Chương 175

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Ánh mắt Chiến Bắc Thiên thoáng ngưng lại một chút, nắm lấy ngón cái tay bên kia của Mộ Nhất Phàm, đột nhiên di chuyển, nhẹ nhàng xoa lên tấm lưng trơn láng, dường như đang tự hỏi nên trả lời câu hỏi này thế nào.

Mộ Nhất Phàm thấy đôi mắt hắn không sa sầm xuống, cũng không trở lên lạnh lẽo và phẫn nộ, trong lòng thoáng thở phào một hơi, chỉ lo mình nhắc tới mối thù hằn trong kiếp trước của Chiến Bắc Thiên, hắn sẽ tức giận mà bỏ đi.

Vậy mấy ngày tới, anh sẽ nghĩ mọi cách dỗ cho hắn vui lên.

Đột nhiên Chiến Bắc Thiên ngừng động tác xoa vuốt, ánh mắt khóa trên người cậu chàng trước mặt, đoạn nói: “Bởi vì anh nghĩ Mộ Nhất Phàm bây giờ không phải Mộ Nhất Phàm trước đó, có lẽ thân thể vẫn là của người kia, nhưng linh hồn thì không phải, em nói xem anh nói có đúng không?”

Hắn khéo léo ném cho Mộ Nhất Phàm câu trả lời này.

Mộ Nhất Phàm ngạc nhiên nhìn hắn, nhìn đôi mắt đen láy đang mong đợi câu trả lời từ phía anh, giống như bị đầu độc, khiến anh bất tri bất giác mà gật đầu.

Chiến Bắc Thiên thấy anh thừa nhận chuyện này, cũng không tiếp tục hỏi xem anh là ai, mỉm cười, đứng dậy ôm anh đi vào phòng tắm.

Lúc nước chảy lên người, Mộ Nhất Phàm hoàn hồn lại, tức giận nói: “Nếu anh đã đoán ra được, sao trước đó còn đối xử với em như vậy?”

Thật ra anh cũng đoán có lẽ Chiến Bắc Thiên đã nhận thấy anh không phải Mộ Nhất Phàm trước kia, dù sao thì nhất cử nhất động của anh cũng khác với Mộ Nhất Phàm trước kia như vậy.

Dựa theo tính tình nguyên chủ trước kia, chắc chắn không có chuyện đi lấy lòng nam chính như anh.

Động tác của Chiến Bắc Thiên hơi dừng lại một chút, nhắc tới chuyện này, trong lòng hắn lại thấy bứt rứt, bởi đây là chuyện khiến hắn hối hận nhất.

Thế nhưng, cũng không thể trách hắn được.

Lúc biết Mộc Mộc chính là Mộ Nhất Phàm, trong lòng ngoài cảm giác bị lừa gạt ra, còn cảm thấy phẫn nộ và thù hằn với chuyện kiếp trước bị Mộ Nhất Phàm sát hại, cho nên, lúc đó hắn không thể tỉnh táo được.

Đến khi tới Mộ thị tìm Mộ Nhất Phàm, lại vừa hay thấy Mộ Nhất Phàm đang bổ nhào về phía một người, khiến hắn nghĩ anh biến thành tang thi muốn cắn người, liền đá mạnh một cước.

Mãi đến khi ra khỏi đồn cảnh sát, hắn mới tỉnh táo lại.

Sau khi quay trở về biệt thự, hắn vẫn nghĩ về khoảng thời gian ở cùng với Mộ Nhất Phàm.

Không biết có phải hắn trùng sinh tới một thế giới song song không, hay là vì nguyên nhân gì khác, mà Mộ Nhất Phàm ở đây không hề giống Mộ Nhất Phàm mà hắn biết.

Mộ Nhất Phàm mà hắn biết sẽ không giống như Mộc Mộc, nói xạo dăm ba câu là có thể dỗ cho xong chuyện, cũng sẽ không giống như lúc Mộc Mộc đối mặt với hắn, không có bất cứ năng lực phản kháng nào, sau khi bị hắn đá, lại không đá ngược lại.

Nếu bị hắn vạch trần thân phận, Mộ Nhất Phàm sẽ không phải giấu giếm gì nữa, hẳn phải kiên quyết đánh một trận, dùng hết mọi thủ đoạn, mạnh mẽ đá lại hắn mới đúng, thế nhưng, đối phương lại bỏ chạy dưới sự trợ giúp của nhân viên trong công ty.

Bởi vậy nên mấy ngày đó ở biệt thự, hắn thực sự không tin mình có năng lực quan sát tốt như vậy, lại bị Mộ Nhất Phàm lừa gần một tháng, cũng bởi vì lý do này, chỉ cần ai đó nhắc tới một chữ đồng âm ‘mu’, hắn lại cảm thấy hết sức phiền lòng.

Nhưng lúc không có Mộ Nhất Phàm bên cạnh, hắn lại càng phiền lòng hơn, trong lòng trống rỗng, cứ cảm thấy thiêu thiếu gì đó.

Cuối cùng, hắn vẫn không nhịn được mà lấy máy theo dõi ra kiểm tra vị trí của Mộ Nhất Phàm, sau khi biết Mộ Nhất Phàm ở thôn Thủy Hương, liền lái xe cả một đêm tới.

Máy theo dõi này, là sau khi hắn lấy được di động của Mộ Nhất Phàm ở chỗ Dung Tuyết, nhân cơ hội bỏ vào, để sau này tiện điều tra tung tích của Mộ Nhất Phàm.

Đến khi hắn tìm tới nơi Mộ Nhất Phàm ở, lại vừa hay trông thấy Mộ Nhất Phàm cầm lưới đi ra, đi về phía ao cá.

Để biết rõ Mộ Nhất Phàm muốn làm gì, hắn bèn đi theo, nhưng không ngờ vì đói bụng mà Mộ Nhất Phàm đi vớt cá, làm thành sashimi lấp đầy bụng.

Đến khi hắn nghe thấy Mộ Nhất Phàm nói ‘Tôi chỉ có thể ăn được như vậy’, trái tim nhói lên, lại một lần nữa cảm thấy người này không phải Mộ Nhất Phàm mà hắn biết.

Nếu như là Mộ Nhất Phàm ở kiếp trước, đâu có chuyện lấy cá làm sashimi để lấp đầy bụng, hẳn phải nghĩ hết cách để bắt người giải quyết cái bụng đói rồi.

Cho nên hắn mới có thể mang sashimi tới cho Mộ Nhất Phàm, đồng thời tặng nhiều một chút, để Mộ Nhất Phàm dư cá chia cho Trịnh Gia Minh ăn.

Tới giờ hắn vẫn chậm chạp không động tới Trịnh Gia Minh và Trang Tử Duyệt, cũng là nể mặt Mộ Nhất Phàm, nếu không hai người kia đã có kết cục như Quảng Tuấn Kiệt, về chầu Diêm Vương từ lâu rồi.

“Lúc đó anh còn chưa chắc chắn em có phải Mộ Nhất Phàm mà anh biết không, nên mới hành động như vậy.” Chiến Bắc Thiên dang hai tay ra: “Giờ anh cho em đá lại, được không?”

Mộ Nhất Phàm hừ nhẹ: “Em thấy anh biết em không nỡ đá anh, nên mới giả vờ hào phóng như vậy chứ gì?”

Chiến Bắc Thiên cười cười hôn lên gương mặt ướt nước của anh.

Cậu ngốc này có thể dễ dàng khiến cho hắn vui vẻ như vậy.

Nếu đổi lại là Mộ Nhất Phàm trước kia, hẳn đã không khách khí mà giẫm nát cậu em của hắn rồi.

“Muốn bồi thường em, thì mau mau tắm xong cho em, hầu hạ em ngủ đi.”

Nụ cười trên môi Chiến Bắc Thiên càng rạng rỡ hơn, nhanh chóng tắm sạch sẽ cho anh rồi bế anh lên giường.

Mộ Nhất Phàm lại chợt nghĩ tới điều gì đó, tò mò hỏi: “Từ khi nào với làm thế nào mà anh phát hiện và khẳng định em không phải Mộ Nhất Phàm trước kia?”

Chiến Bắc Thiên trả lời qua quít: “Sau khi rời thành G, lúc ở thôn trang nhỏ thì phát hiện ra.”

Đột nhiên Mộ Nhất Phàm nghĩ ra điều gì, trợn to mắt nhìn: “Có phải anh là người nghe trộm em nói chuyện với Kình Thiên không?”

Chiến Bắc Thiên không lên tiếng phủ nhận.

“Mà không, từ trên tầng đi xuống cần thời gian, nhưng mà em không thấy ai ở cầu thang, đến khi quay về phòng, nhìn ra cửa sổ thì thấy anh đang nói chuyện với Mao Vũ, đâu giống người vừa chạy xuống tầng.”

Chiến Bắc Thiên giải thích: “Lúc đó anh nhảy thẳng xuống tầng dưới, chỉ mất một hai giây, đến khi em chạy ra xem ở cầu thang có ai không thì anh từ từ đi ra khỏi đại sảnh, phân công nhiệm vụ cho Mao Vũ.”

Mộ Nhất Phàm: “……………”

Đúng là lính đặc chủng không thể so sánh với người thường, còn dám nhảy thẳng từ trên tầng xuống, đổi lại là người khác, có ai dám?

“Nếu anh đã nghe trộm em nói chuyện, sao còn muốn chạy? Sao không vào thẳng đó mà hỏi em?”

Chiến Bắc Thiên: “…………..”

Lúc đó hắn nghe thấy Mộ Nhất Phàm không phải người của thế giới này, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy hoảng hốt và lo sợ, đột nhiên có cảm giác người này sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

Nếu không, một quân nhân được huấn luyện qua như hắn, sao có thể dễ dàng để người khác phát hiện mình đứng bên ngoài.

“Lúc đó, nếu anh hỏi liệu em có nói không?”

Sẽ không.

Mộ Nhất Phàm lập tức trả lời trong lòng.

Nếu như lúc đó Chiến Bắc Thiên đi vào gặng hỏi anh, nhất định anh sẽ phủ nhận chuyện này.

“Anh không tò mò em là người từ đâu tới sao?” Mộ Nhất Phàm hiếu kỳ nhìn hắn.

“Anh sẽ đợi, đợi đến khi nào em muốn nói với anh.” Chiến Bắc Thiên không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, đoạn tắt đèn: “Ngủ đi.”

Mộ Nhất Phàm thở phào.

Nếu Chiến Bắc Thiên gặng hỏi anh, có lẽ anh sẽ không chịu được mà nói chuyện này ra.

Thật ra, cũng không phải không thể nói, chỉ là dựa vào trí thông minh của Chiến Bắc Thiên, chắc chắn khi anh nói ra mình là người từ đâu tới, hắn sẽ đoán được vì sao ngày đó anh xuất hiện ở thôn Thủy Hương.

Nếu như Chiến Bắc Thiên biết lúc đó anh muốn giết hắn, không biết sẽ cảm thấy thế nào, liệu có tức giận không muốn để ý tới anh nữa không.

Cho nên, chuyện này đành phải chờ thêm một thời gian, đợi đến khi tình cảm của hai người ổn định rồi, anh sẽ nói thật cho Chiến Bắc Thiên biết.

Sau khi Chiến Bắc Thiên thấy cậu chàng trong lòng ngủ rồi, mới khe khẽ thở dài.

Không phải hắn không muốn biết rốt cuộc Mộ Nhất Phàm là người từ thế giới nào tới, mà là hắn mơ hồ cảm thấy thân phận của Mộ Nhất Phàm ở đây không tầm thường.

Bởi ngày hôm đó lúc đánh bom tang thi ở thành G, hắn đã quay về thành G tìm tới nhà Trịnh Quốc Tông mà Mộ Nhất Phàm từng đi qua, cho nên, lúc mở cửa, hắn đã nhìn thấy mảnh giấy Mộ Nhất Phàm để lại cho Trịnh Gia Minh.

Bốn chữ “Tắm nhiều mưa đen” thu hút sự chú ý của hắn, đây là điều Mộ Nhất Phàm muốn nhắc nhở Trịnh Gia Minh, nói rõ Mộ Nhất Phàm biết sau ngày hôm đó sẽ có mưa đen, càng có nghĩa sau khi tang thi gặp mưa, có thể càng ngày càng mạnh hơn, nên mới nhận được dị năng.

Thế nhưng, phải sau trận thiêu hủy lớn mưa đen mới trút xuống.

Khi đó hắn cho rằng Mộ Nhất Phàm cũng là người sống lại như mình, thế nhưng sau đó ở thôn trang hắn lại nghe Mộ Nhất Phàm nói mình không phải người ở thế giới này, hắn mới bắt đầu suy xét về thân phận của Mộ Nhất Phàm.

Một người không phải người ở thế giới này, nhưng lại có hiểu biết về thế giới này, thậm chí còn có thể đoán được chuyện sẽ xảy ra, nói rõ lên điều gì?

Chiến Bắc Thiên chưa từng nghĩ sâu xa hơn, cũng không muốn nghĩ quá nhiều, đây cũng là lý do hắn vẫn không hỏi thân phận Mộ Nhất Phàm.

Hắn xoay người, nhìn gương mặt cậu chàng say giấc ngủ, luồn tay vào chăn, sờ lên bắp đùi sưng lên của Mộ Nhất Phàm, chân mày nhíu chặt lại.

Chuyện ung thư xương, phải mau chóng giải quyết mới được.

Đột nhiên “Bộp” một tiếng, Chiếc Bắc Thiên bị đập một cái.

Ngay sau đó, cậu chàng trong lòng hắn lầm bầm: “Đừng lộn xộn, giờ em mệt chết đi được, mai em sẽ làm đại chiến ba trăm hiệp với anh, làm đến khi anh sức cùng lực kiệt mới thôi.”

Chiến Bắc Thiên nghe vậy, nhất thời dở khóc dở cười.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]