Tiếng gào thét của Lưu Tinh từ phía xa xa vọng tới, Mộ Nhất Phàm bay càng lúc càng xa, tiếng gào cũng càng lúc càng nhỏ, thế nhưng, nỗi nghi hoặc trong lòng anh lại càng lúc càng lớn.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên anh gặp mặt những người này, sao bọn họ lại biết anh?
Mộ Nhất Phàm ôm một bụng đầy nghi vấn, đến khi bay ra khỏi nhà xưởng không được bao xa, thật sự không kìm nổi sự tò mò mà đổi hướng bay, bay về phía xưởng quân sự ở bên kia, sau đó lặng lẽ quay trở về cánh cửa phía trước phân xưởng.
Anh trốn ở góc cửa sổ, cẩn cẩn thận thận nhìn vào trong, từ góc độ này có thể nhìn thấy chuyện xảy ra trong phân xưởng.
Lưu Tinh vẫn còn đang tức giận mắng chửi về phía bên ngoài, cô ta tức đến nước bọt bắn ra ngoài cũng mang theo tia lửa, khiến Lưu Vũ không dám tới gần.
Cuối cùng càng chửi càng giận dữ, càng chửi càng đau lòng, khóc rống lên: “Lưu Vũ, mặt em làm sao bây giờ? Liệu mặt em có lành lại được không?”
“Sẽ lành, sẽ lành mà,” Lưu Vũ thấy chiếc áo trên người Lưu Tinh bị lửa đốt trụi hơn nửa, vội lấy chiếc áo khoác đàn ông đang vắt trên ghế bao lấy người Lưu Tinh.
Lưu Tinh xoay người: “Anh Hào, mấy anh thấy tôi bị bắt nạt, sao không giúp tôi đánh lại Mộ Nhất Phàm.”
Trong tiếng khóc lóc của cô mang theo sự oán giận, chỉ trích đám Trần Khải Hào thế mà lại không giúp cô.
Mộ Nhất Phàm đang trốn trong góc nhìn lén, đến khi nhìn thấy gương mặt bị cháy đen méo mó của Lưu Tinh, không khỏi hít sâu một hơi, thật không ngờ ngọn lửa ban nãy lại đốt đến biến dạng gương mặt, khiến anh gần như không thể nhận ra kia chính là Lưu Tinh.
Thế nhưng, cũng không thể trách anh được, nếu Lưu Tinh không tấn công anh, anh đã chẳng dùng dị năng hệ phong để tạt lại.
Nếu cứ bình tĩnh nói chuyện, kết cục đã không thành ra như vậy, anh sẽ lấy chỗ tinh hạch trên người đưa cho họ để đổi lấy khẩu súng cổ.
Trần Khải Hào nghe cô ta nói như vậy, sắc mặt không mấy tốt: “Lúc tôi chạy tới cửa, Mộ Nhất Phàm đã bay ra khỏi xưởng quân sự, Mộ Nhất Phàm đã bay đi rồi, cô bảo tôi giúp cô kiểu gì.”
Trước đó hắn đã khuyên cô ta đừng ra tay, thế nhưng cô ta không chịu nghe lời, giờ gặp kết cục này lại oán giận hắn không giúp một tay.
Lưu Tinh nén cơn giận lại, phẫn nộ nói: “Rõ ràng mấy người không giúp tôi vì lão đại nói, nếu không phải lão đại nói, thấy Mộ Nhất Phàm thì tuyệt đối không được đả thương anh ta, liệu mấy anh có đứng trơ mắt không giúp tôi không?”
Lão đại?
Hai tai Mộ Nhất Phàm dựng lên.
Lão đại mà Lưu Tinh nói là ai?
Sao lão đại bọn họ lại không cho phép đả thương anh?
Lẽ nào lão đại họ quen anh?
Mộ Nhất Phàm suy nghĩ một chút, thầm nghĩ: Lão đại bọn họ không phải Trang Tử Duyệt đấy chứ?
Trần Khải Hào lười nói nhiều với cô, xoay người đi lên căn phòng trên tầng hai.
Vốn Lý Uy không phải người thích nói chuyện, cầm tinh hạch quay về phòng hấp thu năng lượng.
“Nếu.. nếu… lão.. lão đại.. mà biết… cô.. cô tấn công… Mộ Nhất Phàm, chắc.. chắc chắn.. sẽ rất.. tức giận…” Trương Hoắc cật lực nói.
“Trương Hoắc, nếu anh mà nói chuyện này cho lão đại, cẩn thận tôi lấy cái mạng chó của anh.”
Vốn gương mặt Lưu Tinh đã cháy đen rất kinh khủng, lúc gương mặt cau có tức giận thì hệt như ma quỷ muốn đòi mạng, cô ta dùng dị năng tấn công về phía Trương Hoắc.
Trương Hoắc là dị năng giả hệ kim, lúc ngọn lửa phóng tới, vội vã dùng dị năng hệ kim bọc người thành một khối sắt, đỡ lấy đòn công kích.
Hắn không cãi vã với Lưu Tinh, bắt chước Trần Khải Hào mà quay về phòng hấp thu năng lượng.
Mộ Nhất Phàm trốn bên ngoài thấy Lưu Vũ nghe Trương Hoắc nói xong, sắc mặt cũng trở nên khó coi, không biết cô ta nói gì với Lưu Tinh, nét mặt Lưu Tinh thoáng chút sợ hãi.
Lưu Vũ vốn là người dịu dàng, giọng nói cũng nhỏ nhẹ hơn những người khác, cho nên Mộ Nhất Phàm chỉ loáng thoáng nghe thấy vài chữ đơn, trong đó có một chữ “Nam”.
Lưu Vũ an ủi cô vài câu, Lưu Tinh cố nén cơn giận, bỏ lại mình Lưu Vũ đứng trông coi dưới tầng, cầm tinh hạch đi lên tầng luyện tập.
Mộ Nhất Phàm thấy không còn gì hay ho nữa, bèn lén lút rời khỏi xưởng quân sự, thế nhưng vẫn hết sức hiếu kỳ với lão đại mà họ nhắc tới.
Có thể khiến những tang thi cao cấp như Phan Nhân Triết tâm phục khẩu phục theo sau, nhất định không phải người tầm thường, chỉ là rốt cuộc người kia là ai chứ?
Sau khi Mộ Nhất Phàm rời khỏi xưởng quân sự, không dám phân tâm, vội vã thu hồi suy nghĩ, giống như khi tới, dùng dị năng phóng nhanh ra khỏi 50km, đến khi giảm bớt nguy hiểm rồi mới dừng lại.
Anh hớn hở cất khẩu súng cổ vào trong ba lô, đợi đến khi anh thu phục được Chiến lão gia rồi, những người khác trong Chiến gia sẽ không dám hé răng nữa, như vậy anh và Chiến Bắc Thiên…
Mộ Nhất Phàm nghĩ tới đây, lập tức nghĩ tới chuyện mấy hôm trước mình ngủ chung với Chiến Bắc Thiên, cảm giác vui vẻ bỗng lắng xuống.
Anh với Chiến Bắc Thiên không thể tiến hành bước tiếp theo, hạnh phúc kiểu gì đây?
Mộ Nhất Phàm nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không thể cứ tiếp tục như vậy được!!
Nếu không, anh sẽ nghẹn đến bứt rứt mất.
Chỉ nhìn được chứ không ăn được, đau khổ biết bao nhiêu!
Đột nhiên Mộ Nhất Phàm nghĩ ra điều gì đó, lập tức lấy tấm bản đồ người nọ đưa cho anh ra, kiểm tra xem gần đó có thành trấn nào không.
Sau đó anh thấy cách đấy hơn 15km, có một huyện tên Ngô Đồng, nhất thời hai mắt sáng lên.
“Huyện Ngô Đồng, đây là một huyện, hẳn rất to, nhất định sẽ có thứ mình cần.”
Mộ Nhất Phàm nhanh chóng cất bản đồ đi, lại một lần nữa dùng dị năng, phóng 15km tới bên ngoài huyện Ngô Đồng.
Huyện Ngô Đồng giống như tên gọi của nó, khắp nơi trồng cây ngô đồng.
Cũng may là sau khi bị biến dị, cây ngô đồng chỉ cao hơn chứ không có dị năng, bằng không anh không thể đi bình yên trên đường được.
Thế nhưng, những cây ngô đồng cao lớn che cả huyện thành lại, khiến cả huyện Ngô Đồng tối đen như mực, u u ám ám, thể như chốn âm tào địa phủ.
Mộ Nhất Phàm vội lấy đèn pin ra soi đường, thấy tang thi đi khắp nơi, vội vàng xua đuổi chúng vào phòng, tránh cho bị tang thi đột nhiên lòi ra gây sợ hãi.
“Ở đâu nhỉ?”
Mộ Nhất Phàm đi hơn nửa huyện rồi mà vẫn không tìm thấy thứ mình muốn.
Hơn nữa, huyện Ngô Đồng nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, muốn tìm ra thật sự rất khó, anh đi hơn nửa vòng mà tốn gần ba giờ.
Ngay lập tức anh nghĩ ra, đây không phải thành phố lớn, thứ anh tìm hẳn không ở trên đường cái mà ở trong con ngõ nào đó nho nhỏ bình thường.
Mộ Nhất Phàm lại lật tung từng con ngõ nhỏ để tìm, cuối cùng cũng tìm được thứ mà anh muốn, trên cửa treo tám chữ “CỬA HÀNG ĐỒ TÌNH THÚ CHO NGƯỜI LỚN”, chỉ thiếu điều chói mù mắt anh.
Anh lập tức dùng dị năng đập nát cửa, đi vào trong cửa hàng, bên trong có rất nhiều loại đồ, khiến anh nhìn hoa cả mắt.
Mộ Nhất Phàm nhìn quanh cửa hàng một vòng, đầu tiên tìm những thứ anh cần, ví dụ như bao cao su, có thể ngăn ngừa virus lây lan, anh bèn tìm một cái túi to trong cửa hàng, nhét hết bao cao su cửa hàng có vào trong túi.
Còn có dầu bôi trơn, món đồ dùng tình thú này không thể thiếu, cho nên anh cũng lấy đầy cái túi to. Cuối cùng, anh còn tìm thấy trong góc phòng đĩa CD đồng tính nam.
Mộ Nhất Phàm nhìn chòng chọc hai người đàn ông ở trần ôm nhau trên bìa CD, cau mày lại, có chút khó khăn chấp nhận hai người đàn ông ôm nhau trên bìa đĩa, thậm chí còn thấy ghê ghê.
Anh do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhét đĩa CD vào trong túi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của anh, tránh cho đến lúc đó không biết làm thế nào.
Đến khi lấy hết thứ mình cần xong, anh mới rảnh rang đi ngắm những đồ dùng tình thú khác trong cửa hàng, hầu hết đồ trong cửa hàng đều dùng cho nữ.
Mộ Nhất Phàm ngắm một vòng, dừng mắt trên chiếc quần lót nam tình thú.
Anh cầm lên nhìn, quần được làm bằng vải lưới, hơn nữa còn có hình con voi, con voi có cái mũi rất dài, để dùng cho ‘cậu em’ của cánh mày râu, anh nhìn xong thì dở khóc dở cười.
Không biết cái người nghĩ ra loại quần lót này uống bao nhiêu Fristi mà trí tưởng tượng bay xa như vậy, cơ mà, nếu Chiến Bắc Thiên mặc vào, không biết sẽ có hiệu quả thế nào.
Mộ Nhất Phàm vừa nghĩ tới cảnh kia, liền không nhịn được mà bật cười.
Anh có nên lấy một cái về cho Chiến Bắc Thiên thử không nhỉ?
Thế nhưng anh không có đủ can đảm để cho Chiến Bắc Thiên thử cái này, khiến anh lo lắng hơn chính là, có khi người mặc nó lại là anh.
Mộ Nhất Phàm cất quần lót về chỗ cũ, cầm hai chiếc túi to được buộc chặt đi ra khỏi cửa hàng đồ người lớn, đi ra ngõ.
Trong lòng anh thầm nghĩ, không biết làm thế nào để lúc mang hai cái túi to này về thành B không bị kiểm tra, nói chung là, anh không muốn bị người ta phát hiện mình mang hai cái túi bao cao su và thuốc bôi trơn to đùng quay về.
Đúng lúc này, xa xa vang lên tiếng bước chân.
Mộ Nhất Phàm dùng mũi đánh hơi trong không khí, là mùi con người, hơn nữa còn có năm người.
Anh đang do dự không biết có nên chạm mặt đối phương không thì nghe thấy xa xa vọng lại tiếng người quát to: “Ai đang ở đó vậy?”
Ngay sau đó, ánh đèn pin chói mắt chiếu về phía anh.
Mộ Nhất Phàm liền nheo mắt lại.
“Không được nhúc nhích, giơ hai tay lên.” Đối phương quát to.
Mộ Nhất Phàm nhìn loáng thoáng thấy như đối phương có súng, vội vàng giơ hai tay đang xách túi lên.
Sau đó, đối phương lại nói: “Bỏ đồ trong tay anh xuống.”
Mộ Nhất Phàm buông tay ra, hai cái túi từ trên cao rơi xuống đất, bộp một tiếng, cái túi đựng bao cao su bị thủng một lỗ, lúc này rơi lả tả xuống đất.
Mộ Nhất Phàm cụp mắt nhìn qua, trán sọc đầy hắc tuyến.
Xui thấy bà!
Người ở đằng xa đi tới gần, lúc trông thấy Mộ Nhất Phàm thì ngạc nhiên nói: “Là anh sao, Mộ Nhất Phàm.”
Mộ Nhất Phàm: “………….”
Mịa nhà nó!
Mới vừa rồi còn nghĩ không muốn bị ai phát hiện, giờ thì gặp người quen luôn!!