Tuy trước đây bọn họ đã cùng chung chăn gối, hơn nữa còn thân mật không ít, nhưng mà Lâu Thất đâu bằng lòng để Trầm Sát nhìn thấy hết như vậy, cho nên đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn rõ nàng...
Tuy rất luyến tiếc, muốn tiếp tục nhìn nhưng rốt cuộc Trầm Sát vẫn không nỡ, khí trời đã lạnh rồi, không mau mặc y phục vào e rằng nàng sẽ bị cảm lạnh.
Đợi hắn mặc từng chiếc áo vào cho nàng, bản thân đã thẫm đầy mồ hôi.
Kéo cửa phòng ra, hắn nặng nề lên tiếng: "Đi xách một thùng nước lạnh qua đây."
Cũng không nhìn thấy người, chỉ nghe được một tiếng đáp lại trong bóng tối, rất nhanh đã có người xách một thùng nước lạnh tới. Thiên Nhất ẩn thân ở một góc, sờ sờ mũi. Làm ám vệ của Đế Quân, hắn biết Đế Quân và Đế Hậu nương nương chưa viên phòng, thật sự là làm khó Đế Quân rồi...
Nửa canh giờ sau, đội ngũ lần nữa xuất phát. Trầm Sát bế Lâu Thất lên xe ngựa. Trước khi lên đường, thần sắc của Hỏa hơi phức tạp.
"Lên xe rồi nói." Trầm Sát đặt Lâu Thất bên cạnh, đắp chiếc chăn mỏng cho nàng, hắn thì lại cầm một cuốn sách nhỏ ngồi đọc bên cạnh nàng.
Vân bước lên xe, không nhìn về phía Lâu Thất.
"Đế Quân, A Mộc..."
"Theo tới đây rồi?" Trầm Sát thản nhiên tiếp lời hắn. Hắn không dẫn A Mộc theo, trừ nguyên nhân trước đó Vân nói với hắn thì còn có một nguyên nhân khác. A Mộc đã kể chuyện tỷ muội các nàng tại sao phải xa nhau, nàng nói là sau khi Mộc Lan đi theo nghĩa phụ họ Mộc của Đoạn Trần Tông kia, nàng còn ở bên cạnh cha mẹ. Thế nhưng, không ngờ một buổi tối của hai năm sau, đột nhiên có người tới giết cả nhà, nàng được cha giấu đi mới may mắn tránh khỏi tai họa. Mà trước khi chết, cha nàng chỉ trừng hai mắt nói hai chữ Lâu gia, nàng liền đem chuyện này ném lên đầu Lâu gia.
Chỉ là một mình nàng đâu có khả năng tới tìm Lâu gia báo thù? Mộc Lan nửa năm sau mới tìm được nàng, dẫn nàng trở về. Lúc đó nàng mới biết Mộc Lan đã gia nhập Đoạn Trần Tông. Mộc Lan bảo nàng gọi nam nhân kia là nghĩa phụ, sau hai năm ở Đoạn Trần Tông cuộc sống của nàng mới thoải mái hơn một chút, sau đó nàng phát hiện nghĩa phụ không phải là kẻ tốt đẹp gì, nàng lén lút nhìn thấy hắn hành hạ thị nữ đến chết chỉ vì một chuyện rất nhỏ nhặt.
Nàng liền khuyên tỷ tỷ rời khỏi nghĩa phụ, rời khỏi Đoạn Trần Tông, thế nhưng Mộc Lan không đồng ý. A Mộc quyết định tự mình bỏ đi, nhưng nàng không ngờ nghĩa phụ lại đáp ứng ngay, hắn còn tiết lộ, trước đây Mộc Lan có nhắc với hắn, nàng ta nói rằng những người thân khác của cha mẹ đã tới thảo nguyên rồi...
Nàng liền đi tới thảo nguyên, tìm một khoảng thời gian dài ở đó nhưng không thấy, sau đó gặp phải nguy hiểm, được Hỏa cứu giúp, những chuyện sau đó Hỏa đều rõ cả rồi.
Nói như vậy vốn không có kẽ hở gì, điểm khả nghi duy nhất có lẽ là họ Mộc kia sao lại nhắc nhở người thân của nàng ở thảo nguyên.
Nếu như đối phương là cố ý, như vậy thì hắn là một kẻ rất kiên nhẫn, thích bố trí đại cục.
Thế nhưng cũng không loại trừ A Mộc là đang nói dối.
Cho nên họ không để nàng ta đi theo, cũng là cho nàng ta cơ hội, nán lại trong cung, nếu họ có gặp phải chuyện gì cũng không trách được nàng, nhưng nếu nàng ta theo tới rồi, lỡ có việc gì thì nàng ta là kẻ bị tình nghi đầu tiên.
Hỏa gật đầu, muốn nói lại thôi.
"Ngươi có gì cứ nói." Trầm Sát liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt lại nhìn lên cuốn sách. Những thứ kia là tư liệu phong thổ, tục lệ của đại lục Long Ngâm, còn có phân bố quốc gia, phân chia thế lực của vương triều Trầm thị mà Tần thúc bảo mọi người thu thập, ngoài ra còn có vợ chồng Hiên Viên Ý và Trầm Hương thêm vào, bao gồm một số chuyện của tộc Hiên Viên.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, tuy bọn họ biết đều là rất nhiều chuyện của nhiều năm về trước, nhưng biết được điều này chắc cũng có ích.
Thời gian Lâu Thất hôn mê, hắn đều đọc cuốn sách nhỏ này để giết thời gian.
"Đế Quân, thuộc hạ tin A Mộc." Những lời này Hỏa kỳ thực đã sớm muốn nói, thế nhưng hắn biết tính cách chủ tử nhà mình, chủ tử không bao giờ tin vào cảm giác, chỉ tin vào chứng cứ mà thôi.
Không ngờ hắn vừa nói ra lời này, thì nghe thất Trầm Sát nói: "Ừ, bổn Đế Quân tin ngươi."
Hỏa hơi sửng sốt.
Trên xe ngựa phía sau, A Mộc vo viên gấu váy, nàng vén rèm xe lên nhìn chiếc xe ngựa phía trước, nàng biết Hỏa đi cầu xin Đế Quân cho nàng đi theo, bây giờ nàng có chút căng thẳng, sợ Đế Quân vẫn muốn nàng quay về.
Chỉ là đợi rất lâu, Hỏa đại ca vẫn chưa quay lại.
Đội ngũ sớm đã ra khỏi thành, đều là ngựa tốt, chạy như bay, nhìn lại phía sau đã không thấy biên thành kia nữa.
Đường biên quan này nhiều năm chưa tu sửa, khi chạy thì cát vàng cuốn lên, A Mộc nhìn một hồi cũng thả màn xe xuống. Nhưng đột nhiên nàng cảm thấy bánh xe ngựa hình như bị vấp một cái, cả thùng xe đều rầm lên một tiếng.
"Có chuyện gì thế?" A Mộc vốn dĩ cũng không phải là tiểu cô nương yểu điệu, nàng cải trang thành nam tử đã lâu rồi, nàng khẽ nhảy lên một cái, vén màn xe lên muốn hỏi phu xe.
"Ngươi cứ ngồi cho vững, trên đường có hố bẫy." Chuyến đi này, đều là Thần Quỷ quân đánh xe, đại quân theo sau, nhưng vẫn phái một trăm người đi đầu, bảo vệ Đế Hậu. Bọn họ thay phiên đánh xe, ai nấy cũng đã nghỉ ngơi đủ, vóc người rắn rỏi, uy phong lẫm liệt.
Hắn vừa dứt lời, tất cả xe ngựa đều chạy cực nhanh theo hình con rắn, vội nhưng không loạn, có lúc thậm chí ngựa sẽ đột nhiên nhảy cao vó trước lên, kéo xe ngựa chạy về phía trước, tránh được đinh rải trên mặt đường.
"Đế Quân, theo lý mà nói Tứ quốc sẽ không dám động thủ lần nữa, nhưng nếu như là người đó thì tay của hắn đúng là quá dài, chúng thần đã diệt sạch những nội gián kia rồi." Lúc Hỏa phát hiện có điều bất ổn đã xông qua, ngón tay cong lại, đặt lên môi huýt một tiếng, ngựa của hắn chạy tới, hắn bay lên ngồi trên lưng ngựa, vội vàng nói với Trầm Sát một câu.
"Cũng không có gì kỳ lạ, sau khi xử lý xong nội gián đưa lịch trình xuất phát của chúng ta, người bên ngoài lập tức bố trí cạm bẫy vẫn còn kịp." Trầm Sát sợ Lâu Thất không thoải mái khi xe ngựa bị lắc, lập tức ôm nàng vào lòng. Hôm đó thẩm vấn thị nữ Nhị Thanh, quả nhiên biết được tên của mấy nội gián, nhưng mà Nhị Thanh cũng rất thẳng thắn, nói rằng bên ngoài còn có người của bọn họ.
Nếu muốn ngăn cản bọn họ tới Lâu gia, sao có thể chỉ có thể giăng một cái bẫy chứ?
Lần này lại không tạo ra tổn thất và thương vong nào, người của Cửu Tiêu điện lại lần nữa tin phục đám người Thần Quỷ quân.
Cái gì gọi là gặp nguy không sợ? Chính là như thế này sao? Chẳng trách những người kia chuẩn bị nhiều năm như vậy, tốn nhiều tâm tư và tài lực vật lực như vậy, đều muốn có được đội quân này.
Đến buổi tối, bọn họ lại bị tập kích ở một nơi hoang dã, lần này là cơ quan ám tiễn, không cần động thủ với những người đó, Thần Quỷ quân đã dẹp xong rồi.
Tới đêm khuya, không kịp tới thành trì kế tiếp, chỉ có thể nghỉ ngơi dưới chân núi.
Ngày hôm nay bởi vì có hố bẫy và mai phục, cho nên mọi người đều có tinh thần căng thẳng mệt mỏi, mà mệt nhất chính là ngựa.
"Đế Quân, nơi này có dòng suối nhỏ." Hỏa đi quan sát một chút trước, không phát hiện vấn đề gì mới xua tay bảo mọi người đi rửa mặt uống nước.
A Mộc lề mề từ trong xe ngựa bước xuống, đến bên cạnh hắn, nhắm mắt theo đuôi, khiến Hỏa có chút bất đắc dĩ: "Muội không cần cứ theo ta như vậy đâu."
"Như vậy thì huynh cũng tiện giám sát ta mà." A Mộc nháy mắt với hắn, nàng cũng biết mình còn có hiềm nghi, nhưng mà cũng không để bụng.
Nghe thấy câu này Hỏa chỉ có thể cười, gõ lên đầu nàng: "Tránh qua một bên đi."
"Không cần phải coi ta như trẻ con đâu..." A Mộc còn chưa nói xong, đột nhiên Hỏa giơ tay lên che miệng nàng lại, vẻ mặt mơ hồ, tư thế như đang lắng nghe.
A Mộc kinh ngạc nhìn hắn, không biết xảy ra chuyện gì?.
Trầm Sát đặt Lâu Thất trong xe ngựa, đúng lúc nhảy xuống xe ngựa chuẩn bị tới con suối rửa mặt, đi vòng vòng. Hầu như cùng lúc với Hỏa, hắn ngừng bước chân lại, quay về phía xe ngựa theo bản năng.
Nhưng có người còn nhanh hơn hắn mấy phần, nhún người nhảy lên xe ngựa. Ngựa bỗng chạy như bay, nhanh như một mũi tên rời khỏi dây cung vậy.
Trầm Sát kinh sợ, hai tay vỗ lên một thân cây bên cạnh, mượn lực đuổi theo xe ngựa.
Thế nhưng đúng lúc này, có hai người một trái một phải bay tới, đứng cản ngay trước mặt hắn, kiếm dài trong tay đều đâm về phía hắn.
"Các ngươi muốn chết sao?" Hai tay Trầm Sát đều giơ lên, mỗi chưởng đánh bay một người, hai người kia nặng nề rơi xuống mặt đất, chỉ co quắp hai cái rồi chết ngay tức khắc. Nhưng mà bọn chúng ít nhiều cũng cản được tốc độ đuổi theo của Trầm Sát.
Người này chọn thời cơ quá vừa vặn, bọn họ đang buông lỏng để nghỉ ngơi, đa số người đều đi tới dòng suối, hắn không bắt người mà lại trực tiếp đánh xe ngựa đi, tốc độ này cực nhanh, một nguyên nhân khác đó là do bản lĩnh đánh xe ngựa của hắn. Ngựa kéo xe của Trầm Sát cũng có chút linh tính, không phải ai đánh cũng sẽ nghe lời mà chạy, nhưng mà vừa rồi ngựa giống như nghe được quân lệnh vậy, lập tức xông về phía trước, điều này không hề bình thường.
Hỏa sau khi kinh sợ cũng lập tức buông A Mộc ra rồi đuổi theo, xem ra, hiềm nghi của hắn lớn nhất, bởi vì nơi này là do hắn chọn, người nói ở đây có dòng suối nhỏ, bảo Đế Quân dừng xe cũng là hắn.
Sắc mặt A Mộc hơi tái nhợt, vừa quay đầu nhìn thấy Trọng Vương cũng kinh hãi đi tới bên cạnh nàng.
"Châu Nhi cẩn thận một chút, người kia không bình thường." Hiên Viên Ý ở phía sau kêu lên một tiếng.
Đám người Thu Khánh Tiên đang chạy tới, đều kinh hãi lo sợ.
"Rốt cuộc là ai dám động tới Đế Hậu?" Thu Khánh Tiên nhìn khắp nơi, không thấy bóng dáng của Trần Thập đâu, trong lòng hơi hỗn loạn.
"Nhất định Đế Quân sẽ mang Đế Hậu trở về." Nhị Linh vô cùng tin tưởng Đế Quân.
Nhưng bọn họ lại không biết, lần này, Trầm Sát quả thực không thể mang Lâu Thất trở về.
Màn đêm chiếu xuống bóng cây, gió thu dần thổi tới, lạnh thấu xương. Xa xa trên núi thỉnh thoảng có một vài tiếng sói tru, trong núi, một chiếc xe ngựa đang chạy, sau lưng có mấy bóng người đang đuổi theo với một tốc độ mà người thường không thể tin nổi.
"Chúng ta cưỡi Phi Ngân và Đạp Tuyết đuổi theo."
Thiên Nhất và Địa Nhị cũng chỉ mới buông lỏng một chút, nhưng người kia thật sự quá nhanh khiến bọn họ trở tay không kịp.
Hôm nay lực lượng của Thần Quỷ quân nhiều nhất, cho nên lúc nãy các thị vệ cũng vô ý bảo bọn họ nghỉ ngơi trước, không ngờ chỉ mới một lúc mà ngay cả Thần Quỷ quân cũng không đuổi kịp.