Giờ đã có máy kiểm trắc tang thi, sao Trang Tử Duyệt có thể trà trộn vào thành B?
Sao lại xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ là đợi anh?
Mộ Nhất Phàm bước về phía đối diện, đứng trước mặt Trang Tử Duyệt.
Hai người đều không nói gì, cứ như vậy lặng lẽ quan sát nhau, qua hồi lâu, ánh mắt hai người chạm nhau.
Mộ Nhất Phàm nheo mắt lại, không nói gì.
Trang Tử Duyệt lên tiếng trước tiên: “Tao đã hấp thụ rất nhiều năng lượng trong tinh hạch, mới có thể ngụy trang giống như con người, nhưng không ngờ vẫn thua mày một bậc, xem ra nếu tao muốn báo thù, phải đợi thêm ít lâu nữa.”
Hắn nghĩ, một tang thi không lấy tinh hạch của dị năng giả, không thể vượt hơn mình, dù sao thì tang thi hấp thụ năng lượng trong tinh hạch có thể tăng cấp, so với hấp thụ tinh hạch động thực vật biến dị thì nhanh hơn nhiều, huống hồ động thực vật biến dị xuất hiện muộn hơn so với dị năng giả, sao Mộ Nhất Phàm có thể thăng cấp nhanh hơn hắn.
Trừ khi Mộ Nhất Phàm âm thầm lấy tinh hạch của dị năng giả, nhưng sau khi hắn âm thầm quan sát, cảm thấy Mộ Nhất Phàm rất đứng đắn.
Mộ Nhất Phàm nhướn mày: “Nếu biết đẳng cấp không cao hơn tao, sao còn xuất hiện trước mặt tao? Chẳng lẽ mày không sợ tao giết mày ngay tại chỗ sao?”
“Mày sẽ không đâu!” Trang Tử Duyệt khẳng định nói.
“Mày dựa vào đâu mà khẳng định tao sẽ không giết mày.” Mộ Nhất Phàm nheo mắt lại: “Tiên đoán sao?”
Ánh mắt Trang Tử Duyệt đanh lại: “Trông có vẻ như mày biết tao có dị năng gì.”
“Không những biết, mà tao còn rõ mày có năng lực tiên đoán và dự ngôn từ trước rồi.”
“Sao mày biết được? Ai đã nói cho mày biết?”
“Chẳng cần ai nói cả, tao tự biết, giờ nếu mày đã xuất hiện trước mặt tao thế này, vậy chúng ta nói lại chuyện cũ đi, tao hỏi mày, lúc ở thành G, tang thi trong kho lương khi đó có phải mày không?”
Trang Tử Duyệt mím chặt môi không nói.
Mộ Nhất Phàm tiếp tục hỏi: “Còn có ngày đó trong trận đại thiêu, tang thi giành tinh hạch với tao, cũng là mày, có phải không?”
Trang Tử Duyệt thấy đôi mắt anh đầy khẳng định, bèn hỏi: “Sao mày biết là tao?”
“Bởi vì tang thi trong kho lương và tang thi giành tinh hạch có tốc độ hết sức nhanh, bởi vậy nên tao đoán rất có thể là cùng một tang thi, còn nghĩ là tang thi tốc độ, hơn nữa, ánh mắt của mày khi đó khiến tao cảm thấy quen thuộc, sau đó bởi vì mày muốn giết tao, còn vì mày là dị năng giả hệ phong, cho nên tao đoán rất có thể hai tang thi kia chính là mày, chẳng qua tao đã nhầm dị năng hệ phong thành dị năng hệ tốc độ mà thôi.”
Trang Tử Duyệt không phủ nhận: “Quả thật hai tang thi kia chính là tao, lúc ở kho lương, tao không có ý định giết mày, vì mày bảo vệ con người, đối đầu với tang thi, nên tao mới bất đắc dĩ ra tay với mày.”
Mộ Nhất Phàm liền hỏi: “Vì sao lúc đó mày không muốn giết tao?”
“Bởi vì tao muốn chính miệng hỏi mày vì sao lại hại tao biến thành tang thi?”
Mộ Nhất Phàm có chút thất vọng.
Anh còn nghĩ Trang Tử Duyệt nể tình họ từng là bằng hữu mà không muốn giết anh.
“Tao không hề muốn hại mày biến thành tang thi, ngày hôm đó cào xước tay mày là ngoài ý muốn.”
“Lúc đó mày thấy tao bị đứt tay, bộ dạng nôn nóng như vậy, hẳn là đã biết mình nhiễm virus rồi đúng không?”
Mộ Nhất Phàm không phủ nhận: “Đúng vậy.”
“Nếu đã biết, vậy sao không nói cho tao, nếu như mày nói cho tao biết, tao đã không..”
Trang Tử Duyệt nói tới vế sau, giọng trở nên nghẹn ngào.
“Lúc đó tao thấy mày chảy máu đỏ, nghĩ có lẽ mày không bị nhiễm, cho nên không nói ra.” Trong lòng Mộ Nhất Phàm cũng không chịu nổi chuyện này: “Chuyện đã tới nông nỗi này, giờ tao có giải thích nữa cũng vô ích, là tao hại mày biến thành tang thi, mày muốn giết tao, tao không ý kiến, mày có thể giết tao bất cứ lúc nào, tao sẽ chiều mày tới cùng, nhưng có một điều, tao không mong mày làm tổn thương tới người nhà tao.”
Trang Tử Duyệt hừ lạnh, không trả lời, cũng không chấp nhận lời anh nói.
Mộ Nhất Phàm lại nói: “Tao còn một câu hỏi nữa, muốn hỏi mày.”
Trang Tử Duyệt liếc mắt nhìn anh: “Mày có nhiều câu hỏi thật đấy.”
“Đây là câu hỏi cuối cùng.”
“Hỏi gì?”
“Tao muốn biết, có phải giờ mày ở cùng Chiến Nam Thiên hay không.”
Trang Tử Duyệt chợt nheo mắt lại.
Mộ Nhất Phàm thấy hắn không lên tiếng, liền biết hắn đã ở cùng một chỗ với Chiến Nam Thiên.
“Tao biết rồi.”
Trang Tử Duyệt phẫn nộ: “Mày thì biết cái gì? Mày chẳng biết cái gì cả.”
Hắn đeo kính râm lên, xoay người bỏ đi.
Mộ Nhất Phàm không cản hắn, bèn đứng lặng lẽ tại chỗ nhìn bóng Trang Tử Duyệt rời đi.
Trang Tử Duyệt đi tới một con ngõ nhỏ không người, lấy điện thoại trong ngực ra, ấn nút ngừng ghi âm xuống, sau đó bật nút phát tiếng.
Thế nhưng, hắn đợi hồi lâu, cũng không nghe thấy tiếng trong điện thoại phát ra.
“Sao không có tiếng gì? Chẳng lẽ ghi âm hỏng rồi?”
Trang Tử Duyệt chau mày, thử ghi âm tiếng mình, sau đó bật lên, trong điện thoại phát rõ ràng tiếng của hắn.
“Kì thật.”
Nếu ghi âm không bị hỏng, sao đoạn nói chuyện với Mộ Nhất Phàm trước đó lại không ghi được.
Đột nhiên, bên tai hắn vang lên tiếng nói: “Vẫn cái trò cũ này, mày cho rằng mày còn có thể thành công như lần trước sao? Mày cho rằng tao sẽ không đề phòng giống như lần trước sao?”
Trang Tử Duyệt giật mình, vội xoay người, chỉ thấy Mộ Nhất Phàm đang đứng sau lưng lạnh lùng nhìn mình.
Mộ Nhất Phàm nói: “Trước khi mày tới, đã tiên đoán được tao sẽ không giết mày, vậy sao không biết ghi âm sẽ thất bại?”
Từng có kinh nghiệm một lần, hiển nhiên anh không thể tin tưởng Trang Tử Duyệt giống như trước kia, cho nên, lúc nói chuyện với Trang Tử Duyệt, anh đã sử dụng dị năng kết giới, ngăn cản bất cứ ghi âm hoặc người khác nghe lén.
Trang Tử Duyệt nắm chặt điện thoai, đanh mắt nhìn anh đăm đăm.
“Cho nên, qua chuyện này có thể nói rõ một điều, khả năng tiên đoán của mày cũng không toàn năng.”
Mộ Nhất Phàm nói xong, cơ thể hóa thành một luồng sáng, biến mất trước mắt hắn.
Trang Tử Duyệt nhìn con ngõ vắng không bóng người, giận dữ đạp mạnh vào tường, sau đó sử dụng dị năng hệ phong rời khỏi ngõ.
Mộ Nhất Phàm đi tới phòng làm việc của Chiến Bắc Thiên trong doanh địa, thấy Chiến Bắc Thiên đang bận bịu, cuối cùng trên môi cũng nở nụ cười.
Anh chẳng để ý Mao Vũ với Lục Lâm vẫn còn đang ở trong phòng làm việc, liền nhào tới người Chiến Bắc Thiên, hôn lên mặt hắn một cái: “Em tới rồi này.”
Chiến Bắc Thiên liếc mắt nhìn anh hỏi: “Nó không ra tay với em?”
Mộ Nhất Phàm biết hắn đang hỏi chuyện Chiến Nam Thiên: “Chắc hắn không muốn để lộ thân phận, nên cũng không ra tay với em trước mặt bố.”
Chiến Bắc Thiên đã đoán được sẽ như vậy, nên mới không đi theo.
Hắn đưa tập tài liệu trong tay cho Mao Vũ: “Chuyện tôi vừa giao phó, cần ngày đêm đẩy nhanh tiến độ, biết chưa?”
“Đã rõ.”
Mao Vũ và Lục Lâm rời khỏi phòng làm việc, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Chiến Bắc Thiên kéo Mộ Nhất Phàm xuống ngồi lên người mình, nói: “Dung Nhan mang thai rồi.”
“Sao cơ?” Mộ Nhất Phàm ngạc nhiên nhìn hắn: “Cô ấy mang thai? Sao cô ấy lại mang thai? Là con của ai?”
“Con của Nam Thiên.”
Mộ Nhất Phàm không thể tin mở to mắt: “Sao có thể, không phải hắn là tang thi sao? Sao có thể khiến con người mang thai?”
Trong tiểu thuyết anh viết, đến cuối cùng Chiến Nam Thiên hận Dung Nhan thấu xương, sao lại có thể để Dung Nhan mang thai con mình?
Không phải làm vậy chỉ để trả thù thôi chứ?
“Anh không biết nó làm cách nào, cũng không biết chuyện nó nói là thật hay giả, nhưng có điều này anh rất thắc mắc, sao nó cứ cho rằng người anh thích là Dung Nhan?”
Rõ ràng Chiến Nam Thiên đã biết chuyện của hắn với Mộc Mộc, sao còn cứ nghĩ hắn thích Dung Nhan?
“Cũng bởi vì hắn từ thế giới thứ hai trở lại.” Mộ Nhất Phàm nói: “Đương nhiên, chuyện hắn từ thế giới thứ hai trở về, cũng chỉ là suy đoán của em.”
“Thế giới thứ hai là cái gì?”
Mộ Nhất Phàm giải thích: “Thế giới trước khi anh sống lại là thế giới thứ nhất, như vậy kiếp này là thế giới thứ hai của anh, vốn sự tình ở thế giới thứ hai không phát triển như vậy, bởi vì thế giới thứ hai thật sự không có sự tồn tại của em, còn anh vì hận thù ở thế giới thứ nhất mà giết chết Tang Thi Vương Mộ Nhất Phàm, cũng chính là nguyên chủ thân thể này.”
Chiến Bắc Thiên nghe thế giới thứ hai không có sự tồn tại của Mộc Mộc, trái tim treo lên, khàn giọng hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Còn có, cuối cùng anh sẽ kết hôn với Dung Nhan.”
Lúc Mộ Nhất Phàm nói câu này, có chút mất tự nhiên, chính miệng mình nói người yêu mình kết hôn với người khác, trong lòng thật khó chịu: “Cũng chính vì vậy, nên em mới nghĩ Chiến Nam Thiên từ thế giới thứ hai bị anh giết trở lại, nếu không, sao hắn cứ chắc nịch rằng anh thích Dung Nhan.”
Chiến Bắc Thiên vốn chưa từng trải qua thế giới thứ hai, nên rất khó tin lại có chuyện như vậy.