Hồ Vương cổ chấp lắc đầu, dùng sức quỳ xuống: “Một ngày là thầy, cả đời là cha! Trong lòng Hạ Châu, anh vẫn luôn là người thầy tôi tôn kính nhất, chưa từng thay đổi!”
Nhìn vào chân phải của anh ta, Diệp Phùng yên lặng rất lâu sau đó khẽ nói: “Là tôi có lỗi với anh.”
“Cản đao thay thầy, đừng nói chỉ một cái chân, dù có dùng cả tính mạng, đệ tử cũng không hối tiếc!”
“Nhưng, anh vốn có tiền đồ rộng mở như vậy…”
Nhìn chàng trai ngay thắng, bộc trực này, Diệp Phùng vô cùng xúc động!
Người làm thầy phải bảo vệ đệ tử đến khi chúng lớn khôn!
Mười mấy năm qua, Diệp Phùng vẫn luôn lấy đó làm lí tưởng, bảo vệ các đệ tử của mình đến khi trưởng thành!
Vậy nhưng, bảy năm trước, khi Diệp Phùng bị kẻ địch vây đánh, Hạ Châu khi ấy vừa trở thành đệ tử của Diệp Phùng chẳng biết nghe được tin đó từ đâu, vốn dĩ anh ta không nên đến nhưng vẫn kiên quyết dẫn người vượt cả ngàn dặm đến ứng cứu. Trong phút sinh tử, anh ta đã lấy lại cái mạng của Diệp Phùng!
Nhưng bản thân lại bị thương ở đùi phải, biến thành tàn phế, tiền đồ vốn rộng mở lại chỉ vì một chiếc chân tàn phế mà phải ôm hận cả đời!
Đây là cậu học trò duy nhất mà Diệp Phùng vẫn luôn thấy có lỗi!
Suy nghĩ đi rồi Diệp Phùng mới thở dài đỡ anh ta dậy: “Đứng lên rồi nói!”
Hạ Châu đứng lên, đột nhiên chân mày nhíu chặt, cả người nghiêng ngả, sau đó môi cũng chuyển sang màu tím! Diệp Phùng vội vàng đỡ lấy anh ta, tay bắt mạch cho anh ta, vừa nghe xong sắc mặt đã lập tức thay đổi: “Cậu trúng độc rồi?”
Đau đớn đến nhanh mà đi cũng nhanh, Hạ Châu lắc đầu đáp: là chút thương tích ngoài da, thầy đừng lo quá!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Tôi ra lệnh cho anh nói rõ ràng cho tôi nghe!” Hạ Châu có phần do dự nhưng dưới mắt uy nghiêm, đầy áp bức của Diệp Phùng anh ta đành chậm chạp kế ra.
Thủ Đô được xem như trung tâm văn hóa kinh tế của nước, từ trước đến nay vẫn luôn trong long tranh hổ đấu, rất phức tạp!
Bảy năm trước, vì vết thương ở chân không cứu chữa được nên Hạ Châu đã chạy đến Thủ Đô, vào thực lực và sự tàn nhẫn của thân, chẳng mấy chốc anh ta đã trở thành một trong bốn lực mạnh nhất trong giới ngầm của Thủ Nhưng thể cục ở Thủ Đô này đã được phân chia rõ ràng từ lâu, giờ có người mới xuất hiện dĩ nhiên sẽ đụng vào miếng mồi của người cũ! Mà chỗ Hạ Châu chiếm lấy đó chính là địa bàn của hai nhà Từ Hướng!
Dù có là nhà giàu có nhất Thủ Đô thì so với thập đại thế gia cũng đứng dưới một nấc, vì vậy, cách đây không lâu, hai nhà Từ Hướng đứng lên, bắt tay tạo thành một liên minh gia tộc bất ngờ đánh vào thể lực của Hạ Châu, Hạ Châu đánh không lại, chịu hậu quả vô cùng thê thảm!
Trong âm mưu lần đó, bọn chúng còn ép anh ta uống một thứ thuốc đặc biệt, thuận lợi khống chế anh ta. Trong khoảng thời gian này, những thể lực dưới trướng của anh ta bị cắt xẻ, nhất là hai nhà Từ Hướng đã nuốt trọn một nửa địa bàn của Hạ Châu, mà Hổ Vương đã từng kiêu ngạo thâu tóm Thủ Đô chi có thể thu hẹp lại địa bàn!
Nghe hết những lời kể của anh ta, Diệp Phùng cau mày nói: “Vậy nên, cũng vì lẽ đó mà hai cậu lớn Hưởng Kinh Dương và Từ Mình mới dám kiêu căng khi nói chuyện với anh sao?”
Hạ Châu mỉm cười, nụ cười của một anh hùng cùng đường: “Tôi đã bị người ta không chế rồi, cả các thủ hạ cũng lục đục nội bộ, không có vốn liếng, bị người lấn áp, không phải cũng dễ hiểu sao!”
“Nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, hai nhà Từ Hướng chỉ dám khổng chế chứ không dám giết tôi, còn tôi vì để sống cũng chỉ đành chịu làm tay sai cho chúng thôi. Nhưng bản thân tôi cũng có giới hạn cuối cùng không thể đụng vào!”
Vừa nói, anh ta vừa nhìn Diệp Phùng với đôi mắt lấp lánh: “Đó chính là anh!”
“Anh là tín ngưỡng duy nhất trong tim tôi, nếu ai dám nhục mạ anh dù chỉ một chút thì dù phải vứt đi cả cái mạng này, Hạ Châu cũng nhất định phải bảo vệ tôn nghiêm cho anh!”
“Tôi tin, chỉ cần là đệ tử của thầy đều sẽ có chung chọn lựa như vậy!”
Hạ Châu không hề nói điều, trong lòng các môn đồ Đế Sư,
Diệp Phùng là tín ngưỡng duy nhất của bọn họ!
Môn đô Đế Sư người nào người nấy đều quyền cao chức trọng, hưởng hết sự tôn quý của thiên hạ, nhưng trên thế giới này duy chỉ có một người có thể khiến bọn họ cam tâm tình nguyện, vứt bỏ cá tính mạng mình!
Đế sư, Diệp Phùng! “Cới áo ra!”
Diệp Phùng dịu giọng nói.
Hạ Châu biết y thuật cao siêu của Diệp Phùng, anh ta chẳng chút do dự cởi áo ra, ngân châm đã cảm vào cơ thể, sắc mặt của Diệp Phùng cũng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Một lúc lâu sau, trong mắt anh thoáng hiện một tia sát ý như có như không: “Đây không phải là thuốc khống chế mà là độc dược tính chậm, may mà hôm nay chúng ta gặp nhau nếu không qua hôm nay, độc ngấm vào nội tạng, chi sợ cả đời đều phải tuân theo sự khổng chế của chúng “Đi tìm mấy vị thuốc này đi, tôi giải độc cho anh!” Sau đó, Diệp Phùng nói ra một lượt các vị thuốc, sau khi nghe xong sắc mặt Hạ Châu lại trầm xuống. “Thầy à, mấy cái kia thì không nói nhưng cái cuối cùng, tử linh chi trăm năm, nếu phải tìm trong hôm nay thì sợ là có một nơi có thôi!”
“Thành phố quỷ của Thủ Đô!”
“Thành phố quỷ?”
Mắt Diệp Phùng chot sáng lên, chỉ cần có cầu ắt sẽ có cung, nhưng có một số kiểu buôn bán không hợp pháp, không hợp lí càng không thể đưa ra ánh sáng.
Vậy nên thành phố quý mới ra đời, bọn họ ẩn nấp trong những góc khuất tăm tối nhất, mua bán những thứ cấm kị của cả thế giới, ở đây chỉ cần là có tiền là sẽ mua được tất cả mọi thứ bạn muốn, dù có là súng ống, đạn dược hay thậm chí là mạng người!
Diệp Phùng không đáp, yên lặng đợi Hạ Châu nói tiếp, nếu là chuyện chỉ cần dùng tiền là làm được thì Hạ Châu chắc chắn sẽ không bày ra cái vẻ mặt giống như vậy.
Không ngoài dự đoán, Hạ Châu cười khổ: “Thành phố của Thủ Đô vô cùng bí mật, chỉ có cao tầng, cầm theo giấy thông hành đặc biệt mới có thể tiến vào!”
“Mà tôi nghe nói, thành phố quỷ này chính là do thập đại gia của Thủ Đô cùng hai nhà Từ Hướng kia thay nhau nằm thế giữ!”
“Thành phố quỷ không cố định ở một nơi, có thể biến đổi tùy lúc vậy nên ngay cả tôi cũng chẳng biết phải chạy đi tìm thành phố quý nữa!”
Diệp Phùng đần đo một lúc sau đó nói: “Chuyện này cứ giao cho tôi, anh chờ tin tôi là được.” Nói rồi, anh định bỏ đi nhưng đột nhiên Hạ Châu lại kéo anh lại, lo lắng nói: “Thầy à, anh đã đắc tội với hai nhà Từ Hướng rồi mà thành phố quỷ lại là địa bàn của chúng, một mình anh, tôi sợ…”
“Không phải sợ!”
Diệp Phùng quay lại, måt lap lánh nhìn hắn: “Tôi sẽ không trơ mắt nhìn đệ tử của mình bị thương trước mặt tôi lần thứ hai đâu!”
Sau đó anh mở cửa bước đến chỗ Khúc Tiểu Nghệ, không chút vòng vo nói: “Tôi phải đến thành phố quý!”