Anh lại một lần nữa thử vận chuyển dị năng hệ phong trong cơ thể, nhưng vẫn không có phản ứng gì, sau nhiều lần thử, đột nhiên anh nhớ ra dị năng chính của mình không phải hệ phong, mà là dị năng sao chép.
Có lẽ sau khi Diệp Thụ sử dụng dị năng hệ tinh thần với anh xong, bị anh không cẩn thận sao chép, khiến dị năng hệ phong biến thành dị năng hệ tinh thần.
Tuy rằng dị năng hệ tinh thần rất mạnh, nhưng anh mới thu phục dị năng, còn không biết nên sử dụng thế nào, bảo anh đối phó với đám Diệp Thụ kiểu gì đây?
Xem ra sau này anh phải học cho tốt cách khống chế dị năng sao chép mới được, tùy tiện sao chép dị năng của người khác chưa chắc đã là chuyện tốt, sớm muộn gì cũng hại chết chính mình.
Mộ Nhất Phàm lặng lẽ đưa mắt nhìn nhóm Diệp Thụ, nghĩ xem có nên dùng dị năng hệ tinh thần để khống chế bọn họ không. Nếu hành động thất bại thì anh dùng uy lực của tang thi để sai khiến họ là được rồi, dù sao thì bị bại lộ thân phận cũng tốt hơn là bị giết.
Nghĩ tới đây, hai mắt anh đột nhiên sáng lên, dùng dị năng hệ tinh thần để khống chế hẳn không khác gì nhiều so với dùng năng lực của tang thi để uy hiếp.
Thế nhưng, điều khiển dị năng hệ tinh thần ra kiểu gì đây?
Ngay lúc Mộ Nhất Phàm đang vô cùng cuống lên, đột nhiên Phan Nhân Triết lại nói: “Mau động thủ giết chúng đi.”
Sau đó hắn ta đưa mắt nhìn cây ngô đồng trên đỉnh đầu, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá, mơ hồ thấy trên bầu trời lóe lên ánh sáng màu đỏ tía.
Dường như Diệp Thụ, Quảng Tuấn Kiệt, Á Uy, Hạ Đông Hải cũng chú ý tới điểm này, bởi vì dưới cây ngô đồng khá tối, nếu trên ngọn cây có ánh sáng, sẽ xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá, chiếu xuống dưới cây.
Diệp Thụ lập tức dùng dị năng hệ tinh thần để điều khiển, ba cậu lính thật sự không chịu được, đau đến lăn lộn khắp đất.
Đột nhiên, rầm một tiếng, năm tia lửa màu đỏ tía từ trên đỉnh cây ngô đồng nổ xuống.
Năm tang thi biến sắc.
Hạ Đông Hải dùng tốc độ nhanh nhất ôm theo Diệp Thụ và Phan Nhân Triết tránh né lôi hỏa.
Quảng Tuấn Kiệt vội vã dùng cành cây đưa mình tránh đi, Á Uy thì dùng dị năng hệ băng để tạo ra một lớp băng tán che trên đỉnh đầu, nhân lúc lôi hỏa đánh tan lớp băng, kéo dài thời gian để chạy trốn. (Băng tán: tán ô bằng băng)
Ngay sau đó, năm lôi hỏa cường đại đánh nát băng tán, đâm thẳng xuống mặt đất, nổ một tiếng lớn, mặt đất bị đánh ra một hố lớn, lửa cháy hừng hực trong hố, đá vụn bên trong dưới nhiệt độ nóng rực mà phát ra tiếng nổ tung.
Ngọn cây lớn cũng vì bị lôi hỏa bắn qua mà thân cây nhanh chóng bén lửa, trong nháy mắt, ánh lửa bùng lên, rọi soi vạn vật dưới mặt đất.
Những tang thi vô danh sợ hãi nhìn chỗ trước mặt bọn chúng.
Ánh mắt Phan Nhân Triết nóng rực, hắn thân là dị năng hệ lôi, trông thấy dị năng hệ lôi hỏa cường đại, trong lòng nghĩ dị năng của mình cũng có thể mạnh như vậy.
Diệp Thụ thì thào nói: “Sức mạnh cường đại quá.”
Hai mắt Mộ Nhất Phàm sáng lên.
Là Chiến Bắc Thiên tới.
Ngọn lửa trong nháy mắt lan tới những thân cây khác, càng đốt càng cháy dữ dội.
Mắt thấy ngọn lửa càng ngày càng khó thể khống chế, đột nhiên ngọn lửa dừng lại.
Ngay sau đó, trên ngọn lửa kết lại một tầng băng mỏng, băng kết lại ngăn cản trận hỏa hoạn, sau đó một tảng băng lớn như cầu trượt từ trên ngọn cây trải xuống mặt đất.
Dưới ánh mắt của mọi người, một chiếc xe việt dã quân dụng theo cầu băng mà từ trên cao lái xuống mặt đất.
Á Uy từ trước đến nay không hứng thú với chuyện gì, ánh mắt sáng lên, lẩm bẩm nói: “Hóa ra dị năng hệ băng còn có thể sử dụng như vậy.”
Hắn ta chưa từng nghĩ, có thể dùng dị năng hệ băng kết những ngọn cây lại thành tảng băng, sau đó có thể bình yên vô sự đi lại.
Lúc này, cửa chiếc xe quân dụng được người bên trong mở ra, một thân ảnh cao lớn từ trong xe đi ra.
“Chiến Bắc Thiên!” Đột nhiên Diệp Thụ mở to mắt: “Anh Hải, là Chiến Bắc Thiên, sao hắn ta lại ở đây?”
Hạ Đông Hải nghe thấy Diệp Thụ nói ba chữ “Chiến Bắc Thiên”, dẫn theo Diệp Thụ không tự chủ mà lui về phía sau mấy bước.
Lúc Chiến Bắc Thiên nhìn tới đám Hạ Đông Hải, ánh mắt đanh lại, lôi hỏa từ trên trời cao giáng xuống, đánh về phía đám Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải cuống quít tránh né đòn oanh tạc, trong lòng rất rõ năng lực cường đại của đối phương, căn bản mấy người họ không phải đối thủ của đối phương, vội vã dẫn theo Diệp Thụ mà dùng dị năng chạy đi.
Á Uy và Phan Nhân Triết liếc mắt nhìn nhau, cũng nhanh chóng rời khỏi vị trí.
Chiến Bắc Thiên đâu dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy, hắn dùng lôi hỏa cường đại mà ném về phía bọn họ, những thân cây ở xung quanh bị lôi hỏa đánh vào, đều đổ xuống.
Cảnh tượng tựa như lôi kiếp trên tivi, những tiếng nổ rầm rầm vang dội, uy lực của lôi hỏa màu đỏ tía hết sức cường đại, khiến đám tang thi chạy trốn bốn phía.
Đâu chỉ có vậy, hắn dùng dị năng hệ băng để bịt kín lối đi của bọn chúng, khiến Phan Nhân Triết phải sử dụng dị năng tối cao của mình, dùng sét đánh sập tường băng trước mặt, cùng Á Uy nhanh chóng rời khỏi huyện Ngô Đồng.
Đây là lần đầu tiên từ khi hắn trở thành tang thi có ý thức mà phải chạy trốn chật vật như vậy.
Tuy rằng Hạ Đông Hải có thể bay trên bầu trời, tốc độ cũng rất nhanh, thế nhưng dẫn theo người chạy trốn rất khó khăn, phải tránh trái né phải, không chỉ bảo vệ mình mà còn phải bảo vệ Diệp Thụ không bị thương.
Giờ hắn không còn đắc ý như lúc mới ban đầu, miệng không ngừng chửi thề: “Mẹ kiếp!”
Diệp Thụ cố gắng dùng dị năng hệ tinh thần để đối phó với Chiến Bắc Thiên, nhưng năng lực đối phương mạnh hơn cô, căn bản không thể xâm nhập vào trong đầu Chiến Bắc Thiên.
“Năng lực của đối phương thật sự rất mạnh.” Cô nhìn xuống dưới đất, ngay cả tang thi cao cấp cấp ba như Á Uy và Phan Nhân Triết cũng đang liều mạng chạy trốn.
Ngay sau đó, dường như cô ta nghĩ ra điều gì, vội hỏi: “Quảng Tuấn Kiệt đâu? Cậu ta đâu rồi?”
“Thằng nhóc kia sẽ tự chạy thôi.” Hạ Đông Hải tăng tốc độ dị năng của mình lên cao nhất, phóng một đường ra khỏi huyện Ngô Đồng.
Ở bên kia, Quảng Tuấn Kiệt được Diệp Thụ nhắc tới đang trốn ở gốc cây phía sau lưng Chiến Bắc Thiên, tìm cơ hội đánh chết Chiến Bắc Thiên.
Sau đó, nhân lúc Chiến Bắc Thiên đang tập trung đối phó với đám Hạ Đông Hải thì nhanh chóng dùng dị năng hệ mộc tấn công về phía Chiến Bắc Thiên.
Mộ Nhất Phàm thấy phía sau gốc đại thụ có một rễ cây bén nhọn đâm về phía Chiến Bắc Thiên, lo lắng hô to: “Bắc Thiên, cẩn thận.”
Chiến Bắc Thiên đã sớm biết có tang thi đang ẩn núp, vội xoay người lại, dùng lôi hỏa đốt cháy cành cây đâm tới, cũng đánh tan gốc đại thụ trước mặt Quảng Tuấn Kiệt.
Đến khi Chiến Bắc Thiên trông thấy Quảng Tuấn Kiệt, ánh mắt càng thêm dữ tợn, bởi đối phương khiến hắn nhớ tới chuyện ở kiếp trước.
Ánh mắt kinh người kia khiến Quảng Tuấn Kiệt rùng mình một cái, lúc này hắn ta mới biết cái gì gọi là sợ.
Hắn xoay người muốn bỏ trốn, không ngờ một tường băng dày chắn ngang lối đi của hắn.
Giây tiếp theo, lôi hỏa đánh về phía hắn.
Quảng Tuấn Kiệt lảo đảo né tránh, dùng dị năng để tấn công đối phương, thế nhưng còn chưa đánh tới đối phương, những ngọn cây hắn bắn ra đã bị lửa thiêu thành tro tàn.
Trước mặt Chiến Bắc Thiên, hắn không có chút sức mạnh nào.
Quảng Tuấn Kiệt sợ hãi đảo mắt nhìn bốn phía, muốn tìm đường chạy trốn, đột nhiên ánh mắt dừng trên người Tôn Tử Hào, trong đáy mắt lóe lên tia sáng.
Hắn lập tức xuất ra dị năng, giả như đang tấn công Chiến Bắc Thiên, nhưng lại dùng dị năng hệ mộc cuốn Tôn Tử Hào đang yếu ớt nằm dưới đất lên.
Chiến Bắc Thiên thấy vậy, muốn dùng lôi hỏa để đốt cành cây, lại thấy đột nhiên Quảng Tuấn Kiệt ôm đầu mình, đau đớn mà rên lên: “Đau quá, đau quá.”
Hắn đau đến mức cả gương mặt méo mó lại, ngay sau đó đột nhiên bất động, cứ như vậy nằm đơ tại chỗ, đôi mắt mở to nhìn chòng chọc về phía trước, sau đó từ từ ngã xuống, lúc này xuất hiện người đứng phía sau.
Chiến Bắc Thiên thấy Mộ Nhất Phàm giơ thanh giáo ngắn lóe lên sắc bạc, ánh mắt giật mình mà ngớ ra.
Cảnh tượng này khiến hắn hết sức chấn động, dù sao thì kiếp trước Mộ Nhất Phàm cũng là tang thi vương, cùng một phe với Quảng Tuấn Kiệt, giờ trông thấy Mộ Nhất Phàm dùng giáo đâm chết Quảng Tuấn Kiệt, khó tránh khỏi kinh ngạc.
Mộ Nhất Phàm đờ đẫn nhìn Chiến Bắc Thiên: “Em… em giết người rồi…”
Hình như từ khi xuyên vào tiểu thuyết, đây là lần thứ hai anh giết người.
Tuy đối phương là tang thi, tuy rằng giết xong không phải ngồi tù, tuy rằng giờ anh có thể mặt không đổi sắc giết thực vật và động vật biến dị, dù trông thấy người khác giết tang thi anh cũng không thấy sao.
Nhưng, đến khi mình thật sự giết người, trong lòng vẫn khó có thể thích ứng.
Tôn Tử Hào yếu ớt nói: “Hắn ta là tang thi, không phải con người.”
Hướng Quốc trông thấy bộ dạng Mộ Nhất Phàm như mới giết người lần đầu, vô lực liếc mắt nhìn một cái: “Trước đây anh còn chưa giết ai à?”
Ngẫm lại trước đây làm nhiệm vụ, dù không giết ngàn kẻ địch thì cũng hơn mấy trăm người, giờ chỉ là một tang thi thôi mà bộ dạng lo như bị cảnh sát bắt thế kia.
Chiến Bắc Thiên rảo bước tới trước mặt Mộ Nhất Phàm, vươn tay ôm lấy anh, vừa vỗ lưng anh xoa dịu, lại vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho đám Hướng Quốc lấy tinh hạch trong đầu Quảng Tuấn Kiệt, sau đó dẫn theo Mộ Nhất Phàm đi lên xe.
Hướng Quốc cố sức đỡ Tôn Tử Hào dậy, nhìn cảnh vật xung quanh, cảm thán: “Lão đại lợi hại quá.”
Cảnh tượng trước mắt khiến họ có cảm giác như gặp cơn động đất cấp 10, nhà cửa xung quanh sập nát, đại thụ bị bật gốc, huyện Ngô Đồng vốn vắng vẻ tối đen, giờ hơn nửa huyện biến thành bãi phế tích.
Tôn Tử Hào được Hướng Quốc đỡ dậy, đi tới trước mặt thi thể Quảng Tuấn Kiệt, móc con dao găm trên đùi ra, đâm dao vào đầu Quảng Tuấn Kiệt, lấy viên tinh hạch màu xanh biếc ra, đoạn nói: “Chúng ta phải cố gắng luyện tập mới được, nếu không sẽ kéo chân lão đại.”
Qua chuyện này họ mới biết mình vô dụng tới cỡ nào, ngay cả trở tay cũng không có sức.
“Đi, lát nữa còn phải đi lấy một vài thứ.” Hướng Quốc kéo Tôn Tử Hào nói.
Tôn Tử Hào lấy làm nghi hoặc: “Lấy cái gì?”
Hướng Quốc không trả lời cậu ta, gọi cậu lính dưới đất dậy, quay về xe việt dã.