện hãm hại người khác, hơn nữa, tính nó ôn hòa lịch sự, dù gặp chuyện gì, dù mình đúng hay sai cũng đều xin lỗi đầu tiên, sau đó mới thuyết phục đối phương, tuyệt đối không có chuyện nổ súng với người khác.
Có thể khiến đứa cháu thứ hai của ông nổ súng, nhất định đối phương phải làm chuyện gì đó thật sự khiến cháu ông tức giận, nhưng ông hỏi cháu trai rốt cuộc có chuyện gì, thằng bé lại không nói, dường như nói ra sẽ chạm vào nỗi niềm riêng.
Cho nên ông cũng không tiện hỏi nhiều, nhất thời không thể phán định ai đúng ai sai, dẫn tới quan hệ hai nhà càng ngày càng căng thẳng.