“Hôm nay con không bắt được cậu ta quỳ xuống chịu phục, con sẽ không mang họ Phùng nữa!” Phùng Thiếu Uy thoáng cái đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, bất chấp tất cả quát lớn Phùng Thiếu Dương, ba bước thành hai bước, vội vã đi tới trước mặt Diệp Phùng, khom người 90 độ: “Cậu…. cậu Diệp, thật xin lỗi, là tôi không dạy con tử tế, mong cậu khoan dung!”
Phùng Thiếu Dương trực tiếp ngẩn người: “Ba, ba uống nhiều rồi sao? Sao lại khom lưng với một nghiệp vụ viên nho nhỏ?”
“Chát!”
Phùng Thiếu Uy vung tay, không chút nể tình, tát lệch mặt Phùng Thiếu Dương. “Thång chết tiệt này! Mày có biết mình đang gây họa hay không!”
Phùng Thiếu Dương từ nhỏ đã được cưng như trứng hứng như hoa, nào đã bị ai đánh mạnh như vậy bao giờ, lập tức không cam lòng hét lớn: “Có phải ba điên rồi không?”
“Không phải cậu ta chỉ là một nghiệp vụ viên vì miếng ăn mà phải đến tìm chúng ta thôi sao? Nếu không cầm được hợp đồng về, cậu ta sẽ bị sa thải, phải đi ăn phân!”
“Hiện tại đồ vô dụng này đang yêu cầu chúng ta đó!”
“Cậu cho rằng cậu là cái thá gì mà đáng để cậu Diệp cầu xin cậu?”
Cửa phòng lần thứ hai bị mở ra, chú Vương tức giận đi đến. “Quản…. quản gia Vương, đều do tôi không biết dạy con, tôi sẽ lập tức cho nó cút đi!”
Phùng Thiếu Uy hận nghiến răng, Khúc Hạ Lâm tự mình gọi điện thoại dặn dò, tất nhiên ông ta hiểu được tầm quan trọng của Diệp Phùng, trong mắt ông ta, Khúc Long Khâm tự mình ra mặt chính là đang chi rõ hợp đồng này không hề đơn giản. Đứa con trai này của mình không học vấn không nghề nghiệp, ông ta von định nhân cơ hội này cho Phùng Thiếu Dương lộ mặt, nâng đỡ nó trước mặt nhà họ Khúc. Nhưng không nghĩ tới chuyện đơn giản như vậy mà cũng bị nó biến thành như thế này. Hiện tại Phùng Thieu Uy hận không thể tát một phát cho cái thứ chết tiệt này trở về bụng mẹ đầu thai lại!
Phùng Thiếu Dương tất nhiên biết quản gia nhà họ Khúc, tuy rằng anh ta ăn chơi trác táng, nhưng anh ta không ngốc, lập tức phát hiện tình hình không ổn, sắc mặt trắng bệch, ngượng ngùng muốn đi ra ngoài. “Chờ một chút!”
Diệp Phùng vẫn luôn không nói gì đột nhiên lên tiếng, bĩu môi nhìn về phía chú Vương: “Không phải 15 tỷ thôi sao? Tìm ông ta mà đòi!”
Phùng Thiếu Dương bị doa suýt nữa quỳ rạp xuống đất, tìm quản gia nhà họ Khúc đòi tiền? Có phải người này điên rồi hay không?”
“15 tỷ? Cái gì mà 15 tỷ?!”
Sắc mặt chú Vương âm u, ông hỏi. “Cậu Phùng này nói, muốn ký hợp đồng thì phải cho cậu ta 15 tỷ tiền boa, còn muốn tôi quỳ ký.”
“Người như tôi, tiền không có, đầu gối cũng tương đối vững chắc, nhưng hợp đồng này lại cần phải quỳ ký mới được, quản gia Vương, ông nói xem nên làm gì đây?”
Vẻ mặt chú Vương đã sầm đến mức sắp ngưng đọng thành hồ nước, nhìn Phùng Thiếu Dương, nghiến rằng nghiến lợi: “Cậu Phùng, 15 tỷ có phải quá ít hay không? Muốn tôi quỳ lấy cho cậu hẳn 30 tỷ hay không?”
Phùng Thiếu Uy lập tức run run, một chân đá Phùng Thiếu Dương quỳ goi xuống: “Là tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, nói ra mấy câu không có đầu óc như vậy!”
“Quỳ xuống cho tao! Nếu cậu Diệp không tha thứ cho mày, ba mày sẽ lập tức giết mày!” Phùng Thiếu Dương giờ phút này nào còn sự kiêu ngạo như lúc trước, run run rẩy rấy “Cậu.. cậu Diệp, là tôi có mắt không tròng! Tôi lập tức sẽ ký hợp đồng cho cậu!” Diệp Phùng cúi người nhìn anh ta: “Quý cậu đây, cho hỏi cậu họ gì?”
“Tôi… Tôi… Chỉ cần cậu thấy vui, cậu nói tôi họ gì, tôi liền mang họ đó!” Phùng Thiếu Dương hơi há miệng, nhớ tới mấy lời kiêu ngạo lúc vừa rồi của mình, chỉ hận không thể tự tát mình một bạt tai! “Tôi quỳ xuống cầu xin cậu, xin cậu hãy cho tôi một cơ hội nữa!”
“Cậu không có tư cách!”
Chủ Vương lạnh lùng nói “Phùng Thiếu Uy, từ giờ trở đi, tạm thời cách chức tổng giám đốc công ty dược phẩm Thiên Hòa của ông, tổ điều tra nhà họ Khúc sẽ lập tức làm việc, nểu tra ra nhà họ Khúc các người làm ra bất cứ hành động lấy việc công chiếm của riêng nào…”
Đôi mất ông ta hơi nhíu lại: “Vậy các người hãy chờ đơn kiện của nhà họ Khúc đi!” Ba con hai người nằm liệt, mặt như cá chết, Phùng Thiếu
Uy biết, tiền đồ mình đều bị thằng con trời đánh phá của này phá hủy rồi! Không tiếp tục để ý tới bọn họ, chủ Vương cung kính nói “Thật sự rất xin lỗi cậu Diệp, tôi đã sắp xếp chuyên gia đóng dấu hợp đồng, sau đó sẽ trực tiếp cử chuyên gia đưa tới tập đoàn Thiên Ngân, thể hiện tấm lòng của chúng tôi!”
“Có điều hiện tại chỉ sợ…”
Trên mặt ông ta lộ ra chút xấu hổ: “Chỉ sợ cậu phái cùng tôi quay về nhà họ Khúc một chuyển trước!”
Diệp Phùng nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
“Vừa rồi cô cả gọi điện, nói muốn gặp đích danh cậu!” Hai tiếng sau, nhà lớn họ Khúc!
Khúc Tiểu Nghệ hôm nay ăn vận nhẹ nhàng, nhìn qua vô cùng ngây thơ đáng yêu, đôi mắt to như nàng tiên nước, nhìn anh không chớp mắt.
Nhìn góc nghiêng của anh ta hình như cũng có chút đẹp trai nha… “Nhìn chăm chắm chú như vậy làm gì?”
Diệp Phùng cười như không cười nhìn cô, đặc biệt là khi nhìn đến khuôn mặt nhỏ tròn vo kia của cô nàng, liền nhịn không được muốn beo má cô.
Hung hăng lườm anh một cái, trong lòng cô nàng lập tức nhụt chí, Khúc Tiểu Nghệ ơi là Khúc Tiểu Nghệ, cô thế nhưng lại cảm thấy một tên lưu manh lẻn vào WC nữ có chút đẹp trai, có phải sáng sớm hôm nay cô uống nhiều nước sôi để nguội quá rồi hay không?
Sau đó, cô nàng tức giận trừng anh một cái: “Đồ lưu manh! Anh bớt lợi dụng tôi đi!”
“Ba cô và tôi xưng anh gọi em, vậy không phải cô nên gọi tôi là chú sao?”
“Anh!”
Khuôn mặt nhỏ của cô nàng xụ xuống, đột nhiên trong mắt xuất hiện vẻ tinh ranh: “Có muốn tôi mang sự tích vinh quang người chú vào wc nữ ra tuyên truyền giúp chủ hay không?”
Diệp Phùng lập tức chịu thua: “Cô cả ơi, tôi sai rồi!”
Trong mắt treo ngọn cờ chiến thắng, Khúc Tiểu Nghệ hừ hừ một tiếng: “Vì bù đắp cho sự tổn thương tinh thần tối qua anh tạo ra cho tôi, cô đấy quyết định cho anh một cơ hội đền bù!”
Buổi trưa, ở thủ đô có một khách sạn bảy sao hàng đầu, từ ngoài cửa đã bày trí xa hoa, xe đậu bên ngoài không cái nào giá rẻ hơn 3 tỷ, có thể thấy được nếu ăn uống ở đây chắc chắn sẽ không thể nào không ngổn tiền!
Diệp Phùng hơi ngượng ngùng mở miệng: “Đi ăn mì sợi không tốt sao? Còn được tặng dưa muối miễn phí nữa” Khúc Tiểu Nghệ hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, kéo anh đi vào bên trong: “Bớt nói nhảm đi! Hôm nay ăn ở chỗ này, anh vẫn trả tiền!” Đi vào sảnh lớn, nam nữ âu phục chỉnh tề, người đến người đi, tuy rằng nơi này xa hoa tổn kém, nhưng mà rất hiến nhiên, kẻ có tiền không hề ít!
Thời điểm bọn họ đang nhìn khắp nơi xung quanh, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Hai vị có cần gì không?”
“Sắp xếp cho chúng tôi một phòng!”
Quản lý sảnh khẽ cau mày, Khúc Tiểu Nghệ tuy rằng ngây ngô xinh đẹp, nhưng người đàn ông bên cạnh cô ta lại mặc bộ đồ rẻ bèo bán đổ bán hàng ngoài via hè, nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ của kẻ có tiền nha…
Ngay lập tức giọng cô ta cũng trở nên lạnh nhạt: “Thật xin lỗi thưa hai vị, hiện tại đang là giờ cao điểm, đã không còn phòng trống!”
“Vậy… Vậy sắp xếp cho chúng tôi một bàn cũng được!”
“Rất lấy làm tiếc, các bàn cũng không còn chỗ!” Khúc Tiểu Nghệ nghiêng đầu, chỉ vào một loạt vị trí hoàn toàn không có người, mở miệng hỏi: “Những chỗ đó không phải đều để trống sao?”
“Những vị trí đó đều đã được đặt trước!”
Nữ quản lý mặt không cảm xúc nói. “Thôi được..”
Trên mặt Khúc Tiểu Nghệ lộ ra vẻ thất vọng, hừ hừ hai tiếng với Diệp Phùng: “Anh may đấy, lần này tạm tha cho anh!”
“Phục vụ đâu! Tìm cho ông một vị trí cạnh cửa số!”
Lúc này, một giọng nói kiêu ngạo đột nhiên vang lên, một người đàn ông tai to mặt lớn, trên cổ đeo một dây xích lớn hơn cân, huênh hoang ôm theo một người phụ nữ xinh đẹp diễm lệ đi tới.
Nhân viên lễ tân vội ra nghênh đón: “Chào đón quý cậu, xin hỏi cậu có hẹn không?”
Mặt người đàn ông căng ra: “Ông tới chỗ này ăn còn cần hen sao?”
Quản lý sảnh thấy vậy lập tức biển sắc, vẻ mặt tràn đầy ý cười đi tới, bỏ qua hai người Diệp Phùng bên cạnh, vội vàng nghênh đón: “Ây dà! Đây không phải anh Triệu sao? Ngọn gió nào thổi cậu tới đây vậy?”
“Cô nhân viên mới tới này không hiểu chuyện, cậu thì còn cần hẹn gì nữa, cậu xem một loạt chỗ ngồi cạnh cửa số ở đây, cậu thích ngồi đâu thì cứ ngồi đó!”
Anh Triệu lập tức cười ha ha hai tiếng, mặt mày phát sáng: “Vẫn là quản lý Hàn hiểu chuyện!”
“Đi, bảo bối, chọn một chỗ em thích nào!”
Ngay khi quản lý sảnh đang chuẩn bị dẫn bọn họ đi, giọng nói bất mãn của Khúc Tiểu Nghệ đột nhiên vang lên từ đăng sau: “Chờ một chút, không phải chị nói mấy chỗ này đều đã có người đặt trước rồi sao?”