Muốn nhóm Hướng Quốc có thể chấp nhận anh tự đáy lòng, cần thêm rất nhiều thời gian nữa, thậm chí có thể sẽ mất một vài năm, dù sao thì những chuyện thất đức Mộ Nhất Phàm gây ra, đã ghim sâu trong lòng họ, muốn loại bỏ, không phải chuyện ngày một ngày hai.
Mộ Nhất Phàm cởi áo ra, nằm xuống giường.
Khoảng chừng nửa giờ sau, Chiến Bắc Thiên đi tới, cũng cởi áo nằm xuống giường nghỉ ngơi, từ phía sau ôm lấy Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm xoay người hỏi: “Có lạnh không?”
“Sao cơ?” Trong mắt Chiến Bắc Thiên ánh lên sự khó hiểu.
“Anh ôm em mà không thấy lạnh à? Trên người em không có nhiệt độ, anh ôm em khác nào ôm thi thể lạnh băng.”
Nghe anh nói vậy, Chiến Bắc Thiên không vui siết chặt vòng tay ôm, thể như sợ mất đi người trong lòng, hắn siết chặt anh vào lòng, thiếu điều dùng kim khâu hai người cùng một chỗ.
Mộ Nhất Phàm cảm thấy Chiến Bắc Thiên căng thẳng, vội hôn lên môi hắn, cười hì hì: “Bắc Thiên, em càng ngày càng không nỡ xa anh, biết làm sao bây giờ?”
“Thì đừng xa anh nữa, cả đời này ở bên cạnh anh là được.”
Cả đời sao?
Đột nhiên Mộ Nhất Phàm lắng xuống.
Cả đời nói dài không dài, nhưng anh không biết trả lời sao với câu này.
Bởi vì anh không phải người của thế giới này, cũng không biết có thể ở lại đây cả đời hay không, cho nên, anh phải trân trọng những tháng ngày được ở bên Chiến Bắc Thiên.
Mộ Nhất Phàm lấy lại tinh thần, vươn tay ôm eo Chiến Bắc Thiên, cười nói: “Bắc Thiên, em sẽ bên anh cả đời, sẽ không rời xa anh.”
Khóe môi Chiến Bắc Thiên cong lên tạo thành một đường cung đẹp mắt.
Sau đó, Mộ Nhất Phàm nán lại trong doanh địa của Chiến Bắc Thiên bảy ngày.
Trong bảy ngày này, ngoại trừ lúc đi vệ sinh ra, dường như mỗi phút mỗi giây anh đều dán bên cạnh Chiến Bắc Thiên, cùng Chiến Bắc Thiên giải quyết mọi chuyện.
Những khi không có ai, hai người tranh thủ thân mật, so với lúc mới yêu còn nồng nhiệt hơn.
Đến buổi trưa ngày thứ tám, Chiến Bắc Thiên nhận được điện thoại từ cục điều tra, nói là Mộ Nhất Hàng đã tỉnh lại.
Trong cục điều tra có quy định, sau khi phạm nhân bị hành hình xong tỉnh lại, sẽ không tiếp tục giữ phạm nhân ở nhà giam cục điều tra mà lập tức trục xuất khỏi thành B.
Sau khi Chiến Bắc Thiên cúp máy, liền gọi điện thông báo cho những người khác, lúc này mới nhìn về phía Mộ Nhất Phàm đang buồn chán chơi game trên điện thoại, hắn nheo mắt suy nghĩ một chút, đoạn đứng dậy cầm áo khoác của hai người.
Mộ Nhất Phàm nghe thấy tiếng Chiến Bắc Thiên đứng dậy, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Chiến Bắc Thiên cầm áo khoác đi tới, thắc mắc hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Có việc phải ra ngoài một chuyến.”
Mộ Nhất Phàm vừa nghe nói phải ra ngoài, liền tạm dừng trò chơi, đứng dậy mặc áo khoác vào.
Chiến Bắc Thiên lấy kính chắn gió, khẩu trang, mũ và khăn quàng cổ ra cho hai người đeo, sau đó dùng dị không gian dẫn Mộ Nhất Phàm rời khỏi doanh địa.
Mộ Nhất Phàm còn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì, trông thấy hình ảnh trước mặt thay đổi, từ phòng làm việc trở thành cổng thành B.
Anh nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định đây là cổng thành mới hỏi: “Chúng ta ra khỏi thành sao?”
“Ừ.”
Chiến Bắc Thiên đưa anh đi tới góc đứng.
Mộ Nhất Phàm từ trong góc nhỏ nhìn ra ngoài, phát hiện góc nhìn ở đây rất tốt.
Bọn họ có thể nhìn rõ ra ngoài, nhưng người bên ngoài không thể phát hiện ở đây có người đang đứng.
Mộ Nhất Phàm cảm thấy hành động của họ lén lút như kẻ trộm, không khỏi hạ thấp giọng, khẽ hỏi: “Chúng ta vào trong này làm gì?”
Chiến Bắc Thiên giải thích: “Mộ Nhất Hàng đã tỉnh, lát nữa cục điều tra sẽ cho người đưa nó và mẹ nó ra đây trục xuất khỏi thành B.”
Mộ Nhất Phàm giật mình.
Chiến Bắc Thiên thấy anh không lên tiếng, bèn nói: “Nếu em không muốn nhìn bọn họ, giờ chúng ta đi về.”
“Không, em muốn nhìn họ.”
Mộ Nhất Phàm muốn nhìn họ, cũng chỉ là thông qua gương mặt họ nhớ về người thân của anh ở hiện thực, anh sợ nếu mình không nhìn thêm, ở đây lâu ngày, dáng vẻ người thân của anh ở ngoài hiện thực lại càng mơ hồ.
Bọn họ đợi trong góc nửa tiếng trời, mới thấy xe của cục điều tra đi tới cổng thành B.
Người của cục điều tra không đưa Mộ Nhất Hàng và Triệu Vân Huyên ra khỏi thành B luôn, mà ở trong cổng, đưa người xuống xe, nói với nhân viên đăng ký ở cổng thành xóa tên hai người này, cũng không được cho vào thành B nữa.
Sau khi Mộ Nhất Hàng và Triệu Vân Huyên bị đuổi xuống xe, hai người lạnh đến mức run lên cầm cập, gương mặt Mộ Nhất Hàng xồm xìa râu ria vì mấy ngày không cạo, xung quanh miệng đen xì, tựa như một kẻ lang thang.
Còn Triệu Vân Huyên, giống như một bà cô điên, tóc tai rối bời, quần áo trên người xốc xếch, miệng liên tục lẩm bẩm: “Đừng động vào con trai tôi, đừng động vào con trai tôi.”
Mộ Nhất Hàng đau lòng khi trông thấy Triệu Vân Huyên biến thành bộ dạng này, liền ôm mẹ vào lòng.
Từ sau khi hắn tỉnh lại, không biết Triệu Vân Huyên bị kích thích gì, thế mà lại không nhận ra người con trai này.
Không nhận ra thì thôi, nhưng từ lúc hắn tỉnh lại, bà lại phát điên lên mà nhào tới cắn hắn đánh hắn, nhận nhầm hắn là Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Hàng nghĩ tới đây, liền siết chặt nắm tay.
Sở dĩ họ luân lạc tới mức này, cũng là do Mộ Nhất Phàm hại, sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn tìm Mộ Nhất Phàm tính sổ món nợ này.
“Ôi, không phải phu nhân thượng tướng kia sao? Sao lại trông chật vật như vậy? Suýt chút nữa tôi không nhận ra bà.” Một tiếng nói mỉa mai chói tai truyền tới.
Mộ Nhất Hàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy một phu nhân trang điểm xinh đẹp dẫn theo vài thủ hạ đi về phía bọn họ.
Hắn nhận ra người phụ nữ này, bà ta tên là Lưu Lệ Lệ, là phu nhân của một thủ lĩnh doanh địa, trước đây thường chơi đánh bài với mẹ hắn, hơn nữa còn thích theo sau mẹ hắn nịnh nọt.
Lưu Lệ Lệ đi tới, nhìn chàng trai đỡ lấy Triệu Vân Huyên, lại than lên một tiếng: “Đây không phải nhị thiếu gia nhà họ Mộ hay sao? Sao không có tóc nữa rồi?”
Bà che miệng cười ha hả: “Hay tại Mộ thượng tướng không cần cậu nữa, nên cậu cạo đầu xuất gia?”
Mộ Nhất Hàng tức giận đỏ mắt trợn trừng về phía Lưu Lệ Lệ.
Người đàn bà này lại nhân lúc hắn và mẹ mình không được Mộ gia che chở mà giậu đổ bìm leo, đúng là vô cùng đáng ghê tởm.
“Cái bà này đang nói bậy nói bạ cái gì thế?”
Một giọng nói giận dữ truyền tới, sau đó, một người đàn ông trung niên đi tới tát vào mặt Lưu Lệ Lệ, nhận lỗi với Mộ Nhất Hàng: “Mộ nhị thiếu gia, xin lỗi cậu, tôi không quản tốt người của mình, sau khi trở về, nhất định tôi sẽ dạy dỗ lại bà ấy.”
Cái tát kia thu hút sự chú ý của rất nhiều người, sau khi mọi người thấy Mộ Nhất Hàng và Triệu Vân Huyên, đều nhỏ giọng bàn tán.
“Mọi người nhìn xem, kia không phải nhị thiếu gia và phu nhân nhà họ Mộ hay sao? Có phải họ bị đuổi khỏi thành B rồi không?”
Giờ khắp thành B, ai cũng biết tin mẹ con nhà họ hãm hại con trai cả của Mộ thượng tướng, cả chuyện Mộ thượng tướng bỏ vợ cũng đã lan truyền khắp thành B.
“Hừ, bị đuổi khỏi thành B cũng đáng đời, nếu họ không làm chuyện tàn nhẫn hại đại thiếu gia nhà họ Mộ, thì sao có thể bị đuổi khỏi thành B? Hai mẹ con nhà này quá độc ác, chỉ đuổi ra khỏi thành B thôi, vẫn quá nhẹ với họ.”
“Hình như không chỉ bị đuổi khỏi thành B thôi đâu? Tôi nghe nói nhị thiếu gia nhà họ Mộ còn bị lấy tinh hạch, xem xem, tóc của cậu ta bị cạo sạch, trên đỉnh đầu còn vết sẹo kia kìa.”
Mộ Nhất Hàng nghe thấy tiếng mọi người bàn tán, mặt tối sầm xuống, ôm mẹ mình không nói gì.
Người đàn ông trung niên cao to kia nhân lúc mọi người dồn hết sự chú ý lên người Mộ Nhất Hàng, liền kéo Lưu Lệ Lệ rời đi.
Lưu Lệ Lệ giận dữ nói: “Ông xã, anh làm cái gì vậy?”
Người đàn ông trung niên quay đầu, giận dữ trừng mắt nhìn: “Cái bà này, có phải bà ăn no rửng mỡ, muốn rước họa về cho tôi không?”
“Anh nói vậy là sao?”
“Còn sao nữa? Bà biết rõ Mộ Nhất Hàng và Triệu Vân Huyên là người của Mộ gia, còn đi trêu chọc họ, có phải bà muốn Mộ gia đối phó với chúng ta không?”
Lưu Lệ Lệ biến sắc: “Không phải.. không phải họ đã bị đuổi khỏi Mộ gia rồi sao? Với cả, Mộ thượng tướng đã tuyên bố ra ngoài, ông cắt đứt quan hệ vợ chồng với Triệu Vân Huyên, sao người của Mộ gia còn có thể giúp họ đối phó với chúng ta?”
“Mộ thượng tướng cắt đứt quan hệ vợ chồng với Triệu Vân Huyên, nhưng vẫn chưa cắt đứt quan hệ cha con với Mộ Nhất Hàng, bà cứ như vậy mỉa mai nhà họ Mộ trước mặt mọi người, Mộ thượng tướng sẽ bỏ qua cho bà sao? Bà nhìn bàn đăng ký bên tay trái thứ ba kia đi, kia là lính và người nhà họ Mộ, hiển nhiên họ tới là để tiễn Mộ Nhất Hàng đi.”
Lưu Lệ Lệ quay đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên, thấy ở bàn đăng ký thứ ba toàn là người của Mộ gia.
Bà lo lắng quay đầu về, nắm chặt tay chồng mình hỏi: “Ông xã, làm sao bây giờ? Người nhà họ Mộ sẽ không gây chuyện với chúng ta chứ? Em.. em cũng vì giận trước đây Triệu Vân Huyên không coi em ra gì, nên mới ra chọc tức bà ta mấy câu.”
Người đàn ông trung niên tức giận trừng mắt nhìn bà: “Cũng may mà tôi tới cản kịp thời, nên bà mới không có cơ hội nói gì quá đáng, hơn nữa, người của Mộ gia tới cũng chỉ để tiễn người đi, không chú ý đến chúng ta, nên sẽ không tới tìm chúng ta gây sự, giờ chúng ta mau rời khỏi đây đi thì hơn.”
Ông ta nói không sai, người nhà họ Mộ tới đây đúng là để tiễn người, bởi vì ở trong thành dễ bị người khác chú ý, nên đều đứng ở bàn đăng ký làm thủ tục đăng ký ra khỏi thành, đứng ngoài thành đợi Mộ Nhất Hàng đi ra.
Chiến Bắc Thiên trốn trong góc thấy hai người Mộ Nhất Hàng bị đuổi ra khỏi thành B, cũng đưa Mộ Nhất Phàm ra khỏi thành theo.