Mấy người bị hắn đụng ngã lăn trên mặt đất, không nhịn được chửi mắng, còn có người cầm thức ăn ném vào người hắn. Nhưng người đàn ông này một chút cũng không thèm để ý, vẫn vừa hét lớn vừa cắt ngang sang bên này rồi lại tiếp tục chạy thẳng.
Hướng hắn xông tới chính là chỗ Lâu Thất đang đứng, vẫn tiếp tục kêu gào: "Nhanh lên một chút, Lạc chưởng quỹ, mau kêu Trâu đại phu ra đây!"
Vân Phong bước chệch một nhịp, người liền chặn trước mặt Lâu Thất, ngay trước khi hắn lao tới, cổ tay nhẹ nhàng phất một cái, cơ thể cường tráng của nam nhân kia đột nhiên đổi hướng, lướt quanhững người bên cạnhmàchạy tiếp, mà hắn dường như cũng không phát giác ra điều gì.
Lạc chưởng quỹ tức đến giậm chân: "Lư Đại Lực! Ngươi đứng lại đó cho ta, ngươi không thể tùy tiện xông vào!" Hắn vội vàng quay đầu lại nói với Vân Phong một câu, sau đó liền đuổi theo.
"Vân công tử đưa các vị đây vào trước, ta đi xem xem, không để Lư Đại Lực gây chuyện rắc rối. "
Vân Phong bất đắc dĩ nói với Lâu Thất: "Xem ra Lạc chưởng quỹ bắt ta phải làm tiểu nhị một lần rồi. Vị công tử đây, muốn ở tiểu viện biệt lập hay là ở phòng thượng hạng?"
Lâu Thất cười ha ha một tiếng: "Tiểu nhị trước tiên dẫn chúng ta đi xem phòng đi."
"Công tử mời qua bên này." Vân Phong xắn tay áo lên, dẫn đường phía trước.
Muốn vào hậu viện, có một con đường bên cạnh đại đường ở lầu một, Đồ Bôndẫn theo những người khác đi trước sắp xếp chỗ để xe ngựa, Trần Thập và Lâu Tín xách theo mấy túi hành lí lớn cùng Lâu Thất bước vào.
Vườn hoa giữa hậu viện và tiền viện cũng rất lớn, chỉ có điều hôm nay chỉ có vài cành mai lặng lẽ nở hoa, ngoài ra không có loài hoa nào khác.
Lúc bọn họ bước vào liền nhìn thấy Lư Đại Lực kia chạy rất nhanh đang đứng trước cửa một dãy phòng gào cổ lên gọi Trâu đại phu, đầu tiên Lạc chưởng quỹ vẫn muốn khuyên hắn ta đi, sau cùng có mấy vị khách trọ bị làm phiền bước ra, ông chủ vội vàng xin lỗi, không có biện pháp nào khác đành dùng sức kéo Lư Đại Lực qua một bên, chỉ vào hai tầng lầu trong khuôn viên thanh tịch đẹp đẽ trước mặt nói: "Trâu đại phu ở căn phòng thượng hạng bên đó, nhưng ông ấy bây giờ đang bận tiếp khách quý, ngươi phải chờ một chút!"
Lư Đại Lực kêu gào lên: "Khách quý nào bắt ta phải đợi! Ta không đợi, Trâu đại phu nếu không nhanh chóng đi cứu tiểu Bảo, hắn sẽ bị nữ quỷ hại chết!"
Nghe đến câu này, Lâu Thất dừng bước chân, có vài phần hứng thú đứng một bên nghe. Vân Phong thấy bộ dạng này của nàng, không nhịn được cười nói: "Cái người tên Trâu đại phu kia ở thành Lạc Dương rất có danh tiếng, bình thường sống ở trong núi, một tháng ra ngoài mười ngày, liền sống trong lữ quán Lạc Dương này, người đến tìm hắn rất nhiều."
"Trâu đại phu này là thần y?" Lâu Thất hỏi.
"Ngươi nói hắn chữa bệnh, đoán chừng hắn không biết, nhưng giống như chuyện Lư Đại Lực nói, ai bị nữ quỷ hại chết, hắn vẫn có thể cứu giúp một vài người..."
Lâu Thất ngạc nhiên: "Người đuổi quỷ?" Đây vẫn có thể gọi là đại phu?
Vân Phong lắc đầu nói: "Cụ thể thế nào ta cũng chưa hỏi rõ, ngươi có hứng thú thì đi nghe xem."
Lâu Thấtthực sự có hứng thú, nàng vốn dĩ không chỉ đến đây để ngắm cảnh, thưởng thức món ngon, còn có một hứng thú khác là đi xem phong thủy nhân tình, hay vô số loại chuyện kì quái mới lạ.
Vị đại phu không chữa được bệnh nhưng có thể chữa quỷ này, nàng thực sự có vài phần hứng thú.
Bên kia, Lư Đại Lực vẫn còn tiếp tục gân cổ la hét, đại ý có một thiếu niên tiểu Bảo, vì bị nữ quỷ quấn chặt, bây giờ sắc mặt trắng bệch, toàn thân yếu ớt, đứng không được ăn cũng không xong, sắp chết đến nơi. Lâu Tín nghe đến đó không nhịn được hỏi một câu, "Làm sao ngươi biết là nữ quỷ quấn lấy hắn?"
Đôi mắt Lư Đại Lực trừng lớn nhìn qua: "Chính hắn nói đó, ngươi thật ngu ngốc."
Lâu Tín bị mắng là ngu ngốc, Trần Thập bật cười ha ha.
Bên này vẫn chưa hết ồn ào, phía sau lại có một người bước vào, vừa nhìn thấy Lạc chưởng quỹ liền nói: "Lạc chưởng quỹ, Trâu đại phu ở phòng nào?"
Mấy người quay sang, người tới là một nam nhân mặc cẩm bào màu xanh ngọc, phía sau còn đem theo bốn gia đinh và bốn tì nữ, rất phô trương.
Lâu Thất vốn dĩ cho rằng nam nhân kia là lão gia của gia đình giàu có nào đó, nhưng lại thấy Lạc chưởng quỹ gọi một tiếng: "Hàn quản gia, ngài đến rồi."
Một quản gia, khí thế rất lớn.
Vân Phonglại đứng một bên nhỏ giọng nói: "Hàn gia, gia thế giàu có nhất ở thành Lạc Dương, cũng xếp hạng cao ở Đông Thanh."
Lâu Thất nghe hắn nói như vậy lại nhớ ra một vài người khác, lúc đó có một trong bốn vị mĩ nhân sống ở điện chính của Cửu Tiêu điện, Uyển Thái Chi, nhớ rằng lúc đó nàng ta có nói qua, nàng ta là con gái của gia đình giàu nhất Đông Thanh. Có điều trong khi đang làm lễ tuyển phi, con gái thành chủ trước của Phá Vực Lan Ý làm cho Trầm Sát vô cùng tức giận, bị nhốt vào lãnh cung, sau đó cũng không biết tại sao lại chết, những người khác nàng cũng không để tâm, nghĩ đến đây liền thuận miệng hỏi một câu
"Trần Thập, Uyển Thái Chi kia sau này ra sao?"
Trần Thập không ngờ tới nàng đột nhiên hỏi đến Uyển Thái Chi, ngẩn người lắc lắc đầu: "Thuộc hạ không biết."
Lâu Tín tiếp lời: "Thuộc hạ biết, sau khi Lan Ý chết, ba người còn lại vẫn sống trong chính điện, nhưng nghe nói mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng thêu hoa, không ai đi ra ngoài, vô cùng an phận."
Ngày ngày giam mình trong phòng thêu hoa?
Lâu Thất có điều suy nghĩ.
Lần đầu tiên vào Phá Vực thành, nàng cảm thấy Trầm Sát xa xỉ vô cùng, tường thành, Cửu Tiêu điện, xe ngựa của hắn, đều xa hoa không gì sánh được, thế nhưng sau đó mới biết thực ra đều là tài sản của chủ thành trước của Phá Vực để lại, đợi hắn dẫn người vào chiếm giữ, phải nuôi gần vạn người, còn giảm thuế cho bách tính, như vậy căn bản là miệng ăn núi lở. Muốn lập quốc, không phải dễ dàng đến vậy, đặt biệt là hắn bây giờ vô cùng thiếu người, người bên cạnh có thể giúp sức cho hắn quá ít, hơn nữa bản thân hắn cùng Tuyết Vệ, Nguyệt Vệ vẫn phải bỏ phần lớn sinh lực vào việc tìm kiếm thuốc dẫn.
Nếu Uyển Thái Chi là con gái của gia đình giàu nhất ở Đông Thanh, như vậy, lẽ nào không có ai dâng thư, bắt hắn phong Uyển Thái Chi làm phi sao? Như vậy, có sự ủng hộ của gia tộc giàu nhất Đông Thanh, chí ít quốc khố sẽ dư giả lên rất nhiều.
Có điều, nàng cũng biết với tính khí kiêu ngạo của Trầm Sát, không phải là loại nam nhân bằng lòng đi trên con đường như vậy, hắn có thể đổ mồ hôi xương máu giành lấy giang sơn, nhưng không thể bằng lòng dựa vào một người con gái mà lôi kéo mối quan hệ.
Thực ra, Lâu Thất có thể hiểu được điều này, đế vương thời xưa hẳn là sẽ như thế, các giai nhân ở hậu cung đều có quan hệ với các thế lực ở khắc nơi, đây cũng là một loại thủ đoạn của đế vương. Đương nhiên, nếu Trầm Sát không dùng tới loại thủ đoạn này, nàng sẽ bái phục hắn.
Khi nàng đang thất thần suy nghĩ, Hàn quản gia đi mời Trâu đại phu đến, Lâu Thất liền đưa ánh mắt qua nhìn, vừa nhìn lại khiến nàng kinh ngạc, nhất thời cảm thấy có chút bất ngờ.
Người đi ra lại là một nữ nhân không đến ba mươi tuổi. Hơn nữa nhan sắc có vài phần quyến rũ, mắt to môi mỏng, khóe mắt có một giọt lệ màu đỏ, lúc bước đi vòng eo uyển chuyển, dáng vẻ đẫy đà, càng giống như một thiếu phụ xinh đẹp.
Cách nàng mở mắt nhìn có chút không đúng.
"Đây là thê tử của Trâu đại phu sao?"
Lâu Tín tiếp lời: "Công tử ngươi vừa nghĩ đến Đế Quân sao? Đây là Trâu đại phu!"
Lâu Thất nhịn không được vươn tay dùng lực đánh vào sau gáy của hắn một cái, tiểu tử này bây giờ còn dám trêu trọc nàng! Cái gì gọi là nhớ Đế Quân chứ, cái nàng đang nghĩ đến đều là chính sự, chính sự hiểu không?
Lâu Tín kêu "ai da"một tiếng, nhanh chóng tránh ra xa một chút. Trần Thập lắc đầu, hắn cứng nhắc hơnLâu Tín một ít, không dám mở miệng đùa giỡn với Lâu Thất như vậy.
"Trâu đại phu, đại tiểu thư của chúng tasau khi hồi phủ lệnh cho người mang kiệu tới, bây giờ kiệu đã ở trước cửa lớn của lữ quán, mời Trâu đại phu theo ta về phủ. "
Lư Đại Lực lại kêu lên: "Không được không được, Trâu đại phu phải cùng ta đi cứu tiểu Bảo!"
"Đừng vội." Trâu đại phu lên tiếng, giọng nói rất trong trẻo, điềm đạm không giống với vẻ ngoài của nàng."Nói xem Tiểu Bảo nhà ngươi đã xảy ra chuyện gì?"
Lư Đại Lực thấyTrâu đại phu bằng lòng nghe hắn nói, liền vui mừng: "Tiểu Bảo bị nữ quỷ quấn lấy, sắp chết rồi." Hắn nói tới nói lui cũng chỉ là những lời này, không hề nói thêm chuyện gì khác.
Trâu đại phu gật đầu một cái nói: "Chỗ này ta có bùa chú, ngươi lấy về sắc cho hắn uống, hai ngày nữa tới tìm ta." Dứt lời lấy ra một lá bùa màu vàng, đưa cho Lư Đại Lực.
Lư Đại Lực vô cùng vui mừng, nhận lấy lá bùa, lập tức quỳ phịch xuống một tiếng dập đầu ba lần với nàng, sau đó đứng dậy quay người hùng hổ chạy ra ngoài. Việc này làm mọi người ngơ ngác,Lư Đại Lực này quả thật có chút ngu ngốc.
Trâu đại phu liền nói với Hàn quản gia: "Kiệu đã đến rồi, vậy thì đi thôi."
Lúc bọn họ đi ngang qua người Lâu Thất, Trâu đại phu đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn"A, vị công tử này có phải là thân thể không thoải mái không?"
Lâu Thất xác nhận mội hồi, thấy nàng đúng thật là đang nhìn mình, liền mỉm cười hỏi: "Thế nào?"
"Công tử phong thái hơn người, nhưng chắc là có bệnh không tiện nói ra." Trâu đại phu nhìn ánh mắt nàng có chút thương xót.
Mọi người nghe vậy đều sửng sốt.
Lâu Thất cũng sửng sờ, sau đó liền nở nụ cười, xua tay ngăn lại động tác muốn phản bác của Trần Thập và Lâu Tín, nàng nhẹ giọng hỏi: "Mời Trâu đại phu nói xem, tại hạ có bệnh gì không tiện nói ra?"
Trâu đại phu lắc đầu, "Ta bây giờ phải đi Hàn phủ, nếu công tử bằng lòng, chờ ta ta ngày, nếu không thì coi như bỏ đi."
Lâu Thất nghe đượclời nàng ý cười càng sâu.
Trâu đại phu lại nhìn nàng một cái, sau đó cùng Hàn quản gia bước đi, tám người đầy tớ tì nữ lần lượt bước theo, xem ra chính là đến khoe khoang.
Trước lúc rời đi, Hàn quản gia còn xoay đầu lại, nhìn Lâu Thất một cái, sau đó dường như có chút không đồng tình lắc đầu, khiến cho Lâu Thất không hiểu chuyện gì.
Lạc chưởng quỹ lấy ống tay áo lau lên trán, bước đến, "Vân công tử, mấy vị công tử đây, đều là ở phòng thượng hạng sao?"
Lâu Thất gật đầu: "Ở phòng thượng hạng, Lạc chưởng quỹ, bên ngoài còn năm người thị vệ của ta, ông cũng sắp xếp cho họ thêm hai phòng."
"Được được, mời qua bên này."
Phòng thượng hạng nơi này sạch sẽ hơn so với toàn bộ phòng thượng hạng ở lữ quán khác mà Lâu Thất đã ở qua, cũng to hơn một chút, đương nhiên tiền cũng cao hơn. Ở đây một đêm tốn đến mười hai lượng bạc, mười hai lượng bạc cũng đủ cho một gia đình bình thường sống trong mấy tháng.
Lâu Thất một mình ở một gian phòng, Trần Thập và Lâu Tín một gian phòng, phòng của Vân Phong ở ngay cạnh phòng của Lâu Thất.
Vân Phong bước vào phòng của mình đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi Lâu Thất: "Lời Trâu đại phu nói, ngươi có tin không?"
"Ta có bệnh không tiện nói sao?" Lâu Thất bật cười, không trả lời, đẩy cửa phòng ra bước vào: "Nghỉ ngơi đi."
Vân Phong nhìn nàng trở tay đóng cửa phòng, thu lại ý cười, trong mắt lộ ra thần sắc có chút phức tạp.