Kết thúc bữa tiệc, Mộ Duyệt Thành phát cho mỗi người một tinh hạch cấp một làm lì xì, để mọi người vui vẻ về phòng ngủ.
Đến mùng một đầu năm, hiếm khi mọi người được nghỉ cả ngày, đều nằm trên giường không muốn động đậy, mãi sau mới lục tục xuống căn tin ăn.
Sau khi Mộ Nhất Phàm ăn trưa, liền bắt tay chuẩn bị lễ vật mừng năm mới, bởi vì đối phương là phụ huynh, không thể quá xa xỉ, nhưng cũng không được quá keo kiệt, còn phải là đồ tốt, cho nên, anh tốn rất nhiều tâm sức để chuẩn bị.
Sáng sớm ngày mùng hai Tết, Mộ Nhất Phàm ăn sáng xong, liền dẫn con và mang quà rời khỏi cao ốc Mộ thị.
Lúc này, ở Chiến gia vắng vẻ thê lương, không có chút không khí năm mới nào.
Chung Tân kéo Dương Phượng Tình ra trước cửa sổ ngồi kể khổ, nói rằng con trai bà Chiến Nam Thiên không về ăn Tết.
Chiến Bắc Thiên và Chiến Quốc Hùng ngồi đối diện cửa sổ chơi cờ, Thái Nguyên ngồi bên cạnh Chiến Quốc Hùng, pha trà cho hai người họ.
Chiến Lôi Cương và Chiến Lôi Bình ngồi ở sofa trong đại sảnh, thảo luận chuyện trong doanh địa, cả phòng khách an tĩnh, chỉ có tiếng nói khe khẽ, chẳng giống năm mới một chút nào.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa phá tan bầu không khí yên ắng trong đại sảnh, Thái Nguyên nghĩ rất có thể Mộ Nhất Phàm đưa con tới, liền đặt tách trà xuống, đứng dậy cười nói: “Chắc là cậu Mộ và tiểu thiếu gia đã trở về.”
Hai người Chiến Lôi Cương ngừng trò chuyện, nhìn về phía cổng chính, cả Chiến Quốc Hùng cũng trở nên nhấp nhổm không yên.
Thái Nguyên mở cửa, liền nghe thấy tiếng trẻ con nũng nịu: “Cháu chào ông, chúc ông năm mới phát tài.”
Nụ cười trên môi Thái Nguyên càng thêm rạng rỡ: “Cậu Mộ, chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới.”
Mộ Nhất Phàm thả bé con xuống đất.
Mộ Kình Thiên liền chạy vào phòng khách: “Cụ nội, chúc mừng năm mới, ông nội, chúc mừng năm mới, bà nội, chúc mừng năm mới, ông, chúc mừng năm mới, bà, chúc mừng năm mới, bố, chúc mừng năm mới.”
Bầu không khí trong đại sảnh nháy mắt trở nên náo nhiệt.
“Là Mộ Thiên tới.” Chung Tân thấy bé con liền ném chuyện con trai mình ra sau, bà vội đứng bật dậy, nhanh tay hơn cả Dương Phượng Tình mà bế lấy bé con.
“Bà ơi, chúc bà năm mới phát tài.” Mộ Kình Thiên mở to mắt nhìn Chung Tân: “Bà sẽ mừng tuổi cho cháu chứ?”
Mộ Nhất Phàm khẽ trách: “Mộ Thiên, con không được bất lịch sự như vậy.”
“Cháu nó còn nhỏ, xin lì xì là đúng rồi.” Chung Tân lấy một phong bao đỏ đã chuẩn bị từ trước ra: “Tặng cháu nó lì xì mới đúng là Tết, chị xem, em nói có đúng không?”
Dương Phượng Tình cười nói: “Đúng.”
Bà nhìn Mộ Nhất Phàm gật đầu: “Ngoài trời lạnh, mau vào nhà ngồi đi.”
Mộ Nhất Phàm thấy Dương Phượng Tình không mất hứng, thoáng thở phào nhẹ nhõm, cười cười cầm lễ vật đi vào đại sảnh, chào hỏi các trưởng bối ở trong nhà.
Thái Nguyên nói: “Cậu Mộ, cậu đến là tốt rồi, sao còn mang lễ vật.”
Mộ Nhất Phàm giải thích: “Chỉ là chút thành ý thôi mà.”
Chung Tân thấy Thái Nguyên đóng cửa đại sảnh, khó hiểu hỏi: “Sao mẹ thằng bé vẫn còn chưa tới?”
Mộ Nhất Phàm làm như không nghe thấy câu này, cầm lễ vật đặt xuống dưới bàn giữa đại sảnh.
Nụ cười trên môi Dương Phượng Tình khựng lại: “Tới rồi.”
“Tới rồi? Ở đâu? Em ngồi trong đại sảnh đó giờ, có thấy gì đâu?”
Dương Phượng Tình nhìn Mộ Nhất Phàm, lại nhìn chồng và bố chồng, nhất thời không biết trả lời sao cho phải.
Chiến Lôi Cương chau mày lại.
Chiến Lôi Bình mơ hồ cảm thấy bầu không khí có điểm bất thường.
Chiến Quốc Hùng nói: “Tối nay sẽ giới thiệu cho con và Lôi Bình quen.”
“Vâng.”
Chung Tân mỉm cười gật đầu đáp, khẽ kéo ống tay áo Dương Phượng Tình: “Chị à, em mạo muội hỏi câu này.”
“Chuyện gì?”
“Mẹ Mộ Thiên sẽ không vì chuyện của Nam Thiên nhà em, mà không muốn tới Chiến gia chứ?”
Nếu quả đúng là như vậy, bà sẽ rất áy náy.
Dương Phượng Tình trấn an: “Không có chuyện đó đâu, mẹ Mộ Thiên tới thật rồi, không phải bố đã nói rồi sao, tối nay sẽ giới thiệu với mọi người.”
Lúc này Chung Tân mới yên lòng, thế nhưng, trong lòng vẫn cảm thấy kì lạ, nếu đã đến rồi, sao lại không thấy đâu?
“Mộ Thiên, qua chỗ ông nào.” Chiến Lôi Bình vẫy tay về phía bé con.
Chung Tân liền đặt bé con xuống.
Mộ Kình Thiên chạy tới trước mặt Chiến Lôi Bình: “Chào ông, chúc mừng năm mới.”
Chiến Lôi Bình lấy trong túi ra một phong bao đỏ: “Thơm ông một cái, ông cho cháu lì xì liền.”
Mộ Kình Thiên liền thơm lên mặt ông.
Chiến Lôi Bình cao giọng cười, đưa lì xì cho Mộ Kình Thiên, sau đó cảm thán: “Anh à, em hâm mộ anh quá, có được đứa cháu trai dễ thương như vậy.”
Chiến Lôi Cương vỗ vỗ vai ông: “Đừng nghĩ nhiều, anh tin em cũng sớm có cháu bế thôi, hơn nữa, anh chẳng có gì để hâm mộ cả.”
Nếu như họ biết mẹ đứa bé là một người đàn ông, xem còn hâm mộ ông nữa không.
Chiến Lôi Bình hừ lạnh: “Em không ôm hy vọng gì đâu, cái thằng ranh nhà em kia, đến giờ vẫn chưa gọi cho em lấy một cuộc báo bình an, không biết giờ nó chết đâu rồi.”
Chiến Lôi Cương thấy bộ dạng tức giận của em trai, khẽ thở dài trong lòng.
Trước đây, Chiến Lôi Bình vẫn luôn hãnh diện vì con trai mình, giờ thì hở ra là mắng “thằng ranh”.
“Em đừng lo quá, đợi chuyện này lắng xuống, Nam Thiên nó sẽ về thôi, huống hồ nó có dị năng, chắc chắn không xảy ra chuyện gì.
Mộ Kình Thiên ngẩng đầu lên, hỏi: “Ông à, ông có thể chơi với cháu không?”
Chiến Lôi Bình bị câu hỏi này làm cho khựng lại: “Cháu.. cháu muốn chơi cái gì?”
“Cháu muốn chơi 1, 2, 3.” (Đếm 1, 2, 3 rồi quay lại, ai động đậy là người đó thua)
Vẻ mặt Chiến Lôi Bình khó xử: “Trò này, có phải quá… trẻ con rồi hay không?”
Chiến Lôi Cương buồn cười nói: “Thì đây là trò trẻ con, em muốn chơi mấy trò mạo hiểm chắc? Nhảy dù? Đánh du kích?”
“Em có thể dạy cháu nó bắn súng.” Chiến Lôi Bình lấy khẩu súng trong túi ra.
Chiến Lôi Cương biến sắc: “Em đừng có làm bậy.”
“Anh à, anh đừng lo.” Chiến Lôi Cương lấy hết đạn ra, bỏ vào túi: “Em chỉ dạy cháu nó cách lắp súng thôi.”
Chiến Lôi Cương nghĩ chơi đùa một chút cũng không sao, không ngăn cản nữa.
Mộ Nhất Phàm nhìn con trai chơi đùa vui vẻ, không quấy rầy họ, cầm ghế đi tới ngồi xuống bên cạnh Chiến Bắc Thiên.
Chiến Bắc Thiên không nhìn anh, nhưng hắn vươn tay ra, nắm tay anh đặt lên đùi, khóe miệng cong lên tạo thành ý cười.
Thái Nguyên nhìn bàn tay của đôi tình nhân này, mỉm cười theo.
Chiến Quốc Hùng nói: “Bên ngoài tuyết lớn, đêm nay Mộc Mộc ở lại đây đi.”
Mộ Nhất Phàm nghe ra câu này là muốn anh ở bên Bắc Thiên, khóe môi liền cong tít lên: “Cháu nghe lời ông ạ.”
Chiến Quốc Hùng lại bồi thêm một câu: “Nhưng điều kiện tiên quyết là ván này Bắc Thiên phải thắng ta.”
Chiến Bắc Thiên chau mày.
Mộ Nhất Phàm nhìn xuống bàn cờ, thấy rõ quân trắng không có cửa thắng.
Anh lại nhìn quân cờ đen trong tay Chiến Bắc Thiên, lại một lần nữa nở nụ cười.
Sau khi ăn trưa xong, Chiến Quốc Hùng nhân lúc Chiến Lôi Bình và Chung Tân ra phòng khách, bèn hỏi Dương Phượng Tình và Chiến Lôi Cương: “Chuyện của Bắc Thiên và Mộc Mộc, hai đứa làm phụ huynh thấy sao? Còn phản đối nữa hay không?”
Dương Phượng Tình và Chiến Lôi Cương liếc mắt nhìn nhau, không lên tiếng.
Chiến Quốc Hùng nheo mắt lại: “Sao không nói gì? Chẳng lẽ muốn kéo dài nữa? Để thằng bé con chạy qua chạy lại giữa Chiến gia với Mộ gia?”
Chiến Lôi Cương hỏi: “Bố, bố muốn chúng con nói cái gì?”
“Trước mắt ta muốn nghe suy nghĩ của hai đứa.”
Chiến Lôi Cương trầm mặt, qua hồi lâu mới cất tiếng: “Thành thật mà nói, con rất khó chấp nhận chuyện này.”
Chiến Quốc Hùng nhìn về phía Dương Phượng Tình: “Còn con? Con cũng thế sao?”
Dương Phượng Tình do dự một chút, đoạn gật đầu: “Bố à, chuyện này đúng là phải cần thời gian mới có thể từ từ chấp nhận, giống như bố, không phải cũng mất một thời gian dài để chấp nhận chuyện này hay sao?”
Chiến Quốc Hùng hiểu ý gật đầu: “Nói cách khác, giờ chỉ là hai đứa khó chấp nhận chuyện này, chứ không phản đối Bắc Thiên và Mộc Mộc bên nhau nữa, có phải không?”
Chiến Lôi Cương và Dương Phượng Tình không nói gì, nhưng Chiến Quốc Hùng nhìn ra họ đồng ý với lời này.
Chiến Quốc Hùng lại nói: “Nếu hai đứa không phản đối tụi nó nữa, vậy ta sẽ nói rõ với vợ chồng Lôi Bình chuyện này, sớm muộn gì Lôi Bình cũng phải biết.”
Dương Phượng Tình thở dài: “Vợ chồng Lôi Bình đều là người một nhà, bố, bố muốn nói chuyện này cho họ biết, con không phản đối, nhưng mà, muốn con thật sự chấp nhận được chuyện này thì phải cần thời gian.”