Chương 173

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Bỗng nhiên, Diệp Phùng như biến thành người khác, không những bực bội lúc trước biến mất mà trên khuôn mặt, ngược lại còn lộ ra một nụ cười thần bí. Nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Diệp Phùng, trong lòng Vương Đại có hơi chấn động, nhưng ngay lập tức lộ ra một tia giễu cợt: “Giả vờ! Mày lại giả vờ!”

“Không lẽ mày còn muốn nói miếng ngọc rõ ràng không có gì nổi bật này lại là một bảo vật sao?”

“Không sai, miếng ngọc bội này rõ ràng là một thứ kém chất lượng, thậm chí nó có phải là ngọc hay không tôi không dám đảm bảo, đừng nói là chín trăm triệu, cho dù chín mươi ngàn cũng chưa chắc đáng giá.”

Không ít người cũng hùa theo Vương Đại, mở miệng chế giễu: “Vừa rồi còn nói người ta ngu xuẩn nhiều tiền, người ta là Vương đại thiếu gia nhiều tiền, còn anh thì sao?”

“Chỉ là một kẻ ở rể, không những đần độn, đến tiền cũng không có bao nhiêu, còn ra cái gì, thật buồn cười!”

Đám người xung quanh đối với Diệp Phùng bàn tán, chế giễu không ngừng.

Đối mặt với sự trào phúng, châm biếm của đám đông, khóe miệng Diệp Phùng khẽ nhếch lên, đúng là một đám não tàn chưa trải sự đời, ngay cả bảo vật thực sự đang ở ngay trước mặt bản thân cũng không biết, thật đáng thương!”

Anh bước đến phía Liễu Thanh Thủy, thanh toán lấy hàng, sau khi cầm trong tay ngọc bội, trong lòng cảm nhận được một tia mềm mại, anh càng thêm chắc chắn!

Bảo vật này đừng nói chín trăm triệu, cho dù chín mươi tỉ cũng phải giành cho bằng được. Hôm nay, vậy mà lại để cho anh kiếm được món hời lớn!

Nhìn thấy ngọc bội trong tay, đến ngay cả Diệp Phùng cũng không nhịn được nhếch mép cười to. Chẳng qua, dáng vẻ cười ha hả ấy, trong mắt kẻ khác, giống như một tên điên không hơn không kém!

“Diệp Phùng, mày không phải điên rồi chứ? Một miếng ngọc rách chín mươi ngàn cũng không đáng vậy mà lại phải tốn chín trăm triệu để mua nó, mày ở đây cười ngốc cái gì chứ?”

Vương Đại vẻ mặt mỉa mai, trong mắt hắn tràn đầy sự khinh thường.

Diệp Phùng nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì, chỉ là đáng tiếc thay cậu chủ Vương, bảo vật vô giá như vậy, anh lại không trân trọng, ngược lại lại để tôi được hời.” “Bảo vật vô giá?”

Vương Đại ngay lập tức vui vẻ “Mày xem một miếng ngọc nát thành bảo bối, mày không phải thật sự chịu đả kích gì rồi chứ, điên rồi à?!”

Thích xem náo nhiệt luôn là bản tính của con người, Vương Đại vừa hét xong, đám đông liền vây lại, cộng thêm việc Vương Đại, Triệu Công thích châm dầu vào lửa. Cả đám người vây quanh Diệp Phùng chỉ chỉ trỏ trỏ, cả mặt đều là sự chế giễu!

Lúc này, Hà Tố Nghi khẽ chau mày, dáng người mảnh khảnh rảo bước tiến tới.

Tuy cô cũng buồn phiền vì Diệp Phùng tiêu nhiều tiền như vậy để mua một miếng ngọc nát vô dụng, nhưng sự việc đã phát sinh rồi, có nói nhiều nữa cũng vô dụng!

Cô ấy cũng không muốn Diệp Phùng ở đây chịu sự chế giễu của kẻ khác mà đứng nhìn không làm gì: “Diệp Phùng, đấu giá cũng kết thúc rồi chúng ta đi thôi.”

Hà Tố Nghi đi đến bên Diệp Phùng, nhẹ nhàng mở miệng.

“Được, chúng ta đi thôi.”

Diệp Phùng lười để ý đến đám người này, nhưng Vương Đại hắn ta không dễ dàng gì mới tìm được cơ hội, nào có dễ dàng bỏ qua như vậy?

“Cô Hà, đều nói cô là nữ thần kinh doanh mới của đế đô, từ trước tới nay luôn có con mắt cay độc, cực kỳ thông minh. Nhưng hôm nay, hình như cũng không lợi hại như vậy?”

“Chắc không phải cô nghĩ miếng ngọc bội này là bảo bối, rồi đẩy tên phế vật Diệp Phùng này ra để làm lá chắn chứ?”

Triệu Công ở bên quái gỡ mà hùa theo: “Chưa chắc à!”

“Dù sao một tên thầy giáo quèn lương tháng chỉ có chín triệu, lấy đâu ra dũng khí dám bỏ ra chín trăm triệu để mua miếng ngọc nát này?”

“Chậc chậc… cô Hà, chuyện này, không thể trách chúng tôi nghi ngờ mắt nhìn của cô à!”

Nghe câu này, sắc mặt Hà Tố Nghi hơi biến đổi!

Người nói vô tình, người nghe cố ý. Có không ít người có ý định hợp tác với tập đoàn của Hà Tố Nghi, sau khi nghe câu này, cũng lộ ra một tia do dự.

Bước chân của Diệp Phùng, có hơi dừng lại, sau đó ánh mắt ngưng tụ, nhìn về phía Vương Đại: “Anh nói đây là miếng ngọc nát?”

Vương Đại vênh váo tự đắc ngẩng đầu: “Không phải miếng ngọc nát, chứ không lẽ mày còn nghĩ nó là bảo vật gì sao?”

“Nếu đây thật sự là bảo vật thì sao?”

“Nếu đây là bảo vật, tao không những tặng mày bình hoa trị giá sáu tỷ, còn đích thân xin lỗi mày, thừa nhận tao không có mắt nhìn!”

“Tại hội trường có không ít ông chủ có tình yêu với đồ cổ, dù không phải là những nhà giám định lớn nhưng chí ít mắt nhìn của họ đã luyện qua không ít. Nếu thật sự là bảo vật còn đến lượt Diệp Phùng mày sao?”

“Được!”

Trên mặt Diệp Phùng hiện lên một đường cong “Cậu chủ Vương, vậy hãy mở to mắt mà nhìn đây!”

“Cô Liễu, phiền cô lấy cho tôi một cái bát sứ và một bình ôxy già”.

Diệp Phùng quay người lại, đối diện với Liễu Thanh Thủy, nói.

“Vâng.”

Cho dù không biết Diệp Phùng cần những thứ này làm gì, nhưng Liễu Thanh Thủy thân là một nhân viên đấu giá vẫn làm theo.

Hiệu suất làm việc của cô ta cũng thật cao, một lát sau, một cái chén sứ và chai oxy già đã được mang đến.

Mọi người vây quanh càng ngày càng đông, trên mặt đều là vẻ háo hức tò mò, ai cũng muốn xem Diệp Phùng rốt cuộc muốn giở thủ đoạn gì!

Ngay cả chú Lương luôn xem thường anh cũng thò đầu vào xem biến hóa trên tay anh.

“Cậu Vương, anh nhớ xem cho kỹ đấy!”

Diệp phùng cười nhạt, đặt miếng ngọc vừa đấu giá được vào chén, sau đó đổ toàn bộ oxy già lên mặt ngọc.

Tác dụng của oxy già là tẩy trắng, loại bỏ tạp chất Trước ánh mắt ngạc nhiên của đám đông, hỗn hợp màu xanh xám trên bề mặt miếng ngọc dần rơi ra, lộ ra màu trắng bên trong.

Mười phút sau, hỗn hợp màu xanh xám được loại bỏ hoàn toàn, lộ ra một mảnh ngọc cực kì óng ánh.

Mảnh ngọc hiện lên màu trắng tinh khiết, óng ánh vô cùng, màu sắc trang nhã, cao quý, mũ phượng thẳng hàng, mắt và lông đuôi xếp đều nhau, nét khắc tinh xảo, tạo hình trang nhã.

“Đi… Đây là…”

“Ông Từ?”

“Ông có biết lai lịch của miếng ngọc này không?”

Những người có mặt nhìn ông lão một thân đồ Đường phía trước vậy mà lại là phản ứng này, trong lòng càng thêm kinh ngạc!

Bởi vì ông ấy có thể nói là tiếng tăm lẫy lừng, không chỉ là hội trưởng hội đồ cổ đế đô, mà còn là một chuyên gia thẩm định có tiếng trong nước!

Từ khi tốt nghiệp hơn mười năm nay, gặp qua vô số bảo vật, nhưng từ trước đến giờ, chưa từng gặp qua dáng vẻ kích động như thế này của ông ấy!

“Anh…anh bạn nhỏ! Miếng ngọc này có thể để ta xem kỹ một chút được không?”

Ông Từ bước lên trước một bước, trong mắt đều là sự nhiệt tình vô tận!

“Tất nhiên là được!”

Diệp Phùng đưa miếng ngọc qua, ông Từ cần thận cầm lấy, sau đó đặt vào trong tay, xem thật cẩn thận, rồi đột nhiên, nước mắt rơi đầy mặt!

“Ngọc Phượng Hoàng!”

“Thật sự là Ngọc Phượng Hoàng!” “Thật không ngờ, đời này còn được nhìn thấy Ngọc Phượng Hoàng trong truyền thuyết.”

Không ít người am hiểu về đồ cổ có mặt tại đó, nghe thấy hai chữ “Ngọc Phượng Hoàng” trên mặt đều là bàng hoàng, sửng sốt!

“Cái gì? Ngọc Phượng Hoàng”

“Chẳng lẽ đây chính là ngọc bội trong truyền thuyết, một trong hai mảnh ngọc bội long phượng được tạo ra từ ấn ngọc do Tần Thủy Hoàng truyền lại?”

“Nghe nói cặp ngọc long phượng này ẩn giấu bí mật trường sinh bất lão mà Tần Thủy Hoàng đã dày công theo đuổi, bí ẩn khó lường, thậm chí còn được người trong giới chơi đồ cổ xem là một trong mười bảo vật bí ẩn nhất “Không sai, không sai! Tôi có nghe nói, cặp ngọc bội long phượng này là một đôi. Mảnh ngọc rồng đã từng xuất hiện tám năm trước, các thế lực khắp nơi trên thế giới đều muốn có được, cuối cùng lại rơi vào tay một người thần bí với mức giá cao ngất trời!”

Nghe đám người bàn tán, khóe miệng Diệp Phùng khẽ nhếch.

Người có được mảnh ngọc rồng tám năm trước ấy chính là mình!

Loại bảo vật như này, yêu cầu bạn không chỉ cần bản lĩnh, mà còn cần phải có thực lực mới có thể sở hữu được chúng!

Mà Diệp Phùng không nghi ngờ gì lại chính là một trong số đó Một khi lệnh được đưa ra, thiên hạ này ai còn dám đối đầu với hắn?

Vương Đại ở bên cạnh, tròng mắt suýt rớt ra ngoài, lắp ba lắp bắp: “Từ.Ông Từ, ngài không phải nhìn lầm đấy chứ, miếng ngọc nát này làm sao có thể là Ngọc Phượng Hoàng?”

Ông Từ lạnh lùng liếc hắn một cái “Cậu Vương, lão đây tuy tuổi đã cao nhưng mắt cũng chưa có mù, đầu óc vẫn còn minh mẫn!”

“Năm đó lão may mắn được nhìn thấy mảnh ngọc rồng, bây giờ mảnh ngọc phượng hoàng trong tay bàn về kết cấu hay tay nghề đều giống hệt với mảnh ngọc rồng!”

Nghe ông Từ khẳng định chắc nịch như vậy, vẻ mặt Vương Đại trở nên càng khó coi!

Nắm chặt tay, nhìn Diệp Phùng thờ ơ ở bên cạnh, lòng tràn đầy lửa giận!

Tên Diệp Phùng chết tiệt!

Hóa ra tất cả đều là do hắn ta cố ý giả vờ ra vẻ!

Miếng ngọc bội này phải là của hắn mới đúng!

Nghịch miếng Ngọc Phượng Hoàng trong tay, ông Từ làm thế nào cũng không nỡ buông tay, do dự một lát, sau đó đối mặt với Diệp Phùng nói: “Anh bạn nhỏ, lão đây có một thỉnh cầu dù biết không nên!”

“Không biết với miếng ngọc này, cậu có nguyện ý từ bỏ, lão nguyện dùng tất cả bảo vật mà ta sưu tâm được để đổi nó với cậu!”

Nghe được câu này, tất cả mọi người lại một lần nữa kinh ngạc không thôi!

Ông Từ say mê sưu tầm đồ cổ nhiều năm như vậy, đồ cổ của ông nhiều vô số kể, đều được xem là có giá trị liên thành!

Nếu Diệp Phùng chấp nhận lời đề nghị này, không thể nghi ngờ gì, anh ta có thể ngay lập tức bước chân vào hàng ngũ những người giàu có nhất của đế đô Đối mặt với khối tài sản kếch xù trong tâm tay, Diệp Phùng vậy mà chỉ cười nhẹ nói: “Thật ngại quá, miếng ngọc bội này, tôi dự định mua để làm quà tặng!”

Làm quà tặng?

Tất cả mọi người, tròng mắt như sắp rơi ra ngoài!

Bảo vật vô giá như vậy lại đem đi tặng người khác?!
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]