Lâu Thất đưa hồ ly cho ông ta, Tử Vân Hồ yếu ớt nhìn nàng, vẻ mặt ngoan ngoãn giống như một đứa trẻ sơ sinh. Mặc dù nhìn rất thích nhưng Lâu Thất không muốn nuôi thú cưng lắm, chăm sóc rất phiền phức.
"Đây đúng là Tử Vân Hồ!" Tận tay chạm vào con hồ ly đó, Kim Lão mới thực sự chắc chắn, lập tức tươi cười rạng rỡ: "Ôi, ôi ôi, bây giờ thì tốt rồi, bây giờ thì tốt rồi, ta có thể trở về báo cáo nhiệm vụ rồi!"
"Kim Lão, lão đừng quên vụ cá cược của chúng ta đấy."
Nét mặt của Kim Lão lập tức ủ dột. "Nha đầu nhà ngươi đúng là không chịu thiệt thòi một tí nào. Có điều trị sự phản phệ của Bổn Mệnh Huyết Chú cho ngươi trước đã, nhìn gương mặt già nua của ngươi lại thấy khó chịu."
Kim Lão nhét Tử Vân Hồ vào lòng Trần Thập, Lâu Thất cũng đưa cá cho hắn, Tử Vân Hồ kêu lên khe khẽ hai tiếng sau đó cúi đầu ăn cá.
"Bổn Mệnh Huyết Chú thi triển thế nào chắc ngươi đã biết, nghịch chuyển máu huyết toàn thân bằng bí pháp, kích phát năng lượng tối đa trong cơ thể, nhưng cũng gây ra tổn hại rất lớn đối với cơ thể. Linh quả mà lúc trước ngươi ăn có thể bảo lưu huyết lưu nội lực nghịch chuyển trong cơ thể để có thể chuyển ngược trở lại, chỉ cần ngươi cảm nhận được nguồn năng lượng này, có thể dẫn dắt nó đi xuôi một lượt là được, hừm, đương nhiên cái này cũng phải cần ngộ tính."
Không phải ông ta cứu mà chỉ là một phương pháp rất mơ hồ! Xem ra vẫn cần phải có ngộ tính! Lâu Thất nhìn ông ta nhíu mày, Kim Lão bối rối nói: "Không phải ta lừa ngươi đâu, Bổn Mệnh Huyết Chú vốn dĩ là bí pháp chỉ Lâu gia mới có, ta cũng không biết, ta chỉ vô tình nghe được phương pháp này trước đây thôi..."
"Cô nương!"
Trần Thập và Lâu Tín giật mình kinh hãi, nếu như không thành công thì sao? Lẽ nào cô nương nhà họ sẽ phải mang theo gương mặt này?
Họ bỗng cảm thấy tương lai vô cùng tối tăm. Nếu như Đế Quân nhìn thấy cô nương thế này trong lòng nảy sinh chê bai thì phải làm sao? Khi đó họ có trách cứ Đế Quân được không, hay là thương xót cho cô nương?
Lâu Thất mới đầu còn rầu rĩ nhưng sau đó đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại: "Phương pháp này có đáng tin không vậy?"
"Ta nghe được từ Lâu gia." Ý là cũng coi như đáng tin.
Lâu Thất gật đầu. Không thử sao biết được nàng sẽ không thành công, nàng chưa bao giờ nghĩ mình rất ngốc, nếu đã có cách như vậy nàng sẽ có cơ hội thành công.
Có điều, vốn dĩ yêu cầu kia khiến nàng cảm thấy hơi ngại, bây giờ thì có thể nói ra rồi: "Kim Lão, đã thua thì phải chấp nhận."
"Được thôi, ngươi nói xem ngươi muốn ta làm gì?"
"Trần Thập, mang đồ ra đây."
Kim Lão nhìn thấy Trần Thập lấy ra một chiếc túi da. Lâu Thất lấy từ trong túi ra một chiếc hộp, nhét một mảnh da đã quấn lại vào trong, đậy nắp lại, giao cho Kim Lão: "Phiền Kim Lão giúp ta đưa món đồ này tới Cửu Tiêu Điện của Phá Vực, giao tận tay cho Trầm Sát."
"Cái gì? Còn bắt ta đi Phá Vực..."
Lâu Thất nhướng mày, sao, muốn lật lọng?
Kim Lão xị mặt: "Ta còn phải mang Tử Vân Hồ về nữa, không thuận đường."
"Cháu nội lão ba tháng nữa mới hạ sính lễ, vẫn kịp."
"Nhưng như vậy ta sẽ phải đi đường suốt, không thể chơi..."
Lâu Thất đột nhiên khẽ kêu lên tiếng u u, sau đó gọi Tử vân Hồ đã ăn xong cá lại: "Tử Vân Hồ, lại đây."
Điều khiến Kim Lão ngạc nhiên là Tử Vân Hồ nghe thấy giọng nàng ta liền nhào vào lòng nàng. Lâu Thất lại kêu lên mấy tiếng u u, sờ đầu Tử Kim Hồ chậm rãi nói: "Ta đặt tên cho ngươi nhé, gọi là U U, ngươi có đồng ý đi theo ta không?"
Kim Lão nghe thấy không ổn liền nhảy bật lên: "Ôi, ôi, Thất nha đầu à, có gì từ từ nói..." thấy Tử Vân Hồ lập tức bị nàng thuần phục, nếu như nàng giữ nó lại sẽ rất dễ dàng! Nhưng ông thì không hoàn thành nhiệm vụ.
"Vậy Kim Lão có thời gian giao đồ không?"
"Có, có! Cùng lắm ta đi không ngừng nghỉ tới Phá Vực giao đồ sau đó lại lập tức trở về là được chứ gì." Kim Lão nhăn nhó.
Lâu Thất bật cười.
Sao có thể không kịp chứ, chỉ có điều sẽ phải đi suốt, lão ngoan đồng này không có thời gian để chơi trò nhập vai của lão mà thôi.
Kim Lão đã đồng ý với việc của nàng thì sẽ không chần chừ nữa, ông liền ôm lấy Tử Vân Hồ U U vẫn còn đang lưu luyến không muốn rời xa Lâu Thất, mang theo Tam Hàn Thu Giao rời đi.
Nơi này chỉ còn lại ba người bọn họ. Họ không gặp lại Nạp Lan Họa Tâm nữa, chắc Nạp Lan Họa Tâm thiệt hại thê thảm như vậy đã rời cốc rồi. Còn về Âm Nguyệt Giáo Chủ cũng không biết đang trốn ở đâu, nhưng chắc không ở trong khu vực trung tâm này, vì nơi này không thích hợp sinh sống.
Trần Thập và Lâu Tín ở đây nhiều ngày như vậy, tối qua lại uống thuốc chống chướng khí, chứ không chắc cũng không chịu nổi.
"Cô nương, tại sao chúng ta lại không tự mang Tam Hàn Thu Giao về?" Trần Thập và Lâu Tín do dự hồi lâu mới hỏi ra vấn đề này. Vật quan trọng như vậy, họ cho rằng đích thân mang về mới có thể yên tâm được. Hơn nữa, cô nương cho dù không tìm Tử Kim Đằng, đi xa lâu vậy rồi cũng nên trở về thôi?
Lâu Thất liếc nhìn họ rồi nói: "Nếu như ta nói, ta không về Phá Vực nữa thì sao?"
Hai người giật mình, không về nữa?
"Các ngươi có hối hận vì đã theo ta không?"
Trần Thập và Lâu Tín vội vàng giải thích: "Không, cô nương, thuộc hạ đã lựa chọn đi theo cô nương thì sao có thể hối hận được chứ?"
"Không hối hận thì tốt. Ta đã đi là không muốn trở về. Từ nay về sau, trời đất bao la, tự do tự tại không phải rất tốt sao?" Lâu Thất bật cười.
"Vậy Đế Quân thì sao?"
"Đế Quân có con đường quân vương của hắn, sau này có ba ngàn hậu cung, ta tới góp vui làm chi?"
Trần Thập nghĩ tới việc cô nương nhà họ cả ngày ru rú trong hậu cung, tranh giành sự sủng ái của Đế Quân với những người phụ nữ khác, lập tức cảm thấy không thể chấp nhận được. Hắn chợt hiểu cảm giác của Lâu Thất.
Nàng nên kiêu ngạo, tự do, là độc nhất vô nhị, sao có thể bị nhấn chìm trong bầy oanh oanh yến yến.
Lâu Tín do dự một hồi lại hỏi: "Nhưng thuộc hạ cho rằng, Đế Quân đối với cô nương là thật lòng..." Chắc sẽ không tồn tại việc tranh giành sủng ái? Bản thân Đế Quân cũng sẽ sủng ái cô nương tới tận xương tủy...
Lâu Thất bật cười nói: "Vậy ngươi cho rằng nếu Đế Quân dựng nước, trở thành hoàng đế của một nước có khi nào chỉ cưới một vợ không?"
Lâu Tín sững người, chỉ cưới một vợ? Làm sao thể được.
"Ngươi cũng cảm thấy không thể đúng không? Cho dù hắn có sủng ái ta đi nữa, ta cũng không thèm chung chồng với những người phụ nữ khác."
Trần Thập và Lâu Tín nhìn gương mặt rạng rỡ của nàng, từ đó họ không còn nhắc lại vấn đề này nữa. Cô nương nhà họ là tốt nhất, những người phụ nữ khác không xứng đáng xách dép cho nàng, đâu có thể xứng cùng nàng chia sẻ một người đàn ông?
"Được rồi, tìm nơi nào đó, ta phải hóa giải phản phệ của Bổn Mệnh Huyết Chú, các ngươi canh giữ cho ta."
Họ tìm nửa ngày cuối cùng cúng phát hiện sau thác nước có một sơn động, thác nước nước chảy trắng xóa trở thành tấm rèm nước cho cửa sơn động. Nếu như không phải lúc trước Lâu Thất phát hiện ra Tử Vân Hồ xuất hiện ở đây, nàng thực sự sẽ không nghĩ tới việc qua đây kiểm tra.
Cho dù Nạp Lan Họa Tâm cũng chưa chắc đã tới nơi này, cho dù có Âm Nguyệt Giáo Chủ ở đây chắc cũng không thể phát hiện nơi kín đáo tuyệt vời thế này.
Ba người liền nghiêng người chui vào, trên người đều bị ướt hết.
Điều khiến họ ngạc nhiên là, nơi này vốn dĩ nằm giữa núi, bên ngoài lại có thác nước, có rất nhiều hơi nước, bên trong phải lạnh mới đúng nhưng vừa vào tới hang động họ cảm thấy còn ấm áp hơn cả bên ngoài.
Lâu Thất nghĩ tới nghĩ lui cho rằng hang động này chắc là tổ của Lưu Quang Tử Vân Hồ, và bản thân Tử Vân Hồ có thể chất đó, nơi nào nó ở cũng rất ấm áp, điều này rất bình thường.
Ở nơi này cũng không cần Trần Thập và Lâu Tín hộ pháp giúp nàng, Lâu Thất liền giao cho họ mỗi người một nhiệm vụ, giao thảo dược trước đây nàng hái được cho Lâu Tín phân biệt, sau đó đánh dấu lại, sau đó ra ngoài đi một vòng xem có không, có thì đào về cho nàng. Còn nhiệm vụ giao cho Trần Thập thì khiến hắn rất khó hiểu.
Trước đây con khỉ vàng nọ lấy đá ném họ, kết quả Lâu Thất bèn nhặt hết chỗ đá đó về, đựng đầy túi giao cho hắn vác, việc Lâu Thất yêu cầu hắn làm là dùng Phá Sát cẩn thận cắt những cục đá đó ra từng chút một.
Trần Thập mới đầu không hiểu như vậy là làm gì, nhưng khi hắn nghe lời nàng nói, cắt cẩn thận một cục đá ra, phát hiện bên trong toàn là hồng ngọc cực phẩm đẹp tới mê hồn, hắn lập tức sững người.
Tiếp sau đó Trần Thập vô cùng hào hứng ngày ngày gọt đá, hồng ngọc, bích ngọc, bạch ngọc, đây rõ ràng là mười mấy cục bảo thạch cực phẩm.
Cục to nhất to bằng nắm tay hắn, cục nhỏ nhất cũng to bằng quả trứng gà. Hắn cho rằng cô nương nhà họ là người có thể chiêu tài! Quả nhiên, tới khỉ cũng lấy ngọc quý cực phẩm để ném nàng!
Lâu Tín cũng đi đạo được một đống thảo dược trở về, làm theo cách Lâu Thất dạy cho hắn, có thứ phơi khô, có thứ rửa sạch cất đi, có thứ mài thành bột.
Lâu Tín thi thoảng cũng gặp phải hung thú nhưng có thuốc của Lâu Thất, lần nào đều có thể dễ dàng diệt được hung thú.
Hai người đều có việc để làm, Lâu Thất bắt đầu làm theo cách của Kim Lão nói đề hóa giải lực phản phệ sau khi thi triển Bổn Mệnh Huyết Chú.
Lâu Thất cũng không ngờ rằng lần này nàng thử đã mất tới nửa tháng.
Nhưng nàng thành công rồi.
Nửa tháng này ngoài cơm ngày ba bữa, giải quyết việc cá nhân ra thì nàng hầu như không hề nhúc nhích, ngồi xếp bằng trên đống cỏ dày ấm áp nghi là ổ nằm ngủ của Tử Vân Hồ, lĩnh ngộ phương pháp hóa giải, có lúc không nghĩ ra liền dứt khoát tu luyện nội lực, hồi sau mới nghĩ tiếp.
Xoa lên gương mặt đã trở lại mịn màng của mình, nàng thở phào. Chính trong lúc này nàng lại đột nhiên nhíu mày.
"Cô nương, sao vậy?"
Trần Thập và Lâu Tín hôm nay đã thu dọn xong hành lý, đợi sẵn ở một bên. Thấy nàng thu công, hai người đều thở phào, nhưng lại thấy nàng bỗng dưng nhíu mày, cả hai lập tức lo lắng.
Lâu Thật có chút không dám tin, nhưng nội lực dồi dào trong đan điền là cớ làm sao?
"Hình như nội lực của ta tăng lên rất nhiều." Lâu Thất chậm rãi nói.
"A?"
Lâu Thất nhảy lên, quả nhiên cảm giác cơ thể nhẹ nhàng hơn trước đây rất nhiều, nội lực hồn hậu giống như đại dương.
"Chúc mừng cô nương công lực tăng lên."
"Chúc mừng cô nương!"
Trần Thập và Lâu Tín cũng vui mừng thay cho nàng.
Lâu Thất đoán chắc là do nơi này có nhiều linh khí, nếu không Tử Vân Hồ cũng không ở tại đây, còn một điểm nữa đó là Thạch Tủy Ngàn Năm nàng uống khi trước, ban đầu tưởng rằng đã hoàn toàn dung hợp nhưng trên thực tế là không phải. Lần này gặp họa được phúc mới hoàn toàn dung hợp dược hiệu của Thạch Tủy Ngàn Năm.
"Đi thôi, mang theo thu hoạch của các ngươi ra khỏi cốc thôi!"