Chương 202

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Tiếp theo đó, người thi đấu thứ hai ra sân. Mặc dù người này khỏe mạnh hơn người đầu tiên một chút nhưng gặp phải Diệp Phùng cũng sẽ thua trong vòng một chiêu mà thôi!

Đám khán giả thấy thế thì mất hết cả hứng, ngay lúc bọn họ cảm thấy quyền đài đang làm ăn qua loa thì người thi đấu thứ ba xuất hiện, khiến cho hơi thở của bọn họ trở nên dồn dập! “Đúng thế, mọi người không có nhìn nhầm đâu!”

Giọng nói của người vang lên rất đúng lúc: “Người thi đấu thứ ba là người bạn quen thuộc của chúng ta. Đồ Tể Một Mắt, người duy trì chín lần thắng chín lần giết của quyền đài!”

Cả khán đài như muốn nổ tung! Bởi vì không ít khán giả cũ đều biết thực lực của Đồ Tể Một Mắt. Bọn họ biết rõ rằng chưa từng có một ai chiến đấu với ông ta mà sống rời khỏi quyền đài này! “Nhóc con, lần này mày chết chắc rồi!”

“Nhìn thắng nhóc này cũng có chút võ vẽ đấy, nhưng gặp được Đồ Tể Một Mắt thì chi có thể chết chắc mà thôi!” Đồ Tể Một Mắt cao tới hai mét, đầu trọc hung dữ, nhất là trên mặt anh ta có một vết sẹo dài chạy dọc qua mất trái, mang đến cho người khác một nỗi khiếp sợ!

Vũ khí của ông ta là một găng tay bằng thép, hai tay đẩm vào nhau tóe lên những tia lửa bản bung tóe.

Đồ Tể Một Mất nhìn về phía Diệp Phùng như nhìn con mồi của mình. Ông ta nhếch miệng nở một nụ cười vừa khát máu vừa khinh thường rồi nói: “Nhóc con, chết dưới tay của Đồ Tể Một Mắt tao là vinh dự của mày đấy!”

“Ngoan ngoãn đưa cái đầu mày tới đây, tạo sẽ cho mày một cái chết không đau đớn. Nếu như không biết điều giống như thắng nhóc lúc trước, ha “Mày biết tạo giết nó như thế nào không?”

Trên mặt của Đồ Tể Một hiện lên một sự khát máu, ông ta nhớ lại: “Tao còn nhớ rõ đó là một người lính ra quân, vì em gái bị bệnh nên không thể không tới đây!”

“Nó chỉ cần thang thêm một trận là có thể lấy được ba tỷ tiền thưởng. Chỉ tiếc là nó gặp phải tao!”

“Con sâu hèn mọn đó mà dám để lại vết máu trên cơ thể vĩ đại của tao. Cho nên tao dùng cái thứ trong tay tao đấm nát từng khúc xương trên người nó, nó thành một cái bánh thịt. Vậy mà nó còn thì thào tên của em gái, cuối cùng tao chê nó quả ồn ào nên dùng tay đập nát óc nó ra!”

“Mày có muốn cái cảm giác đó không?”

Diệp Phùng nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Đồ Tể Một Mắt lần đầu tiên trong mắt anh lộ ra sát ý! “Mày đáng chết!”

Giọng điệu của anh rất bình thản, nhưng người quen anh đều biết khi Diệp Phùng bày ra vẻ mặt này thì cũng đại biểu cho một chuyện!

Thần chết xuất hiện! “Thằng nhóc tự cao tự ngạo! Tao quyết định cho mày được hưởng thụ cảm giác đó, tao muốn dùng của tao đập nát xương cốt của mày, sau đó xé nát cái lưỡi đáng chết của mày ra!”

Giọng nói của Đồ Tể Một Mắt truyền tới tai của từng khán giả trên khán đài. Nhưng không có ai cảm thấy tàn nhẫn mà ngược lại bọn họ còn kích thích sự điên cuồng của bọn “Ông đoán thắng nhóc này có thể đỡ được mấy cú của Đồ Tể Một “Tôi cược chín trăm triệu, chỉ cần một cú của Đồ Tể Một Mắt thôi cũng đủ để nhóc này thành thịt Đồ Tể Một Mắt nghe tiếng bàn tán của khán giả thì thích thú cười to. Trên mặt Diệp Phùng hiện lên một chút mất kiên nhẫn, anh nói: cửa chết chóc đã mở ra, còn không tới nhận lấy cái chết mà đứng đó làm gì?”

“Mày muốn chết rồi đúng không!”

Đồ Tể Một Mät bị chọc giận trong nháy mất, cú đấm to như cải noi của ông ta lao thẳng về phía đầu của Diệp Phùng.

Mà Diệp Phùng thì đứng im tại chỗ không nhúc nhích như là bị dọa sợ. Đám khán giá thấy nằm đấm của Đồ Tể Một Mắt sắp chạm vào đầu của anh thì chuẩn bị hò hét chào đón cảnh tượng máu me tiếp theo. Nhưng bọn họ còn chưa kịp hét ra thì đã cứng người lại, trừng mắt thật to nhìn chằm chằm về phía đài cao với vẻ khó thể tin được. “Sao có thể thế chứ?”

“Mẹ ơi, có phải tôi bị hoa mắt không?”

Diệp Phùng dùng bàn tay nhỏ hơn năm đầm của Đồ Tể Một Mắt mà giữ chặt năm đấm của ông ta một cách hời hợt. Cho dù ông ta có cố gắng giãy dụa tới đâu thì cũng không thể động đậy được!

Diệp Phùng ngẩng đầu nhìn Đồ Tể Một Mat, trong mắt anh là sự lạnh lùng thấu xương: “Không thể làm nhục những người bảo vệ quốc gia!”

“Nợ máu thì phải trả bằng máu!”

Diệp Phùng dùng sức năm chặt tay, trên đôi găng tay bằng thép kia xuất hiện dấu năm ngón tay lõm vào. Đồ Tể Một Mặt đau đớn mà hét lên, nhưng anh chẳng có chút đồng tình nào cả. Diệp Phùng vot tới phía sau ông ta trong nháy mắt rồi đưa ra từng cú đấm, tiếng xương vỡ vang vọng khắp khán đài!

Sau mười mấy cú đấm thì xương cốt cả người Đồ Tể Một Måt đã gay thành từng khúc như người lính mà ông ta từng giết chết! Cơ thể từng kiêu ngạo bây giờ đã trở thành một cái túi da mềm oặt.

Diệp Phùng củi đầu nhìn Đồ Tể Một Mắt. “Tha… tha cho tôi!”

Giờ phút này Đồ Tể Một Mắt làm gì còn hung hăng như lúc trước nửa. Ông ta phun ra một ngụm máu rồi nhìn về phía Diệp Phùng một cách sợ hãi. “Tao bỏ qua cho mày, nhưng mày có từng nghĩ tới chuyện bỏ qua cho người lính bị mày giết chết kia không?”

“Mày có từng nghĩ tới chuyện anh ấy vì bảo vệ quốc gia nên phải bỏ qua cơ hội chăm sóc người nhà. Anh ấy vì em gái của mình mà có thể không sợ sống chết!”

“Anh ấy không nợ nước, cũng không nợ nhà!”

“Đi lên con đường hoàng tuyền mà xin lỗi anh ấy đi!”

Răng rắc!

Chỉ một cú đẩm, Đồ Tể Một Mặt đã chết!

Đảm khán giả im lặng một chút rồi sau đó bắt đầu hò hét còn nhiệt liệt hơn trước đó. “Mẹ ơi, Đồ Tể Một Mắt lại chết trong tay anh ta! Đúng là không thể tưởng tượng được!”

“Tôi cảm thấy anh ta còn chưa dùng hết sức. Nói không chừng anh ta sẽ sáng tạo kỳ tích đó, trở thành người đầu tiên thắng mười trận liên tiếp!”

Người chủ trì rồng lên: “Các bạn khán giả đã nhìn thấy thực lực của dũng sĩ này ồi đó. Nếu như còn có nghi ngờ thì chúng ta mời người khiêu chiến thứ tư ra. Có danh xưng là Hùng Sư của nước Đại Âu, Tư Ân Thác!”

Lại là một kẻ khiêu khiến có tiếng chẳng chống đỡ được ba cú đấm của Diệp Phùng, sau đó rút lui với cánh tay cụt! “Người khiêu chiến thứ năm, Quỷ Phủ Đinh Kỳ!” Quỷ Phủ Đinh Kỳ hùng hổ đi tới nhưng cũng chẳng chịu được cú đánh thứ sáu của Diệp Phùng, anh ta phun ra một ngụm máu, gãy mất tám cái xương sườn rồi ngất đi!”

“Đáng sợ quá! Khi nào thì bắt đầu đặt cược, tôi muốn cược ba tỷ!”

“Ba tỷ thì tính là cái gì chứ? Tôi cược mười lăm tỷ!”

Hướng Kinh Dương rất giật mình, anh ta nhìn đám người điên cuồng cá cược thì trên mặt lại nở ra một nụ cười gian xảo. “Ông đây cũng không ngờ rằng mày lại đánh giỏi đến thế!”

“Nhưng mày càng đánh hay ông đây càng vui vė!”

“Diệp Phùng, ông đây cảm ơn mày vì đã đem lại cho tao nhiều của cải đến thể. Nhưng tiếc răng mày đụng tới tao thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi!”

“Mọi người đã thấy được thực lực của dũng sĩ đây rồi, vậy thì bất đầu đặt cược nào!”

Theo tiếng hò hét của chủ trì thì mọi người bắt đầu điện cuồng cá cược. Hơn một nửa khán giả đều cược rằng Diệp Phùng có thể thắng liên mười trận, chỉ phút chốc trối qua mà tiền đặt cược đã lên tới hàng nghìn tỷ đồng!

Mà tỷ lệ đặt cược của Diệp Phùng là cược một ăn mười. Nói cách khác nếu như Diệp Phùng thắng liên tiếp mười trận thì nhà cái quyền đài phải bỏ ra hàng chục nghìn tỷ đồng để trả cho mọi người! “Tiểu Nghệ, cô có thể giúp tôi một việc không?”

Khúc Tiểu Nghệ nghe thể thi nhìn Diệp Phùng với vẻ quan tâm rồi hỏi: “Giúp cái gì?” Diệp Phùng đi tới bên cạnh cô ấy rồi ghé vào tai cô ấy nói vài câu. Khúc Tiểu Nghệ nghe được thì trừng to mắt: “Cô nói thật sao?”

Diệp Phùng cười cười rồi gật đầu: “Cô thấy tôi có giống như là đang nói đùa không?”

Khúc Tiểu Nghệ khẽ cắn môi rồi gật đầu: “Được!”

Sắp hết thời gian đặt cược thì đột nhiên một bóng dáng yeu điện xuất hiện ở trên đài, rồi đập một tấm thẻ ngân hàng lên bàn đặt cược: “Tôi muốn đặt cược! Các người có nhận không?”

Người ghi cược ngẩng đầu rồi nở một nụ cười khinh thường: “Cô đây nói đùa đấy nhi, chúng tôi làm ăn mà vì sao lại không nhận chứ?”

“Vậy ba nghìn tỷ thì các người có nhận không?”

“Cái gì? Bao nhiều cơ?”

Người kia kinh ngạc tới nỗi suýt chút nữa là cản trúng lưỡi. Dù sao toàn bộ số tiền mọi người đặt cược mới được có ba nghìn tỷ, mà một cô gái như Khúc Tiểu Nghệ lại đặt hẳn ba nghìn tỷ. Trên mặt anh ta xuất hiện một chút do dự: “Cô chờ một chút, tôi đi xin ý kiến cấp trên!”

“Không cần xin ý kiến! Cô cả nhà họ Khúc đảm bảo thì sao lại không nhận!”

Giọng nói của Hướng Kinh Dương vang lên từ phía sau, mọi người nhìn lại thì thấy anh ta cười ha hả, ngồi trên xe lăn ngồi được người hầu đẩy tới. “Hướng Kình Dương? Sao anh lại ở đây?”

Khúc Tiểu Nghệ thấy thể thì có chút nhíu mày. “Ha ha, tôi quên nói cho cô Khúc biết cái quyền đài dưới mặt đất này là của nhà họ Hướng!”

“Cái gì cơ?”

Cô ấy buột miệng nói ra.

Hướng Kinh Dương lại nhún vai rồi nói: “Chẳng lẽ có nhà họ Hướng đảm bảo mà cô Khúc đây còn sợ tôi không trả nổi tiền đặt cược ư?” Khúc Tiểu Nghệ nghĩ tới những gì mà Diệp Phùng dặn dò thì nói: “Được, tôi cược. Tôi cược Diệp Phùng thắng!”

Nụ cười trên mặt Hướng Kinh Dương lại càng thêm rực rỡ: “Ha ha, cô Khúc nghĩ kỹ chưa thế?”

“Đương nhiên rồi!”

Khúc Tiểu Nghệ hất mặt lên rồi nói: “Tôi tin tưởng vào anh ấy.”

“Được, đăng ký cho cô Khúc đi. Nhà họ Hướng tôi nhận cú cược ba nghìn tỷ này!”

Hướng Kinh Dương nhìn theo bóng lưng Khúc Tiểu Nghệ rời đi rồi lại nhìn đám khán giả đang reo hò thì nở một nụ cười đạm bạc. Anh ta thở dài rồi nói một cách thương hại: “Cứ cười đi, các người sắp biết cái gì gọi là vui quá hóa buồn rồi.”

Người thứ sáu, sát thủ xếp hạng thứ chín trên toàn thế giới, tàn phế!

Người thứ bảy, Tông sư Thái Quyền vô địch mười một nước, chết!

Diệp Phùng đánh bại hai cao thủ nổi tiếng một cách nhẹ nhàng khiến cho khán giả gào thét một cách điên cuồng, ai ai cũng đứng lên hô hào: “Chiến thần! Chiến thần!”

Đám người cược Diệp Phùng thång mừng rỡ như kiểu đã thấy số tiền lớn gấp mười vẫy tay với mình vậy. Người thách đẩu thứ tám mãi vẫn chưa xuất hiện khiến cho đám khán giả trên đài có chút đứng ngồi không yên! “Làm cái gì thế hả? Người đâu rồi mau ra đây đi! Có phải là đang cố ý kéo dài thời gian không?”

“Gấp làm cái gì, với thực lực của chiến thần thì làm gì có ai đánh thắng anh ta được chứ? Cho dù có để bọn họ lề mề một tiếng thì thế nào? “Ha ha, đúng thế. Kiếm số tiền này dễ dàng quả. Ông đây đang hối hận vì không dốc hết số tiền bản thân đang có vào đó!”

“Rống!”

Đột nhiên có một tiếng rống vang lên, ảnh mắt của Diệp Phùng đột nhiên ngưng tụ nhìn chằm chằm vào đường đi đối diện. Một tiếng hít thở nặng nề rơi vào tai ăn, ngay sau đó một con quái vật khổng lồ xuất hiện trước mặt mọi người. Lúc bọn họ nhìn thấy thứ đó xuất hiện thì im lặng như tờ.

Khúc Tiểu Nghệ che miệng theo bản năng, trong đôi mắt của cô ấy tràn ngập sự sợ hãi!

Sau khi im lặng qua đi thì trên khán đài vang lên tiếng chửi bới: “Mẹ nó, chúng mày đây là gian lận!”
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]